Khi Long Huyền cùng nữ tử Thường thị đi vào điện Phượng Nghi, thì phu thê Long Hành cũng vừa đến, thấy phu thế Long Huyền, các hoàng tử đều vội vàng tới chào Long Huyền.
“Nhị ca!” Long Hành là người cuối cùng đến chào Long Huyền,“Lão Tam chúc mừng Nhị ca!” Long Hành cười hì hì nhìn Long Huyền.
“Hai chúng ta nên cùng vui mới đúng.” Long Huyền thoáng nở nụ cười, đấm nhẹ lên ngực Long Hành.
“Đúng vậy!” Long Hành càng vui vẻ, nói:“Là cùng vui, cùng vui mới đúng.”
Ngón tay Long Huyền chọc chọc Long Hành, cùng nữ tử Thường thị tiến lên hành lễ thỉnh an Hưng Võ đế cùng La Tri Ý. Nữ tử Thường thị là con dâu mới, phải dập đầu kính lễ, nhưng chỉ trong chốc lát đã xong. Thỉnh an Đế hậu xong, phu thê hai người lại tới thỉnh an phu thê Thái Tử, lại là một đống lễ tiết rườm rà.
Hưng Võ đế nhìn hai đứa con trai, rồi lại nhìn hai cô dâu mới:“Lập gia đình rồi, phụ hoàng và mẫu hậu đều hy vọng các ngươi hạnh phúc, con đàn cháu đống, nhiều con mới nhiều phúc.”
Hai đôi phu thê quỳ trên mặt đất, nghe lời dạy bảo của Hưng Võ đế. Hưng Võ đế bình thường không thân cận với các hoàng tử, chỉ có lúc này, khi nói ra những lời mong đợi từ tâm can, ngài mới giống một phụ thân.
Các hoàng tử đều tò mò nhìn hai cô dâu mới, trong nội tâm đều âm thầm so cao thấp. Nữ tử La thị dung mạo hơn hẳn nữ tử Thường thị, nhưng luận trầm ổn thì nữ tử Thường thị lại hơn nữ tử La thị một chút, còn luận về thế lực chống lưng, La gia hơn Thường gia không ít, như vậy, Tam tẩu cao hơn Nhị tẩu một đầu. Mọi người nghĩ Long Huyền bây giờ không thể so với Long Hành, rồi lại cảm thấy cuộc sống của Tam Hoàng tẩu sẽ tốt hơn Nhị hoàng tẩu nhiều lắm.
“Các ngươi là chính thê.” Hưng Võ đế nói xong, La Tri ý mới dặn dò:“Sau này nếu huynh đệ chúng nó khinh mạn các ngưoi, cứ đến nói cho mẫu hậu biết, mẫu hậu sẽ giáo huấn chúng nó.”
“Mẫu hậu…” Long Hành nở nụ cười, nhìn La Tri ý nói:“Con cùng với Uyển nhi vừa thành thân, sao người đã về phe Uyển nhi rồi? Người bỏ con hay sao?”
“Câm miệng!” La Tri ý cười mắng Long Hành:“Đóng cửa lại rồi, ngươi gọi thê tử ngươi thế nào cũng chẳng ai quản ngươi đâu! Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi không nói cũng chẳng ai bảo ngươi câm!”
La Uyển đỏ bừng mặt.
Mọi người trong điện đều bật cười.
Uyển nhi? Nữ tử Thường thị lén nhìn Tam đệ muội bên cạnh, thì ra nàng tên La Uyển. Bởi vì một tiếng Uyển nhi này, mà nữ tử Thường thị thấy hâm mộ La Uyển, Long Huyền cho đến bây giờ vẫn chưa gọi tên nàng, nữ tử Thường thị cũng không biết trượng phu của mình có biết tên mình hay không.
“Mẫu hậu.” Thái Tử ở một bên cười nói:“Nhi thần thấy Nhị đệ còn phải học Tam đệ mới đúng, giữa phu thê không cần nhiều quy củ, cứ như vậy không phải rất tốt hay sao.”
Long Huyền lúc này mới cười, nói với nữ tử Thường thị:“Thường thị, xem ra nàng chẳng những có mẫu hậu che chở, mà ngay cả đại ca cũng về phe nàng, như vậy ta càng không thể khi dễ nàng rồi.”
Long Huyền vui miệng nói đùa một câu, người trong điện đều phản ứng chậm nửa nhịp, thì ra người này cũng biết nói đùa.
Một tiếng “Thường thị”của Long Huyền khiến nữ tử Thường thị có chút mất mát, nhưng vẫn hé miệng cười, cúi đầu không nói, bộ dáng nhu thuận.
Hưng Võ đế hướng La Tri ý gật đầu một cái, hai người con dâu đều khiến ngài thoả mãn.
La Tri ý nói:“Các con dâu sẽ ở lại nói chuyện với mẫu hậu, còn các ngươi…” Nàng chỉ vào các hoàng tử,“Nên theo bệ hạ vào triều, ai phải tới Thượng thư phòng thì hãy tới Thượng thư phòng, đừng nghĩ có thể nghỉ ngơi một khắc.”
“Có rảnh thì nàng cũng xem xem có cô nương nào xứng với chúng nó hay không.” Hưng Võ đế chỉ vào mấy hoàng tử, nhìn La Tri ý nói:“Hôn sự của Duy nhi, nàng cũng mau chóng tìm người cho nó đi.”
“Nô tì tuân chỉ.” La Tri ý đứng dậy tiếp chỉ.
Long Huyền thấy Hưng Võ đế muốn lo cho cả hôn sự của La Duy, trong nội tâm không có chút mùi vị gì.
“Điện hạ.” Nữ tử Thường thị thấy Long Huyền định đi theo Hưng Võ đế, bỗng cảm thấy khẩn trương, gọi Long Huyền một tiếng.
