Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 173

Sau khi Tôn Ly đi, La Duy gọi Vệ Lam vào cất mười tấm ngân phiếu, còn y vẫn ngồi ở cạnh bàn. Từ khi nhìn thấy bức thư của Tư Mã Thanh Sa, trong đầu y chỉ có ba chữ “thành Ô Sương”.

Thành Ô Sương, dọc theo con đường phía nam từ Bắc Yến đến Đại Chu, một trăm năm trước từng là biên quan Đại Chu, sau trận chiến Chu – Yến trăm năm trước, thành Ô Sương trở thành vùng trọng yếu của phương nam Bắc Yến. Trăm năm nay, vì đoạt lại thành Ô Sương, bao nhiêu binh tướng Đại Chu đã hóa cát bụi dưới chân thành. Kiếp trước, đó là nơi toàn quân thiết kỵ Vân Quan bị tiêu diệt, cũng là nơi đại ca La Khải táng thân. Sau khi Long Huyền lên ngôi, tuy là Trữ Phi trở thành nguyên soái, năm năm chinh chiến, hơn mười vạn người vùi thây tại Ô Sương, nhưng cũng chỉ chiếm được thành Ô Sương một tháng, sau bởi quân đội Đại Chu không có khả năng phòng thủ, thành này vẫn bị Ô Sương thiết kỵ đoạt về.

La Duy từng không hiểu, vì sao trăm năm nay, quân thần Đại Chu đều nhất định phải đoạt lại thành Ô Sương. Sống lại kiếp này, khi ở trong cung, y nhìn thấy bản đồ thành Ô Sương trên ngự án của Hưng Võ đế, có thế mới phát hiện, chỉ cách một bức tường thành, nhưng trong thành Ô Sương là đất đai màu mỡ, ruộng tốt vạn khoảnh, mà ngoài thành lại là mênh mông cát vàng.

“Đây là một con sông.” Khi đó Hưng Võ đế chỉ vào một con sông dài tên Thiên Thủy nói cho La Duy: “Sông này bị thành Ô Sương ngăn trở, không thể chảy về phía nam, khiến trăm năm nay thượng nguồn tắc ở Giang Nam, hóa đại mạc không người như bây giờ.”

Chỉ cần đoạt lại thành Ô Sương, hủy diệt con đê người Bắc Yến tạo nên, khiến Thiên Thủy chảy xuôi dòng, người dân Đại Chu trăm năm trước rời khỏi Giang Nam có thể trở về. La Duy tự bình tâm, mở bản đồ trên bàn, nếu lấy lại được thành Ô Sương, quân đội Đại Chu có thể phóng ngựa khắp Ô Sơn, khi đó Đại Chu cùng chư quốc Ô Sơn Bắc Lộc không cần phải đi qua con đường thương giao bị thu thuế của Bắc Yến nữa, thương đội cũng không cần phải đi qua sa mạc, qua Ô Sơn cổ đạo đã bị cát vàng bao phủ, không còn gì nguy hiểm.

Bắc Yến nội loạn lần này, không phải là cơ hội để Đại Chu đoạt lại thành Ô Sương hay sao? La Duy nhìn dấu hiệu thành Ô Sương trên bản đồ, một tòa thành nhỏ như thế trên bản đồ, lại vùi biết bao xương trắng của quân đội Đại Chu dưới chân, có lẽ không lâu sau, khi lấy lại được thành Ô Sương, những vong hồn đó cũng sẽ được trở về cố hương.

La Duy gấp bản đồ, đứng dậy.

Vệ Lam cất xong ngân phiếu, thấy La Duy đang chỉnh lại trang phục, liền hỏi: “Công tử lại muốn đi ra ngoài?”

“Ta muốn tiến cung diện thánh.” La Duy nói: “Lam, ngươi bảo Thất Tử đi báo với quản gia chuẩn bị xe cho ta.”

“Vâng.” Vệ Lam nói rồi đi ra ngoài.

Phó Hoa và Phó Kính Tông lúc này đi tới thư phòng La Duy, nhìn thấy Vệ Lam đi ra, Phó Hoa liền hỏi: “Lam, công tử ở bên trong chứ?”

Vệ Lam vội đẩy cửa giúp đương gia chủ mẫu và Phó đại Tiết Độ Sứ, cũng bẩm báo với La Duy trong phòng: “Công tử, phu nhân và đại cữu lão gia đến.”

La Duy đứng dậy chào, trong lòng không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười, hành lễ vấn an Phó Hoa và Phó Kính Tông.

Sau khi Phó Hoa ngồi xuống, liền hỏi La Duy: “Ngươi để Lục nhi ở lại chỗ Tử Chu?”

La Duy đáp: “Vâng, lục biểu tỷ cùng Vương thị phu nhân rất hợp duyên.”

Phó gia đại gia nói: “Duy nhi, cứ cho rằng Vi nhi nhà ta không thể vào cung dự khuê tuyển, nhưng ngươi cũng thể để nó cùng với tiểu thiên tướng kia chứ?”

“Đại ca!” Phó Hoa gọi Phó gia đại gia một tiếng, khiến đại ca này ngậm miệng, mới nói với La Duy: “Duy nhi, đại cữu phụ ngươi luôn nói chuyện như vậy, ông không có ý trách ngươi đâu.”

“Trữ Phi xuất thân quá kém!” Phó Kính Tông nói: “Vi nhi là con gái ta, Trữ Phi này xuất thân như thế nào?”

