Nhị hoàng tử Long Huyền và tam hoàng tử Long Hành cùng đại hôn, thượng đô lại chìm trong ồn ào náo động sung sướng. Mọi người đổ ra đường, xem hai vị hoàng tử đón dâu, thậm chí muốn nhìn một chút dung nhan tân nương qua khe hở khăn trùm đầu xinh đẹp đến cỡ nào. Chiêng trống ầm vang, trong hai kiệu hoa đỏ thật lớn, đỉnh mạ vàng chạm trổ hình phượng có hai nữ hài, một từ thành bắc, một từ thành đông, hướng về phía hoàng cung.
Bên ngoài kiệu tiếng hoan hô không ngớt, tân nương trong kiệu lại một không yên, một ưu sầu. Nữ tử Thường thị không biết bên trong cung điện bề ngoài kim bích huy hoàng kia, là cái gì đang đợi mình. Tiếng chúc mừng của người bên ngoài nàng đều không nhớ được, duy chỉ nhớ nụ cười miễn cưỡng mà cha mẹ và huynh trưởng dành cho mặt nàng. Nữ tử La thị lại nghĩ đến việc nàng mặc chiếc áo cưới này rồi, khi bước lên kiệu hoa, phía sau truyền đến tiếng khóc rống của tổ mẫu
(bà nội). Nữ tử La thị nước mắt thấm ướt cả áo cưới quý giá, tổ mẫu không lâu sau sẽ trở lại U Yến, hơn nữa sống cả quãng đời còn lại ở nơi đó, mà nàng vào cửa cung, lăng mộ hoàng gia sẽ là chốn về của nàng, cả đời này, hai người sẽ không gặp lại.
La Duy buổi chiều nay mới nhập cung, tuy rằng y không có bao nhiêu chân tâm, nhưng thân là thần tử, y phải tỏ vẻ chúc mừng hai vị hoàng tử. Quà mừng của La gia hôm qua cũng đã đưa vào trong cung, La Duy nói là chúc mừng, kỳ thật cũng không vào trong, chỉ cúi đầu nói vài câu ở ngoài điện Phượng Nghi, để thái giám phụ trách nghi lễ ngoài Phượng Nghi nhớ tên mình, trận này coi như xong.
“Công tử,” La Duy làm xong đại lễ, tổng quản thái giám Thượng Hỉ của Phượng Nghi điện liền đi đến trước mặt y, nói:“Ngài muốn vào điện gặp nương nương không?”
La Duy nhìn Phượng Nghi điện người ra kẻ vào, người người đều vô cùng bận rộn,“Hôm nay không cần,” La Duy nói với Thượng Hỉ:“Nương nương hôm nay nhất định bộn bề nhiều việc, ta sẽ không quấy rầy.”
“Công tử đắc thắng về triều, nương nương lại phải chuẩn bị đại hôn cho hai vị điện hạ, chưa có dịp gặp mặt công tử,” Thượng Hỉ nhỏ giọng nói với La Duy:“Nương nương có nhắc đến việc này vài lần.”
“Chờ vài ngày đi,” La Duy cầm mấy tấm ngân phiếu đưa cho Thượng Hỉ, người này quả nhiên trung thành, gã đang thay hoàng hậu giải thích với y, rằng vì sao La Duy từ Bắc Yến viễn chinh trở về, hoàng hậu lại không gọi y đến gặp mặt.
Thượng Hỉ nhận phần thưởng của La Duy, còn định tiễn La Duy ra bên ngoài, liền nghe tiếng ai gọi mình trong điện.
“Đi đi,” La Duy cười nói:“Hôm nay ngươi không cần quản ta, mau đi đi.”
Thượng Hỉ thế này mới chạy về Phượng Nghi điện.
La Duy đi về phía ngoài cung, nói vậy hôm nay Trường Minh điện của Hưng Võ đế cũng giống Phượng Nghi điện, y không nên đến quấy rầy.
“Công tử,” Phúc Vận đứng ở cái cửa hình vòm ngoài Phượng Nghi điện chờ La Duy thật lâu, gặp La Duy trên cầu, vội tiến lên nghênh đón, hành lễ với La Duy.
“Như thế nào lại là ngươi?” La Duy nhìn thấy Phúc Vận, liền nhíu mi nói:“Ngươi tìm ta có việc gì?”
“Hồi bẩm công tử,” Phúc Vận nói:“Nhị điện hạ mời công tử đến Khuynh Văn điện một chuyến.”
“Hôm nay là ngày đại hỉ của điện hạ,” La Duy nói:“Hắn còn có thể có chuyện gì nói với ta?”
“Công tử,” Phúc Vận cầu xin La Duy:“Ngài hãy đi một chuyến đi. Nô tài không biết Nhị điện hạ có ý gì với công tử, nhưng nô tài nhìn bộ dáng của điện hạ, nhất định là có lời quan trọng muốn nói.”
“Có cái gì có thể quan trọng hơn đại hôn ngày hôm nay?” La Duy nói:“Ngươi trở về nói với điện hạ, hôm nay La Duy không tiện quấy rầy, ngày khác nhất định sẽ đến bái kiến hắn.”
“Công tử,” Phúc Vận chặn trước mặt La Duy, quỳ xuống,“Nô tài cầu ngài hãy thương nô tài, điện hạ nói, nếu nô tài không mời được công tử, nô tài cũng không cần về Khuynh Văn điện nữa, trực tiếp tới Dịch Đình chịu tội cùng nhóm phụ nhân.”
“Thì ra ta còn phải suy nghĩ cho tiền đồ của Phúc công công nữa cơ à?” La Duy nói:“Ngươi có thể yên tâm, điện hạ nhà ngươi không rời khỏi ngươi được đâu.”
