Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 165

Việc hộ tống, các ảnh vệ tất nhiên thành thạo, trừ Thập Cửu, bốn người kia cũng không co rằng đây là việc khó.

“Vậy các ngươi đi đi.” La Duy nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Cũng là lúc phải ăn cơm chiều rồi, đi chuẩn bị ăn cơm đi.” Y nói với các ảnh vệ: “Ăn no bụng rồi, các ngươi lại tới gặp ta.”

Các ảnh vệ đứng dậy, trừ Thập Cửu, tất cả đều đi ra ngoài.

“Tướng phủ có tốt hơn so với Kỳ Lân sơn trang không?” La Duy hỏi Thập Cửu.

Thập Cửu cung kính nói: “Công tử là ân nhân cứu mạng của các ảnh vệ, bọn thuộc hạ tất nhiên sẽ đền đáp công tử.”

“Chim khôn chọn cành mà đậu.” La Duy nói: “Ta có thể cam đoan với ngươi, tả tướng phủ sẽ là cây đại thụ che chở các ngươi cả đời này.”

Thập Cửu đứng trước La Duy, vẻ mặt càng cung kính.

“Ngươi đã qua tuổi ba mươi.” La Duy không bảo Thập Cửu ngồi xuống nữa, nói với Thập Cửu: “Ảnh vệ Kỳ Lân có thể sống quá ba mươi, nhiều năm qua, hình như chỉ có một mình ngươi. Ta nghĩ điều này có hai nguyên nhân, một là ngươi võ công thật sự rất tốt, hai là ngươi biết cách làm chủ nhân vui hơn các ảnh vệ khác.”

“Công tử…”

“Thập Cửu.” La Duy khoát tay, để Thập Cửu nghe y nói: “Trước mặt ngươi, ta cũng nói thật. La Duy ta không phải chính nhân quân tử gì cả, cứu các ngươi không phải bởi vì ta là người tốt, ta cũng cần báo đáp. Thập Cửu, chỉ cần ngươi sau này không phản ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Thập Cửu quỳ một gối xuống trước mặt La Duy: “Mạng của thuộc hạ là công tử cứu, công tử chính là chủ nhân của Thập Cửu, Thập Cửu không dám sinh lòng phản bội.”

“Được.” La Duy nâng Thập Cửu dậy: “Ảnh vệ các ngươi nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh (một người tổn hại thì tất cả tổn hại, một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa), ngươi hãy nhớ kỹ những lời này của ta.”

“Thuộc hạ nhớ rồi.” Thập Cửu thành khẩn nhìn La Duy: “Công tử, ngoài tả tướng phủ, chúng thuộc hạ không còn có nơi nào để đi.”

“Sau khi tới Nguyệt Châu, ngươi phải tận lực bảo hộ Tạ công tử.” La Duy nghe Thập Cửu nói xong, cười, khẽ nói với Thập Cửu: “Chuyện của hắn ngươi tùy thời mật báo về cho ta.”

“Vâng.”

“Nếu hắn cùng với nhị điện hạ kết giao.” La Duy ép giọng tới cực thấp: “Nếu bất lợi cho tả tướng phủ, ngươi liền.” La Duy đưa tay chém xuống một nhát.

“Vâng, thuộc hạ biết.” Thập Cửu biết hoàng gia triều đình, hầu môn thâm trạch so với Kỳ Lân sơn trang, kỳ thật càng thêm tăm tối.

“Tạ công tử làm người tỉnh táo, ở trước mặt hắn tốt nhất ngươi đừng nói lời nào.” La Duy tiếp tục dặn dò: “Việc này một mình ngươi biết là được rồi.”

“Vâng.”

“Trữ Sơ Ảnh của Danh Kiếm sơn trang rất có khả năng cũng sẽ tới Nguyệt Châu.” La Duy đến trước giàn hoa, mở một ngăn kéo, lấy ra một khối lệnh bài giao cho Thập Cửu: “Ta sẽ bảo Hiểu Nghĩa dược trang cử thêm người đi với ngươi, Kỳ Lân sơn trang cũng sẽ có người đến, nếu Trữ Sơ Ảnh dám đến, ngươi liền hạ thủ, ta không muốn giữ lại cái mạng của gã.”

Thập Cửu hỏi: “Còn lệnh bài này?”

“Trữ Sơ Ảnh nếu chết ở trong tay ngươi, liền đem lệnh bài này ném cách xác chết của gã không xa, ngươi biết rõ nên làm như thế nào chưa?”

Thập Cửu nhìn lệnh bài trong tay, khắc hình phi long tứ trảo (rồng bay bốn vuốt), mặt trên có chữ viết, hắn cũng không đọc được.

La Duy cũng nhìn thoáng qua lệnh bài này, chữ “Huyền” ở mặt trên lung lay trước mắt La Duy: “Cũng không cần miễn cưỡng.” La Duy nhìn Thập Cửu nói: “Kể cả Trữ Sơ Ảnh không chết, ta cũng sẽ không trách các ngươi, nhớ kỹ đừng để bại lộ thân phận, việc này cũng không được cho Tạ công tử biết.”