“Tử Chu là đứa trẻ không tồi.” Phó Hoa nói giúp Trữ Phi: “Huynh hãy nhìn cho kỹ, đừng vội vã nói không được.”

“Việc này không có khả năng.” Phó Kính Tông nói: “Một tiểu dã chủng mà thôi, ta nhận con rể thấp kém như vậy, không bị người đời cười chết hay sao?!”

Một câu dã chủng chạm vào chỗ đau của La Duy: “Trữ Phi không phải dã chủng.” Y nói với Phó Kính Tông: “Cũng là người La gia cần mượn sức. Đại cữu phụ nói y là dã chủng? Nay cả bệ hạ cũng coi trọng y, đại cữu phụ nghĩ bệ hạ sẽ nhìn lầm người sao?”

“Ta…” Nói đến Hưng Võ đế, Phó Kính Tông không dám trả lời, ông là người thô tục, không sai, nhưng cũng biết La Duy có thể tự do ra vào cung, làm bạn bên vua, ông biết nếu lỡ lời trước mặt người này, tai họa sẽ ập đến.

“La thị không phải là không có nữ nhi xinh đẹp.” Khuôn mặt La Duy mang theo nụ cười, nói: “Chỉ là con thấy biểu tỷ cùng Tử Chu hợp ý, mới nghĩ quân tử thành nhân chi mĩ. Nếu đại cữu phụ không ưng, như vậy con cũng không miễn cưỡng, Tử Chu sẽ không phải tự rước lấy nhục, nam nhi trượng phu sợ gì không lấy được vợ? Sau này Tử Chu công thành danh toại, đại cữu phụ đừng hối hận là được.”

Phó Kính Tông bị La Duy làm cho nói không ra lời, người này không phải cháu trai ông, mà như là tổ tông, đang giáo huấn ông.

“Mẫu thân.” La Duy nhìn về phía Phó Hoa nói: “Hài nhi có chuyện cần vào cung, không thể tiếp chuyện người.”

“Phụ thân ngươi cũng bị triệu vào cung gấp.” Phó Hoa nói: “Không phải vì chuyện nhà mình chứ? Là chuyện của nhị ca ngươi?”

“Mẫu thân đừng lo lắng.” La Duy đứng dậy: “Không liên quan đến chuyện nhà mình.”

“Ngươi uống thuốc chưa?” Phó Hoa cũng đứng dậy hỏi.

“Trên đường đi con sẽ uống.” La Duy nói xong đi ra ngoài, ngẫm nghĩ rồi dừng lại, nói với Phó Kính Tông: “Đại cữu phụ, con kính Tử Chu như huynh trưởng, lần này người hạ nhục y, con coi như không nghe thấy, nhưng không thể có lần sau.”

“Nó có ý gì vậy?!” La Duy đi ra sân, Phó Kính Tông mới phục hồi tinh thần, quát Phó Hoa: “Nó còn coi ta là cậu nó hay không? Ngươi còn nói tiểu tử này hiểu chuyện, sao vẫn y hệt như trước, không làm cho người khác thích nổi!”

“Đại ca.” Phó Hoa đau đầu không thôi, La Duy hiện tại nói không giữ chừng mực, bà chỉ còn cách khuyên nhủ vị đại ca vốn quen xưng vương xưng bá bên ngoài này: “Tử Chu là tướng gia, hai ca ca nó không thể nhìn lầm người, không phải có câu, anh hùng chớ hỏi xuất xứ à? Duy nhi có thể hại Lục nhi sao? Lại nói, bây giờ chưa xảy ra chuyện gì hết, huynh gấp cái gì?”

“Nha đầu nhà ta, ta còn không biết sao? Ngay cả nấu cơm cũng học, không phải đã bị Trữ Tử Chu kia hớp hồn thì còn có thể là cái gì? Hay chỗ nào!” Phó Kính Tông căm giận bất bình nói: “Ta đưa nữ nhi đến hưởng phú quý, hiện tại lại rơi vào tay một tiểu tử không cha, ta có thể không sốt ruột sao?!”

“Huynh, để muội nói cho huynh là hay ở chỗ nào.” Phó Hoa nói: “Trong cung tốt chỗ nào hả?”

“Trong cung có gì không tốt?”

“Muội không nói với huynh nữa.” Phó Hoa nói: “Có phải huynh đang nghĩ cả nhà muội muốn hại huynh hay không? Lời Duy nhi nói tùy huynh nghe hay không, nhưng hiện tại nó là cận thần của thiên tử, dưới một người trên vạn người. Tướng gia hiện tại cũng một nửa là nghe lời nó, hai huynh trưởng của nó cũng vậy. Duy nhi trước đây không có tình cảm, hiện tại lại làm tất cả vì gia đình, nhưng tính nết không bao giờ van xin này vẫn như cũ, luôn luôn không đổi. Đại ca nếu thấy có thể phân cao thấp với nó, vậy thì cứ tự nhiên.”

Phó Kính Tông bị Phó Hoa nói một tràng, mới không nói lại nữa. Nghe Phó Hoa nói, nếu ông đắc tội Trữ Phi cũng coi như đắc tội La Duy, đắc tội La Duy nghĩa là đắc tội La gia, cuối cùng ngay cả Hưng Võ đế cũng không để ông yên ổn, xem ra ông không thể trêu vào Trữ Phi này.
Bình Luận (0)
Comment