Binh quý thần tốc, sau khi La Duy đến quân doanh Vân Quan một ngày, đại quân đã chuẩn bị xuất binh, chỉ chờ lệnh La Khải, rời Vân Quan lao thẳng tới thành Ô Sương.
Diệp Tú đến tiễn La Khải và La Duy.
Nhìn cái bụng hơi hở ra của Diệp Tú, La Duy cười đến không có hình tượng, hàm răng trắng bóng lộ hết ra.
“Cười trông thật khờ, y hệt đại ca ngươi.” Diệp Tú đẩy La Duy một cái.
La Duy tiến đến trước mặt Diệp Tú, nhỏ giọng nói: “Đại ca chẳng nói gì với đệ cả.”
Diệp Tú nghiêm mặt nói: “Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Tiểu đệ ngươi nghe này, nhất định phải bình an trở về, đại tẩu ở Vân Quan này chờ ngươi, biết chưa?”
“Vâng.” La Duy đáp: “Đại tẩu yên tâm đi, đệ sẽ tự bảo trọng, cũng sẽ trông chừng đại ca.”
“Chàng không cần ngươi trông chừng.” Diệp Tú nói: “Ngươi tự chăm sóc cho mình, ta sẽ yên tâm, Lam.” Nói rồi, Diệp Tú nhìn Vệ lam đang đứng cạnh La Duy: “Ngươi phải chăm sóc Tiểu Duy, chính ngươi cũng phải chú ý, phải bình an trở về với Tiểu Duy đấy.”
“Vâng.” Vệ Lam nói: “Vệ Lam nhớ kỹ.”
“Chúng ta đi thôi.” La Khải nói.
“Đại tẩu, đệ đi đây.” La Duy vẫy tay với Diệp Tú, cùng Vệ Lam hòa vào giữa đại quân.
“Ta đi.” La Khải lúc này mới nhìn Diệp Tú, thấp giọng nói.
“Đi thôi.” Diệp Tú đưa tay vuốt ve chiến giáp trên người La Khải, chiến giáp này nàng đã lau cả đêm qua, hiện tại La Khải một thân nón trụ minh giáp sáng ngời, khiến Diệp Tú rất hài lòng, nàng nhìn La Khải nói: “Thiếp chờ chàng trở về nhà.”
La Khải lên ngựa, quay đầu nhìn Diệp Tú, ánh mắt dừng trên bụng Diệp Tú một chút, sau đó mới vung tay truyền lệnh cho quan tướng.
Tiếng kèn xuất chinh vang vọng.
Ba mươi vạn thiết kỵ Vân Quan lên đường.
Ngày đi đêm nghỉ suốt mười ba ngày sau đó, Chu quân ở cách thành Ô Sương năm mươi dặm, hạ doanh trại ở một hoang mạc.
“Phía trước chính là thành Ô Sương.” La Khải cùng La Duy đứng trên vọng thai, chỉ vào thành trì phía trước nói với La Duy.
“Trách không được gọi là thành Ô Sương
(màn sương đen).” La Duy sau khi tận mắt nhìn thấy thành Ô Sương, mới biết được thì ra tường thành Ô Sương xây bằng gạch đen. Xa xa nhìn lại, ngoại trừ những lá cờ nhiều màu sắc tung bay trên cổng thành, thành này chỉ toàn một màu đen, quay về phía bắc, đứng giữa hai vực sâu trong sơn cốc, giống như một con kền kền đen tuyền.
“Công tử.” Thất Tử đi vào vọng thai, nói với La Duy: “Họ Tôn kia đã tới.”
“Tới rất nhanh.” La Duy nhìn La Khải nhỏ giọng nói: “Là Tôn Ly, thủ hạ của Tư Mã Thanh Sa, đệ đi gặp hắn.”
“Ta cũng muốn cùng đi.” La Khải hỏi.
“Đừng.” La Duy được La Khải đỡ, trèo xuống cái thang gỗ dựng tạm bợ, nói: “Có mấy lời, đại ca ở đây, Tôn Ly sẽ không dám nói.”
Tôn Ly chờ La Duy trong trướng, hắn cũng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại. Những ngày này, cuộc sống của hắn vô cùng hối hả. Quân Đại Chu đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, thế nhưng hôm nay mới đến đầu thành Hạ Phương, Ô Sương thiết kỵ và Tư Mã Thanh Sa vẫn đang trông mòn con mắt, phàn nàn Chu quân “khoan thai đi đến”.
“Tôn Tướng quân.” La Duy đi vào trong trướng, Tôn Ly ôm quyền, nói: “Chúng ta đã mau chóng chạy đến, không biết Thanh Sa Thái Tử trong lúc này tình cảnh ra sao?”
La Duy ân cần hỏi thăm, không thấy một điểm giả dối, Tôn Ly cũng không biết có thể tin người này hay không, hắn muốn tin nhưng lại không dám tin.“Công tử.” Tôn Ly hành lễ với La Duy, đồng thời nói: “Chủ nhân nhà ta chờ công tử rất sốt ruột.”
“Đại quân chúng ta đã đến.” La Duy kéo Tôn Ly ngồi xuống: “Vậy Thanh Sa Thái Tử lúc này an bài ra sao.”
Tôn Ly nói: “Công tử, sau khi Chu quân vào thành Ô Sương, ngươi thật sự cùng ta tới gặp chủ nhân ta?”