“Nàng nói chuyện với mẫu hậu nói đi.” Long Huyền nói với nữ tử Thường thị:“Nhớ đừng làm mẫu hậu mất hứng.”
Nữ tử Thường thị chỉ có thể nhìn theo bóng Long Huyền cùng Hưng Võ đế rời đi, còn bản thân ở lại cùng hoàng hậu. Nhìn chung quanh đều là người xa lạ, các ma ma ngày hôm qua hầu hạ nàng cũng đang đợi bên ngoài, nữ tử Thường thị lại càng khẩn trương.
Long Huyền đi theo Hưng Võ đế ra khỏi điện Phượng Nghi, đã nhìn thấy La Duy chờ ở ngoài điện.
“Duy nhi đến rồi?” Hưng Võ đế không đợi La Duy hành lễ, liền hỏi La Duy:“Đợi đã lâu chưa?”
La Duy cung kính nói:“Tiểu thần vừa mới đến, để theo bệ hạ vào triều.”
“Vậy ngươi cứ chờ ở điện Trường Minh là được rồi.” Hưng Võ đế nhìn hôm nay khí sắc La Duy tốt hơn không ít, càng cao hứng, để La Duy đi theo phía sau mình:“Ngươi lại tới điện Phượng Nghi làm cái gì?”
“Tiểu thần ở bên ngoài chờ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” La Duy thoáng nhìn các hoàng tử phía sau, rồi mới đáp lại Hưng Võ đế.
“Là trẫm suy nghĩ thiếu sót.” Hưng Võ đế lại khen La Duy:“Ngươi thật chu đáo.”
Hưng Võ đế một mực nói chuyện cùng La Duy, từ chuyện sức khỏe của La Duy đến chuyện trên triều đình, các hoàng tử theo phía sau đều không nói gì. Long Huyền nhìn hai cha con này, lại nhìn thần sắc La Duy, y hiển nhiên không biết Hưng Võ đế chính là phụ thân mình, nhìn sự sủng nịch Hưng Võ đế dành cho La Duy, người sáng suốt hẳn là sẽ nhận ra.
“Đến tột cùng ai mới là con của phụ hoàng?” Long Tường đi bên cạnh Long Huyền, nhìn Hưng Võ đế và La Duy trước mặt, nhỏ giọng nói với Long Huyền:“Đệ thấy thật kì quái.”
“Ngươi không nói chẳng ai bảo ngươi câm đâu!” Long Huyền nhỏ giọng mắng Long Tường một câu.
Long Tường trề môi, đột nhiên bước nhanh đến phía trước.
“Tường!” Long Huyền muốn giữ Long Tường lại nhưng không kịp.
“Phụ hoàng!” Long Tường đi tới sau lưng Hưng Võ đế:“Không phải là người đã quên mất một chuyện rồi chứ ạ?”
Hưng Võ đế hỏi:“Trẫm đã quên chuyện gì?”
Long Tường nói:“Nhị ca cùng Tam ca có phải là nên mang theo hai đại tẩu, đi vấn an hoàng tổ mẫu?”
La Duy thối lui sang một bên, chuyện hoàng thất y khó lòng tham gia. Chỉ là đối với Long Tường, La Duy nhíu mày, mấy chuyện thỉnh an này, là trách nhiệm của hoàng hậu, Long Tường nói như vậy, là đang ngầm bảo hoàng hậu thất lễ sao?
La Duy đứng bên cạnh, thấy khi Long Tường nhắc đến thái hậu, sắc mặt Hưng Võ đế lập tức trầm xuống, nhưng vẫn nói với Long Huyền cùng Long Hành:“Hoàng tổ mẫu của các ngươi đang bị bệnh, các ngươi hãy dập đầu thỉnh an bên ngoài Đông Phật cung, vậy là được rồi.”
Trong lúc Long Huyền cùng Long Hành nhận chỉ, Long Tường vẫn không chịu buông tha:“Vậy còn mẫu phi con thì sao? Nhị ca không cần tới đó?”
“Phụ hoàng!” Long Huyền nhân lúc Hưng Võ đế còn chưa phát tác, vượt lên trước đỡ lời:“Mẫu phi của nhi thần hôm nay cũng bệnh, nhi thần cũng muốn đưa Thường thị tới dập đầu thỉnh an bên ngoài Nga Anh điện.”
“Sau khi hạ triều, gặp hoàng tổ mẫu của ngươi, rồi mới tới Nga Anh điện.” Thấy Long Huyền nói hợp tình hợp lý, Hưng Võ đế sắp sửa phát hỏa lại đè ép trở về, nhìn Long Tường nói:“Ngươi còn ở đây làm cái gì? Học xong ở Thượng thư phòng, ngươi hãy tới Trường Minh điện gặp trẫm.”
“Để làm gì ạ?” Long Tường hỏi.
Hưng Võ đế đi lên phía trước đi, không để ý đến Long Tường.
“Phụ hoàng muốn khảo bài ngươi đấy.” Long Ngọc đi qua bên cạnh Long Tường, hảo tâm nhắc nhở một câu.
Long Tường nhìn về phía Long Huyền cầu cứu, lại phát hiện ca ca không chớp mắt mà lướt qua mình, căn bản không quan tâm nữa.
Hưng Võ đế vẫn nói chuyện với La Duy, Long Huyền nhìn mấy người trước mặt, đột nhiên toát ra một ý niệm trong đầu, Long Ngọc làm vua còn tốt hơn La Duy làm vua, mình hẳn là nên thu lại những ý niệm trong đầu, toàn lực bảo vệ Long Ngọc leo lên đế vị, như vậy có phải cũng là một con đường sống không?