Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 160

Sau khi Phất Y Đại Sư đi, bệnh tình La Duy khi xấu khi tốt, cũng có những lúc thanh tỉnh ngắn ngủi, Ngụy thái y rốt cục cũng không nói tình hình La Duy không tốt nữa.

Long Huyền vẫn rời kinh, do Vệ quốc tướng quân Trần Đồ Nghiệp “hộ vệ” tới Nguyệt Châu tẩy hối.

Trước ngày đi, Long Tường đến tiễn hắn, Long Huyền cố ý phân phó Long Tường: “Nếu La Duy gặp chuyện không may, ngươi nhớ phái người lập tức cưỡi ngựa tới Nguyệt Châu nói cho ta biết.”

Long Tường nói: “Ca, huynh cứ an tâm đi tẩy hối, có người để mắt đến La Duy rồi, không kém huynh đâu.”

“Ngươi nhớ kỹ lời ta nói, những cái khác không cần hỏi.”

“Ca.” Long Tường hiện tại đã không thèm đoán tâm tư Long Huyền: “Huynh đang quan tâm La Duy đấy à? Y sẽ nhận tình cảm của huynh sao? Nếu y biết, sao lại suýt hại huynh vài lần?”

Long Huyền liếc nhìn Long Tường: “Ngươi cùng La Duy vẫn luôn là bạn tốt.”

“Đã không còn.”

“Chuyện ta và La Duy không cần ngươi lo.” Long Huyền nói: “Chuyện giữa ngươi với La Duy ta cũng sẽ không quản, nhưng ngươi nên nghĩ kỹ xem, nếu trở mặt với người này, ngươi có thể là đối thủ của y được hay không.”

Long Tường nói: “Huynh có ý gì? Là khinh thường đệ sao? Y cũng sắp chết rồi……”

“Câm miệng!” Long Huyền vừa nghe chữ “chết” này, liền thay đổi sắc mặt: “Đừng nói bậy, cứ làm theo lời ta là được.”

Long Tường “Ừm” một tiếng, trong lòng không phục, nhưng đối với Long Huyền, hắn không dám nói thêm cái gì.

“Nhị điện hạ.” Trần Đồ Nghiệp không kiên nhẫn đứng chờ một bên, thấy hai huynh đệ rốt cục cũng nói chuyện xong, liền hỏi Long Huyền: “Có thể lên đường rồi chứ?”

Triệu Quân Bác mang theo một đội quân Đô Úy thúc ngụa chạy vội tới. Sau khi La Tắc thụ thương, Hưng Võ đế liền hạ chỉ cho Triệu Quân Bác tạm thời nhận chức Chỉ huy sứ Đô Úy quân.

“Triệu tướng quân.” Trần Đồ Nghiệp nhìn thấy Triệu Quân Bác tới, liền lên tiếng: “Ngươi cũng đến tiễn nhị điện hạ?”

Ai cũng biết La Tắc và La Duy là vì nhị điện hạ này mới bị thương, một không thể đi lại, một sinh tử không rõ, Trần Đồ Nghiệp vừa nói xong, liền bị quân Đô Úy nhìn khinh thường.

Long Tường muốn đi lên giáo huấn Trần Đồ Nghiệp, người nọ cứ mở miệng ra là gây chuyện, khiến huynh trưởng hắn không thoải mái.

Long Huyền đưa tay cản lại, không cho Long Tường hành động.

Triệu đại công tử lại chỉ cười, xuống ngựa thi lễ với Long Huyền cùng Long Tường: “Mạt tướng dẫn quân sĩ về doanh, không biết hôm nay là ngày nhị điện hạ rời kinh, mạt tướng thất lễ. Nhị điện hạ dọc đường bảo trọng, đi sớm về sớm.”

“Được.” Long Huyền nói, hắn nhìn về phía thiếu niên tướng quân phía sau Triệu Quân Bác.

“Mạt tướng Trữ Phi kiến quá nhị điện hạ.” Trữ Phi thấy Long Huyền nhìn mình, vội hành lễ.

Thì ra y chính là Trữ Phi, Long Huyền nhìn Trữ Phi từ trên xuống dưới, La Khải khen y không dứt miệng, không thì Hưng Võ đế hiện tại cũng sẽ không để Trữ Phi lưu lại kinh sư. Ngân thương bạch bào (kiếm bạc, áo bào trắng), thiếu niên tuấn tú, là người không tồi, chỉ tiếc, Long Huyền thầm nghĩ, không thể để ta sử dụng.

Trữ Phi cũng đã nghe kỳ danh Long Huyền, khi y còn ở Danh Kiếm sơn trang, đã biết tương lai của mình là phục vụ người này, chỉ là không ngờ mình sẽ quen La Duy. Trữ Phi nhìn Long Huyền, vị nhị điện hạ này, nếu so với thái tử điện hạ, nói thái tử như ngọc, thì vị này là một thanh kiếm sắc, trời sinh tạo cảm giác xa cách, không thể thân cận.

“Điện hạ.” Trần Đồ Nghiệp thấy Triệu Quân Bác không bị mình chọc tức, mất hứng thú, hỏi Long Huyền: “Có thể xuất phát chưa?”

“Trữ Phi.” Long Huyền không để ý tới Trần Đồ Nghiệp, nói với Trữ Phi: “Ta đã sớm nghe tên ngươi, đến hôm nay ta mới được nhìn thấy người thật.”

