La Duy đến Hộ bộ, vừa mới bước vào cửa nha môn Hộ bộ, đã cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình rất khác thường. La Duy nhìn lại trên người mình, rồi sờ sờ mặt mình, có lẽ qua một đêm không ngủ, sắc mặt y khó coi lắm.“Trên người ta có cái gì kỳ lạ sao?” La Duy hỏi bọn quan viên Hộ bộ.
“Không, không có!!!” Quan viên Hộ bộ bị La Duy hỏi, vội vàng cười ha ha đáp.
La Duy không nghĩ nhiều, giao hết công văn cho Hộ bộ, đến khi bàn giao xong cũng là giữa trưa. La Duy vốn định ăn cơm trưa ngay tại Hộ bộ, sau đó lại về cung. Y chưa kịp phân phó, đã thấy Vệ Lam vội vàng đi đến.
“Công tử!” Trước mặt người ngoài, Vệ Lam vẫn hành lễ với La Duy.
“Sao ngươi lại tới đây?” La Duy nhìn thấy Vệ Lam thì thật cao hứng, đứng dậy hỏi:“Đến thăm ta à?”
Vệ Lam nhìn bọn quan viên trong phòng.
“Hầu gia.” Bọn quan viên đều lần lượt đứng dậy nói với La Duy:“Hạ quan cáo lui trước.”
“Mọi người đi ăn cơm đi.” La Duy cười nói với mọi người.
Bọn quan viên đều lui ra ngoài, chỉ để lại La Duy và Vệ Lam.
“Làm sao vậy?” La Duy chờ mọi người ra ngoài hết, nhìn Vệ Lam, lúc này mới phát hiện sắc mặt Vệ Lam rất kém, vội hỏi:“Ngươi không thoải mái?” Rồi đưa tay sờ trán Vệ Lam.
Vệ Lam giữ tay La Duy, nói:“Công tử hồi phủ đi, tướng gia ở trong phủ chờ ngươi.”
“Cha ta tìm ta? Sao người lại ở trong phủ lúc này?” La Duy hỏi.
Vệ Lam nhìn quanh đại đường Hộ bộ:“Công tử, đi thôi, có chuyện gì chúng ta vừa đi vừa nói.”
La Duy cùng Vệ Lam ra khỏi nha môn Hộ bộ, lên xe ngựa, về tả tướng phủ.
“Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?” Ngồi trên xe, La Duy liền hỏi Vệ Lam:“Có phải nhị ca ta xảy ra chuyện gì hay không? Hay là đại ca ta nhiễm dịch bệnh?” La Duy nghĩ, chuyện có thể khiến La Tri Thu phải về nhà giữa trưa, chỉ có thể là chuyện nhà bọn họ, hiện tại y rất ổn, vậy nhất định La Khải, hoặc La Tắc đã xảy ra chuyện.
Vệ Lam lắc đầu, nói:“Đại công tử và nhị công tử đều không sao cả.”
“Vậy thì có chuyện gì?” La Duy nói, y nhớ La Tắc lần này đi Đông Nam bình định, vốn định mang theo Vệ Lam, chẳng lẽ Nhị ca viết thư về muốn Vệ Lam tới giúp? Nghĩ một lúc lại thấy không đúng, việc này chi bằng hỏi thẳng phụ thân y thì hơn,“Lam ngươi nói đi, đến tột cùng là chuyện gì? Ngươi đừng làm ta nóng ruột có được không?”
Vệ Lam nói:“Công tử nghe rồi không được tức giận đấy.”
“Ta tức giận?” La Duy nói:“Là chuyện của ta? Ta xảy ra chuyện gì?”
“Sáng sớm hôm nay, ở thượng đô xuất hiện lời đồn về công tử…” Vệ Lam nói đến nơi đây thì dừng lại, nhìn La Duy như muốn nói lại thôi, hiển nhiên là đang nghĩ xem tiếp theo phải nói như thế nào.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói.” La Duy lo cuống lên, y nghĩ mãi không ra mình có thể vướng vào tin đồn gì, gần đây y đâu có làm chuyện gì khiến ai phật lòng.
“Sáng hôm nay, không biết là vì sao, mà cả thượng đô đều đồn ầm chuyện của công tử.”
“Nói cái gì về ta cơ?”
“Bọn họ nói……”
“Là lời đồn thì chắc chắn không phải lời hay rồi.” La Duy nói:“Lam, ngươi cứ thoải mái nói đi, ta bị mắng thành cái gì?”
“Bọn họ nói…” Vệ Lam hít sâu một hơi,“Bọn họ nói công tử dĩ sắc sự quân
(dùng nhan sắc để “phục vụ” quân vương).”
Vệ Lam nói thật khẽ, La Duy không nghe rõ hắn lời nói, y ghé tai sát miệng Vệ Lam:“Ngươi nói cái gì?”
“Dĩ sắc sự quân…” Vệ Lam nhắc lại một lần.
La Duy mở to hai mắt, huyết sắc trên mặt nháy mắt tan biến sạch sẽ, không phải y chưa từng bị nói những lời như vậy, chỉ không ngờ sống lại một kiếp, mà vẫn có người mắng y câu này!
“Công tử!” Vệ Lam vội vàng kéo tay La Duy, sốt ruột nói:“Ngươi đừng tức giận, thân thể mới là quan trọng.”