“Thuộc hạ biết.” Thập Cửu cất lệnh bài vào trong ngực.

“Ngươi cũng đi dùng cơm đi.” La Duy lại hiện ra ý cười: “Các ngươi cũng không thể gọi bằng con số mãi được. Ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, xem tên mọi người là thế nào. Đúng rồi, Thập Cửu, trước đây ngươi tên gì?”

Thập Cửu nói: “Cha mẹ thuộc hạ là gia nô trong Kỳ Lân sơn trang, bởi vì phụ thân phạm lỗi, cho nên thuộc hạ vừa sinh ra đã phải vào doanh trại ảnh vệ, không có tên.”

“Thì ra là như vậy.” La Duy nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Thực xin lỗi, nhắc tới vết thương lòng của ngươi. Vậy cha mẹ ngươi còn sống không?”

“Thuộc hạ chưa từng gặp qua bọn họ.” Thập Cửu nói: “Có thể đã sớm mất rồi.”

“Lần sau gặp Lạc Thính Triều, ta sẽ hỏi hắn một chút.” La Duy nói lời này là thật tâm.

“Đa tạ công tử.” Thập Cửu nói lời cảm tạ La Duy. Hỏi một chút vẫn hơn là không hỏi, như vậy ít nhất hắn cũng có thể biết tình hình của cha mẹ mình. Tuy rằng chưa từng gặp cha mẹ, nhưng hắn biết khả năng họ còn sống là rất ít, hắn luôn tin rằng, cha mẹ đã sớm chết, nhưng dù sao cũng là những người dẫn hắn bước vào nhân thế, là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

“Đi thôi.” La Duy cười trấn an Thập Cửu: “Ta sẽ mau chóng thay ngươi hỏi tin tức này.”

Thập Cửu lui ra ngoài.

La Duy bưng chén uống một ngụm nước, nước rất lạnh, uống vào miệng, La Duy phun hết ra ngoài. La Duy đặt chén trà vào trong khay, Tạ Ngữ, huynh tốt nhất đừng qua lại với Long Huyền, kiếp này ta không hề khi dễ huynh, cha ta cũng coi huynh như con, cho nên nếu huynh phản bội, cũng đừng trách ta độc ác, nếu phải nhìn huynh bị Long Huyền sai khiến, không bằng ta tiễn huynh lên đường trước, La Duy mặc niệm trong lòng.

Gian ngoài, Ngụy thái y thấy Thập Cửu đi ra, thật muốn vọt vào mắng La Duy một trận. Làm đại phu quả thật khó khăn, không phải La tam công tử khó phục vụ hơn so với các chủ nhân trong cung, mà là người này chẳng bao giờ nghe lời các đại phu cả! Vừa mới thoát khỏi cánh cửa sinh tử, người này lập tức quản biết bao nhiêu chuyện. Ngụy thái y không tin La Duy tìm các ảnh vệ chỉ để nói chuyện phiếm. Cùng La Duy ở chung mấy ngày nay, Ngụy thái y phát hiện, La Duy cũng thường nói mấy câu nhàn thoại với Vệ Lam.

“Ngươi cũng nên thoải mái đi.” Thái y bên cạnh thấy Ngụy thái y thiếu kiên nhẫn, nhịn không được mà khuyên nhủ: “Ngươi cũng không thể không cho tam công tử nói chuyện với hạ nhân, y bị nhốt trong phòng, cũng rất buồn chán.”

Ngươi thì biết cái gì? Ngụy thái y thầm nói, La Vân khởi này y hệt nhị điện hạ trong cung! Khuôn mặt lúc nào cũng tỏ vẻ tươi cười, nhìn thật ôn hòa, kỳ thật đều là người rất lạnh lùng. Nghĩ tới hai người kia là đối nghịch, Ngụy thái y run lên, sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Thập Cửu ra khỏi phòng La Duy, liền thấy Vệ Lam đứng dưới hành lang, nhìn lò sưởi đầy than hồng.

“Ngươi sao không đi vào?” Thập Cửu hỏi Vệ Lam.

Vệ Lam nhỏ giọng nói: “Công tử bàn chuyện với mọi người, đệ không nên đi vào.”

Thập Cửu nói: “Công tử thường ngày vẫn cùng ngươi nói chuyện, không để ngươi ở bên sao?”

“Không phải.” Vệ Lam sợ Thập Cửu hiểu lầm La Duy, vội vàng nói: “Công tử chưa từng nói thế, là đệ không muốn nghe, cảm thấy như vậy là không tốt.”

“Biết bổn phận đấy chứ.” Thập Cửu hít một hơi.

“Thập Cửu ca, công tử đối với hạ nhân luôn rất tốt.” Vệ Lam nói: “Huynh đi theo công tử lâu rồi sẽ biết.”

“Công tử đối với ngươi tốt chứ?” Thập Cửu hỏi.

“Rất tốt.” Vệ Lam không nghi ngờ mà gật đầu.

Thập Cửu không nói cái gì nữa, lại bắt đầu lo lắng cho Vệ Lam, La Duy giết chóc vô thường, thật sự sẽ đối với một người toàn tâm toàn ý sao?
Bình Luận (0)
Comment