“Mạt tướng chức nhỏ mệnh hèn.” Trữ Phi không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Không dám để hoàng tử bận tâm.”

“Chúng ta đi.” Long Huyền nhìn Trữ Phi, nói với Trần Đồ Nghiệp phía sau, nhảy lên ngựa: “Ta không ngại nếu ngươi tới gặp ta.” Long Huyền lên ngựa, lại quay lại nói với Trữ Phi.

Trữ Phi chỉ cúi đầu.

“Xuất phát!” Trần Đồ Nghiệp hô to một tiếng với thủ hạ.

“Ca, đi đường cẩn thận.” Long Tường lớn tiếng nói với Long Huyền.

Long Huyền đi giữa đội ngũ, không quay đầu, chỉ phất phất tay với Long Tường.

Đoàn người đứng nhìn Long Huyền đi xa, Long Tường không thèm liếc mắt nhìn Triệu Quân Bác và Trữ Phi, mang theo thị vệ trở về thành.

“Nhị điện hạ quen ngươi?” Triệu Quân Bác hỏi Trữ Phi.

“Ta vốn là người Danh Kiếm sơn trang.” Trữ Phi cũng không gạt Triệu Quân Bác cái gì, nhỏ giọng nói: “Danh Kiếm sơn trang cùng nhị điện hạ có quan hệ không tồi, nhị điện hạ biết ta, cũng không có gì lạ.”

“Ngươi còn nhớ về Danh Kiếm sơn trang?” Triệu Quân Bác hỏi, hắn có lý do để hỏi rõ ràng, La gia đối xử với Trữ Phi không tệ, nhưng không thể để đến cuối cùng thì gà bay trừng vỡ.

“Đã sớm không còn quan hệ.” Trữ Phi nói: “Tam công tử có nói một câu với Tử Chu, Tử Chu đến hôm nay vẫn thấy đúng, thiên hạ này lớn như vậy, Danh Kiếm sơn trang thật sự không là cái gì.”

“Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt.” Triệu Quân Bác cưới với Trữ Phi: “Tiểu Duy trước kia không hiểu chuyện, hiện tại lại thay đổi thành một người hoàn toàn khác.”

Trữ Phi nhắc tới La Duy, không khỏi phát sầu: “Hy vọng Tam công tử lần này có thể cát nhân thiên tướng (tương tự câu ở hiền gặp lành).”

Triệu Quân Bác không nói gì, nhắc đến La Duy, hiện tại bọn họ là người thân cận với La gia, không ai là không lo lắng.

Long Huyền vừa đi, Tạ Ngữ đã mang theo người đến trước cửa lớn phủ tả tướng.

“Ngươi cũng vừa khỏe lại.” La Tri Thu nói với Tạ Ngữ: “Sau khi tới Nguyệt Châu, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”

“Lão sư yên tâm.” Tạ Ngữ thấp giọng nói với La Tri Thu: “Minh Viễn đi lần này, nếu nhị điện hạ không có động tĩnh, Minh Viễn cũng coi như bản thân tới Nguyệt Châu du ngoạn một chuyến.”

“Cha mẹ ngươi đang trên đường tới thượng đô thăm ngươi.” La Tri Thu có chút áy náy nói: “Ngươi lại phải đi.”

“Chuyện này lão sư đừng lo lắng.” Tạ Ngữ cười nói: “Nếu cha mẹ con không vội trở về, cứ để hai người tới Nguyệt Châu, cả gia đình con có thể gặp mặt nhau.”

“Ta nhớ rồi.” La Tri Thu nói: “ Tri phủ Nguyệt Châu Bặc Thu Đồng là người khéo đưa đẩy, lời lão nói ngươi không thể tin.”

Tạ Ngữ nói: “Loại người này, học trò nghĩ cũng không phải là người có lòng trung thành, nhị điện hạ nếu muốn có thứ gì từ lão, ắt không phải chuyện dễ.”

La Tri Thu gật đầu, Tạ Ngữ lúc này nguyện ý đi Nguyệt Châu, là giúp ông rất nhiều. Vì La Duy bệnh, hơn nữa triều đình nhiều công sự, lại phải cùng Khâu Triệt tranh đấu gay gắt, khiến La Tri Thu thật sự không có tâm trí phòng bị chuyện Long Huyền tới Nguyệt Châu. Tạ Ngữ làm việc cẩn thận, khi ở Ích Châu giúp Trần Du xử lý Ích Châu muối án, cũng đã chứng minh hắn làm việc không hề kém La Duy. Tạ Ngữ bây giờ còn chưa có công danh, như vậy càng tiện để Tạ Ngữ đến Nguyệt Châu làm việc, cho dù có xảy ra chuyện gì, La Tri Thu cũng có thể dễ dàng thoát thân, không khiến triều đình dậy sóng, cho nên Tạ Ngữ là người tốt nhất mà La Tri Thu có thể phái đi Nguyệt Châu. Chỉ là La Tri Thu không thể nói nên lời, Tạ Ngữ cũng vừa mới bị thương rất nặng, vợ chồng Tạ Vọng Bắc đang trên đường tới kinh đô, để Tạ Ngữ đi ra ngoài, thật không hợp tình hợp lý.

“Lão sư, xin dừng bước.” Tạ Ngữ cười chắp tay: “Vân Khởi không có việc gì, học trò mới yên tâm mà đi. Hy vọng khi Minh Viễn trở về, Vân Khởi có thể khôi phục lại như thường.”
Bình Luận (0)
Comment