“Có mấy lời ta muốn trực tiếp nói cùng Thanh Sa Thái Tử.” La Duy cười nói: “La Duy bất tài, nguyện cùng Thanh Sa Thái Tử có nạn cùng chịu, điểm này, Tôn Tướng quân có thể tin tưởng La Duy.”
“Công tử đến lúc đó nếu thay đổi chủ ý, tại hạ sẽ…” Lời uy hiếp của Tôn Ly không nói ra đến miệng, nhưng hắn biết rõ La Duy hiểu ý hắn.
“Đến lúc đó Tôn Tướng quân ở bên cạnh ta nhỉ.” La Duy tất nhiên là hiểu: “Đại soái lãnh binh chính là đại ca ta, Tôn Tướng quân cũng có thể biết rõ huynh đệ chúng ta cảm tình rất tốt, cho nên huynh ấy sẽ không thể không lo cho tính mạng ta.”
“Công tử đồng ý để ta dẫn người đi theo công tử?”
“Phải.” La Duy nói: “Đến lúc chúng ta vào thành Ô Sương, sẽ phiền toái Tôn Tướng quân hộ vệ ta.”
La Duy nói như vậy, Tôn Ly cũng không nhiều lời nữa. Nếu như khi Chu binh tiến thành Ô Sương mà trở mặt, vậy hắn nhất định sẽ khiến La Duy chết một cách đau đớn nhất. La Duy dùng mạng để làm thế chấp, Tôn Ly thấy, đó là món thế chấp lớn nhất mà quý công tử này đưa ra được.
“Ta ở chỗ này chờ tin tốt của Tôn Tướng quân.” La Duy nói.
Tôn Ly vội vàng rởi khỏi, chuyện thành Ô Sương hắn vẫn còn phải sắp xếp.
Vệ Lam tiễn Tôn Ly ra khỏi doanh trại, trở lại trong trướng, đã nhìn thấy Ngụy thái y đang giúp La Duy uống một bát súp.
“Người đi rồi?” La Duy uống xong bát súp, không thèm để ý mà dùng cánh tay lau miệng, hỏi Vệ Lam.
Ngụy thái y thấy La Duy như vậy, cố không lắc đầu ngán ngẩm, bên cạnh có khăn, người này không cần, lại chỉ dùng tay. Người ngoài đều nói La gia Tam công tử bộ dáng phú quý ra sao, kỳ thật nhìn tận mắt, chẳng hiểu người này có chỗ nào giống công tử đại tộc?“Công tử bàn việc, ta sẽ ra ngoài….” Ngụy thái y nói với La Duy.
“A! Ngươi đi ra ngoài đi.” La Duy liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Ngụy thái y, không thể nhìn ra tâm tư ông.
“Đã nói xong hết chưa?” Vệ Lam chờ sau khi Ngụy thái y đi mới hỏi La Duy.
“Đã nói hết.” La Duy đáp: “Chỉ cần chờ bọn họ mở cửa thành ra.”
Vệ Lam nói: “Bọn họ có thể mở cổng thành? Tôn Ly nói hắn phải trốn ra khỏi thành.”
“Có thể trốn ra, chứng tỏ bọn họ đã có thể khống chế thành Ô Sương.” La Duy chứng kiến Tôn Ly ra vào thành Ô Sương mấy lần, tuyệt không lo Tôn Ly không thể mở cổng thành Ô Sương.
“Công tử.” Vệ Lam vượt qua cái bàn ngăn cách hắn và La Duy, tới gần y: “Các ngươi đã nói những gì, ta sao biết được chứ?”
La Duy lúc này ngược lại thấy được sự lo lắng trong mắt Vệ Lam: “Lam, ngươi đang lo lắng cái gì vậy?”
“Ta lo kế hoạch của công tử có biến.” Vệ Lam nói: “Đến lúc đó công tử lại tự hành động.” Hắn chỉ đầu ngón tay bị chặt mất của La Duy.
“Cũng không có gì.” La Duy đột nhiên thấy trống rỗng, nhìn Vệ Lam nói: “Chỉ là hôm đó vào thành, Tôn Ly sẽ mang người đi theo ta, Lam ngày đó không cần đi theo ta đâu.”
Vệ Lam suy nghĩ về lời của La Duy, nhưng nghĩ mãi mà không hiểu.
“Chỉ thế thôi, không có gì khác đâu.” La Duy nhìn Vệ Lam cười, mang theo chút nịnh nọt.
“Khi đó hắn muốn dùng công tử làm con tin?” Vệ Lam đầu óc vòng vo mấy vòng, suy nghĩ cẩn thận rồi lập tức trầm mặt: “Người này thật to gan!”
“Kỳ thật đây là điều ta tự nói ra.” Ánh mắt La Duy trốn tránh: “Lam, ngươi đừng giận, chỉ có như vậy hắn mới chịu mở cổng thành.”
“Không được.” Vệ Lam nói: “Ta lo lắm.”
“Yên tâm.” La Duy kéo tay Vệ Lam: “Bọn họ không dám để cho ta bị thương đâu, bằng không bọn họ lấy cái gì đánh cuộc rằng thành Ô Sương có thể trở về? Lam cũng sẽ không cách xa ta lắm đâu, chỉ đứng cách vài người thôi, ta sẽ ở ngay trước mắt ngươi mà.”
“Công tử sao luôn khiến bản thân rơi vào nguy hiểm vậy?” Vệ Lam tức giận hỏi La Duy.
“Bởi vì đáng giá.” La Duy đáp.
Câu trả lời này, rốt cục khiến cho Vệ Lam càng thở gấp.