“Sao lại có lời đồn này?” La Duy nói:“Từ nơi nào truyền ra?” La Duy hoài nghi Long Huyền đầu tiên, nhưng sau đó y lại tự phủ nhận sự hoài nghi này, Long Huyền hận y, nhưng Long Huyền sẽ không làm những việc thế này.
“Bệ hạ đã sai người đi thăm dò.” Vệ Lam nói.
“Bệ hạ cũng biết?” La Duy nhíu mày,“Không chỉ có một câu dĩ sắc sự quân này phải không? Còn có cái gì nữa?” Y hỏi Vệ Lam.
“Những câu khác cũng mang ý gần giống thế này.” Vệ Lam nói.
“Nghe được từ miệng ngươi, chẳng phải tốt hơn là tự ta nghe được trên đường hay sao.” La Duy nói:“Không phải ta chưa từng bị mắng, mà lần này có bệ hạ bị mắng cùng ta đấy thôi.” Nếu La Duy dĩ sắc sự quân, vậy Hưng Võ đế chính là hôn quân bị mỹ nhân mê hoặc. La Duy không sợ bị mắng, vừa nghĩ đến chuyện Hưng Võ đế cũng bị mắng cùng y, ngược lại, lại có một loại khoái cảm trả thù. Kiếp trước La gia quả thực là bị Long Huyền hại, nhưng cái thánh chỉ xét nhà diệt tộc là do Hưng Võ đế ban, chuyện này La Duy vẫn phân biệt rạch ròi. Thanh danh của bản thân y không quan trọng, nhưng thanh danh Hưng Võ đế bị hủy, mới thật đáng cười.
“Cụ thể ta cũng không biết nữa…” Vệ Lam nhìn sắc mặt La Duy, chẳng những y không lo lắng, lại còn tỏ ra cao hứng, vội sờ sờ trán La Duy,“Công tử, ngươi không sao chứ?” Vệ Lam sợ La Duy đã tức phát điên rồi.
“Hôm nay, mấy người ở Hộ bộ đó, nhìn ta rất kỳ lạ…” La Duy nói:“Thì ra là vì chuyện này, Lam, ngươi biết gì thì nói hết đi.”
Vệ Lam nói:“Thì bởi vì nói công tử dĩ……”
“Dĩ sắc sự quân.”
“Cho nên mới có thể ở trong triều từng bước thăng chức, phong hầu ở tuổi thiếu niên…” Vệ Lam nói tới đây, liền vì La Duy mà bất bình,“Rõ ràng là ngậm máu phun người, công tử được phong hầu, là vì chiến công ở Ô Sương thành!”
“Ta không giận, ngươi giận cái gì?” La Duy vỗ vỗ tay Vệ Lam, trái lại an ủi Vệ Lam:“Xem ra có người muốn đối phó ta.”
“Người kia là ai?”
“Kẻ thù của ta nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.” La Duy nói:“Bệ hạ lệnh cho ai đi thăm dò việc này?”
Vệ Lam nói:“Điều này tướng gia sẽ biết, ta không thể vào triều, sao có thể biết được?”
“Chờ khi gặp cha ta rồi nói sau.” La Duy tựa vào lòng Vệ Lam:“Như vậy cũng tốt, Lam, lời đồn này lan ra, ta không thể ở Trường Minh điện mãi nữa, sẽ có thời gian ở bên ngươi.”
“Công tử!” Vệ Lam không hiểu trong đầu La Duy suy nghĩ cái gì, bị người hăt bát nước bẩn vào mặt, trong tướng phủ, La Tri Thu và Phó Hoa đều tức giận gần chết, sao y lại còn vui vẻ chứ?“Ngươi lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ở bên Vệ Lam sao?”
“Ngươi không muốn?” La Duy hỏi.
“Muốn, nhưng……”
“Hmm…” La Duy che miệng Vệ Lam,“Người khác nói như thế nào cũng mặc kệ, ta không thèm để ý, chỉ cần Lam tin ta là được.”
Vệ Lam gạt tay La Duy xuống, rồi siết chặt trong tay, nói:“Ta đương nhiên tin công tử, nhưng ta không thể để ai nói xấu công tử được!”
“Yên tâm đi.” La Duy khẽ nghiêng người, ghé vào đùi Vệ Lam,“Việc này bệ hạ sẽ lo lắng hơn ta. Năm nay đầy tai họa, dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, truyền lời đồn nhảm, thì khác gì loạn thần tặc tử?”
“Vậy công tử định như thế nào? Không để ý tới nó sao?” Vệ Lam hỏi.
“Không để ý tới nó nữa.” La Duy nói:“Ta chỉ hiếu kỳ, người ta đồn như vậy là có mục đích gì.”
“Công tử nghĩ ra rồi?”
“Vẫn chưa…” La Duy suy nghĩ một hồi, hoàn toàn không có đầu mối.
“Đó là xe ngựa của Cẩm Y hầu!” Ngoài xe truyền đến giọng của một phụ nhân.
Vệ Lam lập tức bịt tai La Duy, hắn không muốn để La Duy nghe được những lời bàn tán không hay. Xe ngựa đi rất xa, Vệ Lam mới buông lỏng tay, hắn vừa buông tay ra, đã nghe được tiếng cười của La Duy.“Ngươi còn cười?” Vệ Lam để La Duy nằm ngay ngắn, rồi nổi giận với y:“Lúc này mà ngươi còn có thể cười được?”
La Duy cười nói:“Lam, ta không muốn chờ ở thượng đô thêm nữa, chúng ta có thể sớm tới Tuyên Châu rồi.”