Nghĩ như thế nào? Long Huyền cảm thấy đệ đệ hỏi hắn một điều thật khó trả lời. Cả đoạn đường cùng đi với Long Tường, không tiếp tục nói gì, Long Huyền chậm rãi bước trên nền tuyết. Hắn đương nhiên hận La Duy đối địch với hắn, bức hắn lại phải một lần nữa bày mưu tính kế như hôm nay. Nhưng Long Huyền cũng thừa nhận mình không có ngoại lệ, hết thảy những thứ xinh đẹp hắn đều yêu mến, huống chi La Duy là người có thể cùng hắn kề vai sát cánh. Khi Liễu Song Sĩ còn sống, đã từng nói hắn là người trời sinh lạnh bạc. Long Huyền nghĩ, có lẽ đúng vậy thật, Liễu thị diệt vong, hắn cũng khó mà vượt qua, nhưng đối với La Duy lại luôn yêu mến cùng oán hận. Hắn không muốn báo thù nhiều như Long Tường nói, Long Huyền không muốn phải làm thế, thông đồng với địch bán nước vốn là vật lộn đọ sức cùng số mệnh, cho nên phải nguyện đánh cuộc, bồi thượng tính mạng, không được phép phàn nàn.
“Ca.” Long Tường đuổi theo Long Huyền, gọi Long Huyền một tiếng.
“Đi thôi.” Long Huyền ngoắc Long Tường, có lẽ là trong nội tâm vẫn còn nhớ tới La Duy, hắn lộ ra cho Long Tường thấy một khuôn mặt tươi cười phá lệ ôn hòa.
Sau khi La Duy trở lại trong xe, lại gối lên đùi Vệ Lam thiếp đi. Về đến tướng phủ, lại là Vệ Lam đưa La Duy trở về phòng.
Ngụy thái y nhăn mặt, bưng tới một bát súp cho La Duy. Ông đã nhận được thánh chỉ của Hưng Võ đế, lệnh cho ông theo La Duy đi Bắc Yến. Nhìn La Duy uống xong bát súp, Ngụy thái y xin La Duy nghỉ một hôm, ông muốn về nhà chuẩn bị hành lý, nói lời từ biệt với người thân.
“Ngày mai giờ Mẹo.” La Duy áy náy nói với Ngụy thái y: “Chúng ta phải rời kinh.”
Ngụy thái y chỉ cười khổ, việc thế này sao ông dám chậm trễ? Từ khi quen biết La gia Tam công tử, ông đã gặp rất nhiều chuyện dễ mất đầu. Ngụy thái y đầy bụng nước đắng
(đắng lòng =3=)dắt tiểu đồ đệ về nhà, một bên không ngừng tự oán, một bên cũng chỉ có thể tự nhận mình không may.
La Duy sau khi uống hết bát súp, trên người lại có một chút khí lực, nhìn Vệ Lam nói: “Ta muốn tắm rửa.”
Vệ Lam lại cùng La Duy đi tắm rửa, lúc này Vệ Lam không dám nhìn mặt La Duy, mà La Duy sau khi ngâm mình trong nước nóng cũng đã ngủ. Vệ Lam thay La Duy rửa sạch thân thể từ trên xuống dưới, còn nhìn kỹ hạ thân La Duy, vẫn sưng đỏ, nhưng đã không còn dọa người như sáng sớm.
“Công tử tắm rửa cũng có thể ngủ?” Tiểu Tiểu canh giữ ở đó thấy Vệ Lam cõng La Duy ra, không dám tin mà hỏi.
Vệ Lam nhỏ giọng nói: “Công tử mệt rồi.”
Trong phòng La Duy, Thất Tử đã mang hết quần áo bẩn của La Duy ra, giúp Vệ Lam đỡ La Duy nằm lên giường, nói với Vệ Lam: “Vệ đại ca, sáng mai phải đi, huynh mau đi thu dọn hành lý, công tử cứ để ta trông chừng.”
Vệ Lam về tới phòng mình, hắn không mang nhiều quần áo lắm, rất nhanh đã thu dọn xong hành lý. Vệ Lam lật gối đầu, dưới gối đầu là hộp gỗ hắn vội vã nhét vào từ tối hôm qua. Vệ Lam trực tiếp cầm lấy cái hộp, ném vào trong bao quần áo, hắn không muốn nhìn thứ này thêm nữa, chỉ cần không nhìn không nghĩ, hắn sẽ không bị thứ này hấp dẫn. Nếu như có thể, Vệ Lam vẫn muốn mộng tưởng về tương lai của La Duy và hắn, tới Tuyên Châu, bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ ở bên nhau, như lời La Duy nói, đã đến lúc bọn họ bước qua cửa ải này.
La Duy ngủ say một đêm, sau khi hừng đông, bị Vệ Lam đánh thức, bọn họ phải khởi hành.
Long Thập Ngũ theo mệnh lệnh của Hưng Võ đế vào tướng phủ, lần này bọn họ lại theo La Duy vào chốn hiểm nguy. So với hành trình tới Úc Châu lần trước, đường tới Bắc Yến giờ đây hung hiểm gấp mấy lần, cho nên trước khi đi, Hưng Võ đế đã dặn dò Long Thập Ngũ, chỉ sợ bọn họ không tận tâm.