“Công tử,” Phúc Vận thấy La Duy muốn đi, vội quỳ rạp xuống chân La Duy:“Nô tài chỉ có một cái mạng hèn, không đáng giá nhắc tới. Công tử, hôm nay là ngày vui của Nhị điện hạ, công tử hãy chiều ý điện hạ một lần đi.”
La Duy định nói ta vì cái gì phải chiều ý Long Huyền? Nhưng xem ra cung nữ thái giám lui tới đây đều nhìn thấy bọn họ, biết Phúc Vận quỳ xuống, chỉ cần một lát thôi, cũng có thể truyền khắp trong cung từ trên xuống dưới.“Dẫn đường đi,” La Duy tránh được cái quỳ gối của Phúc Vận, Phúc Vận là người bên cạnh Long Huyền, nếu cứ để Phúc Vận quỳ ở đây, chuyện giữa y và Long Huyền không biết sẽ lại truyền ra tam sao thất bản thế nào.
“Công tử, mời.” Phúc Vận vội vã đứng lên, đi tới phía trước La Duy dẫn đường.
Một tiểu thái giám bên cạnh tam hoàng tử Long Hành, một đường chạy theo La Duy từ Phượng Nghi điện đến cửa hình vòm, nó cũng muốn nói chuyện với La Duy, đáng tiếc bị Phúc Vận giành trước một bước, đành đứng ở đó nhìn. Tiểu thái giám thấy La Duy đi cùng Phúc Vận, vội trở về Phúc Trạch điện bẩm báo Long Hành.
“Lúc này điện hạ nhà ngươi sao lại về Khuynh Văn điện?” La Duy ở trên đường hỏi Phúc Vận.
“Hồi bẩm công tử,” Phúc Vận nói:“Bệ hạ để điện hạ trở về trước nghỉ ngơi một chút.”
“Thế nhị Vương phi đâu?” La Duy hỏi.
“Vương phi ở Phượng Nghi điện.” Phúc Vận nói:“Hoàng hậu nương nương còn có việc muốn phân phó cho nàng.”
La Duy không muốn hỏi thêm, cùng Phúc Vận đi đến Khuynh Văn điện. Một cung điện thường ngày tĩnh lặng, hôm nay giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ, nhưng trong mắt La Duy, hoàn toàn chẳng có cảm xúc.“Điện hạ ở nơi nào?” La Duy thấy Phúc Vận đưa y đến hậu điện, liền dừng lại hỏi.
“Điện hạ ở Mặc Trì chờ công tử,” Phúc Vận nói:“Xin công tử theo nô tài đến.”
La Duy ngược lại là nhớ rõ Khuynh Văn điện có một cái hồ, Long Huyền khi còn bé thích ngồi bên cạnh hồ luyện chữ, rồi rửa bút nghiên ngay tại chỗ này, cho nên tên vốn có của cái hồ này chẳng ai còn nhớ nữa, sau này gọi nó là Mặc Trì
(hồ mực).Phúc Vận đưa La Duy đến Mặc Trì, liền lui xuống.
“Điện hạ,” La Duy gọi Long Huyền đứng cạnh bờ hồ, mắt nhìn dòng nước xuất thần.
“Ngươi còn nhớ đã xảy ra chuyện gì bên hồ không?” Long Huyền cũng không nhìn La Duy đang hành lễ sau lưng hắn, mở miệng hỏi y.
La Duy nói:“Nơi này là chỗ điện hạ thường luyện chữ.”
Long Huyền hỏi:“Còn gì nữa?”
La Duy đáp:“Còn có thể có cái gì?”
Long Huyền quay người lại, hắn đưa tay ra cho La Duy nhìn.
La Duy nhìn thứ trên tay Long Huyền, đó là một đôi ngọc Uyên Ương.
“Ngươi không nhớ rõ?” Long Huyền đưa thứ trong lòng bàn tay đến trước mắt La Duy.
Ngọc Uyên Ương này La Duy đương nhiên nhớ rõ, nhưng chỉ khi nhìn thấy mới nhớ ra. Đây là thứ y tự tay chọn để tặng Long Huyền, là bạch ngọc Nam Chiếu thượng hạng, mặt trên còn có chữ y tự tay khắc, La Duy nhìn kỹ hai cánh Uyên Ương, quả nhiên nhìn thấy một chữ “Huyền”, một chữ “Duy”.“Điện hạ không phải đã ném nó đi sao? Sao bây giờ lại ở trên tay ngài?” La Duy hỏi, y nhớ rất rõ, Long Huyền khi đó nổi giận với y, đem một miếng Bạch Ngọc Uyên Ương ném vào Mặc Trì, còn y, sau khi Long Huyền đi rồi, cũng ném mảnh còn lại vào trong nước.
“Ta sai người vớt lên.” Long Huyền nói, thanh âm có chút khô sáp.
“Thứ này đúng là Bạch Ngọc thượng hạng,” La Duy không quan tâm mà nói:“Nhưng trong cung còn rất nhiều ngọc tốt hơn, điện hạ không cần làm như thế.”
“Vậy còn lời nói đó?”
“Nói cái gì?”
“Lời ngươi nói khi đưa ta ngọc Uyên Ương này.”
Những lời nói với Long Huyền khi đó? La Duy nhất thời không thể nhớ lại, nhưng nghĩ bất quá là những lời bày tỏ với Long Huyền mà thôi.“Khi đó tiểu thần không hiểu chuyện, nói mê nói sảng, điện hạ hãy quên đi,” La Duy nói với Long Huyền:“Tiểu thần hiện tại đã biết chừng mực hơn rồi.”