So với Hưng Võ đế, La Tri Thu lại có vẻ thong thả hơn. Bởi vì La Tắc còn đang dưỡng thương, triều đình phải xuất binh Bắc Yến, La Duy cũng phải đi vì việc của Bắc Yến, trong tướng phủ người người giữ bí mật, không được lộ ra nửa câu. La Tri Thu cùng Phó Hoa tiễn La Duy và đoàn người ra khỏi tướng phủ, La tướng gia nhìn đứa con trai thứ ba mặc đã đủ ấm, vỗ vỗ vai La Duy, nói một câu: “Vi phụ và nương ở thượng đô chờ ngươi chiến thắng trở về, sa trường đao thương không có mắt, ngươi phải cẩn thận.”
La Duy quỳ xuống lạy La Tri Thu cùng Phó Hoa, rồi đứng dậy lên xe ngựa, nói với thị vệ dẫn đường trong tướng phủ: “Chúng ta đi thôi.”
Nhìn bóng dáng La Duy và đoàn người càng lúc càng xa, Phó Hoa hỏi La Tri Thu: “Duy nhi sẽ bình an trở về chứ? Nó vẫn còn bệnh mà.”
“Không có việc gì đâu.” La Tri Thu nói: “Phất Y đại sư nói đứa nhỏ này không phải người đoản mệnh.”
Phó Hoa tin Phật, nghe La Tri Thu nói như vậy, lòng bà dễ chịu hơn hẳn. Trong thâm tâm La Tri Thu, lại dường như trống rỗng. Tạ Ngữ một ngày trước đã đi sứ Đông Thương, muốn thuyết phục Đông Thương xuất binh, cũng không phải chuyện dễ, La Duy lại phải làm con tin trong quân Bắc Yến, La Tri Thu đột nhiên cảm giác mình đã già rồi, cho nên những chuyện này mới phải để con trai và đệ tử làm, ông trơ mắt nhìn họ rơi vào nguy hiểm, lại không thể làm gì.
“Không có việc gì, không có việc gì đâu.” La Tri Thu thì thào tự nói một câu, quay đầu nhìn Phó Hoa nói: “Chúng ta trở về đi, Duy nhi thông minh, biết rõ đúng mực, sẽ không sao đâu.”
“Nó không phải người có thể ra trận giết địch.” Phó Hoa thì thầm: “Cứ như chàng, làm một quan văn, không phải cũng là tề gia trị thiên hạ đó sao? Đứa nhỏ này sao lại có tính tình ấy chứ? Chẳng lẽ La gia đời đời đều là mệnh tướng quân?”
“Đừng nói vậy.” La Tri Thu nghĩ La Duy cùng Long Huyền đã có kế hoạch, ông không biết kế hoạch đó cụ thể như thế nào, La Duy và Long Huyền ai là chủ mưu, vì vậy kế hoạch làm tay trong đùa bỡn Bắc Yến, là quá mức ác độc. La Tri Thu thà tin rằng đây là chủ ý của Long Huyền, La Duy của ông không thể có tâm địa độc ác đến thế.“Nàng không hiểu đâu.” Ông nói với Phó Hoa: “Hai nước giao chiến, không phải cứ ai binh hùng tướng mạnh là có thể chiến thắng.”
“Duy nhi có trách nhiệm gì?” Phó Hoa hỏi.
La Tri Thu trầm ngâm không nói, La Duy chưa từng tập võ, Long Huyền lại là người văn võ toàn tài. Kỳ thật so với Thái Tử, nhị hoàng tử này… La Tri Thu thầm thở dài, Long Huyền thực sự là một tướng soái tài giỏi, ông hâm mộ người này, nhưng cũng không dám lộ ra nửa điểm. Đạo bất đồng bất tương vi mưu
(Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp), Long Huyền không đầu thai trong bụng La Tri Ý, cho thấy cả đời này bọn họ chỉ có thể là địch thủ, nhiều lời vô ích.
Cửa Bắc thượng đô, La Duy xuống xe ngựa, y gặp Thái Tử Long Ngọc, Tam hoàng tử Long Hành, và Long Huyền.
“Tiểu Duy.” Long Ngọc đỡ La Duy đang hành đại lễ lên: “Không cần đa lễ, ta theo ý chỉ phụ hoàng, mang theo nhị đệ, tam đệ đến tiễn ngươi.”
“Tiểu thần tạ ơn nhị điện hạ, tam điện hạ.” La Duy lại hành lễ với Long Huyền và Long Hành.
“Tiểu Duy, khi ngươi bình an trở về, ta lại đến cửa Bắc đón ngươi.” Long Hành là huynh đệ cùng mẹ với Long Ngọc, tướng mạo thập phần giống nhau, chỉ là vóc người thấp hơn Long Ngọc một chút.
“Tiểu thần ghi nhớ lời của điện hạ.” La Duy cười nói.
Long Huyền không tham dự vào câu chuyện của ba người, đi tới chỗ Ngụy thái y, nói: “La Duy dùng hết nhân sâm Tuyết Sơn chưa?”
Ngụy thái y vội đáp: “Hồi bẩm điện hạ, còn một chút.”
“Cái này ngươi cầm đi.” Long Huyền đặt một túi vải vào tay Ngụy thái y: “Cái này mặc dù không phải nhân sâm trăm năm, nhưng cũng là nhân sâm Tuyết Sơn, trên đường đi ngươi nhớ cho y dùng.”
“Vâng.” Ngụy thái y đáp.
“Ta biết ngươi cũng là người giỏi dụng độc.” Long Huyền vỗ lên túi vải Ngụy thái y cầm trong tay: “Cho nên ta sẽ không ngốc đến mức hạ độc vào đây.”
La Duy trong lúc lên xe ngựa, nghe thấy Long Huyền ở ngoài cửa sổ xe nói với y: “La Duy, hẹn gặp lại ở thành Ô Sương.”
La Duy ngồi trong xe không lên tiếng.