Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 246

La Duy hủy hết mọi thứ trong phòng, biến cố thình lình xảy ra, khiến y không kịp đề phòng, thần trí đại loạn. Có thể đập vỡ cái gì thì đập hết, La Duy kiệt sức ngồi trên giường, lúc này y mới tự hỏi chính mình, ta nên làm cái gì bây giờ?

Triệu Phúc vẫn canh giữ ở ngoài cửa, nghe bên trong không còn động tĩnh, đợi trong chốc lát, mới sai người mở cửa, vào trong xem tình hình La Duy.

“Cút!” La Duy ngồi trên giường, nghe được tiếng bước chân, chẳng thèm để ý người vào là ai, đã lên tiếng đuổi thẳng.

Ngụy thái y đi theo phía sau Triệu Phúc, nghe tiếng “Cút” của La Duy, vội vàng kéo Triệu Phúc ra ngoài.

“Phải thu dọn phòng này đã…” Triệu Phúc đứng ở ngoài cửa nói với Ngụy thái y.

“Chờ một chút đi!” Ngụy thái y nói:“Lúc này Tam công tử, không phải, là vương gia vẫn còn nổi nóng.”

“Thân thể Vương gia có thể chịu đựng được sao?” Triệu Phúc hỏi.

“Còn có khí lực mắng chửi người, nên không có việc gì.” Ngụy thái y nói.

Triệu Phúc thấy điện tiền võ sĩ định khóa cửa lại, liền nói:“Không cần, vương gia không sao đâu, ngươi khóa cửa làm gì?”

Điện tiền võ sĩ bị Triệu Phúc nói như vậy, vội đem khóa về.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Triệu Phúc buồn rầu hỏi Ngụy thái y.

“Thế này là tốt rồi.” Ngụy thái y nhỏ giọng nói: “Phá hết cả căn phòng rồi, ngươi không phát hiện lúc này người đã ngồi trên giường suy nghĩ hay sao?”

Triệu Phúc kéo Ngụy thái y xa các điện tiền võ sĩ vài bước, nói:“Ngươi cảm thấy vương gia có thể suy nghĩ lại?”

Ngụy thái y hiện tại nghĩ đến La Duy, trong lòng chẳng cảm nhận được gì, ông đã cùng La Duy đi Bắc Yến, có thể tưởng tượng được Tư Mã Thanh Sa hận La Duy đến chừng nào.“Phải làm gì đây?” Ngụy thái y đứng suy nghĩ hồi lâu, mới nhìn Triệu Phúc nói: “Cẩm vương gia dù sao cũng là do La Tướng gia dạy dỗ, biết như thế nào là nặng, là nhẹ. Vương gia là người thông minh, sẽ suy nghĩ cẩn thận thôi.”

“Ngài ở chỗ này trông coi.” Triệu Phúc nhìn sắc trời đã không còn sớm, liền nói với Ngụy thái y:“Ta tới tiền điện xem một chút. Không chừng lát nữa phải gọi Ngụy thái y quay lại chỗ bệ hạ, chuyện Cẩm vương gia, bệ hạ cũng không chịu nổi.”

Ngụy thái y nhìn Triệu Phúc rời đi, mới thong thả đến trước cửa phòng La Duy, nghiêng tai nghe một chút, trong phòng một chút thanh âm cũng không có.

Triệu Phúc vội vàng chạy tới tiền điện, nghe trong điện truyền đến tiếng nói chuyện, chỉ là cửa điện đã đóng, không nghe rõ là ai đang nói chuyện.

“Tổng quản.” Tiểu thái giám canh giữ trước cửa thấy Triệu Phúc tới, vội hành lễ với Triệu Phúc.

“La Tướng gia còn chưa đi?” Triệu Phúc nhỏ giọng hỏi.

“Tướng gia đã trở về…” Tiểu thái giám đáp lời:“Bệ hạ bảo ngài ấy trở về nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy ai ở bên trong?”

“Là nhị điện hạ.”

Nhị điện hạ Long Huyền? Triệu Phúc lập tức nhớ lại, Long Huyền lại định làm gì La Duy?“Điện hạ đi vào đã bao lâu?” Triệu Phúc lại hỏi.

“Vừa mới vào ạ.” Tiểu thái giám nói, nó thấy Triệu Phúc để ý đến việc này, còn nói thêm một câu:“Là điện hạ tới cầu kiến bệ hạ.”

Công tử à, Triệu Phúc thầm nói với La Duy, không phải Triệu Phúc không muốn giúp người, thật sự Triệu Phúc chỉ là nô tài, không giúp nổi người đâu.

Trong điện, Hưng Võ đế vẻ mặt uể oải, ngài nhìn Long Huyền, nói:“Ngươi cũng tới để khuyên trẫm đưa Cẩm vương đi Bắc Yến?”

Long Huyền gọi Hưng Võ đế một tiếng:“Phụ hoàng!”

Hưng Võ đế nói:“Nếu là việc này, ngươi hãy lui ra đi, trẫm không muốn nghe những lời này nữa.”

Long Huyền quỳ xuống trước mặt Hưng Võ đế:“Phụ hoàng, người không thể đưa Cẩm vương đi Bắc Yến, nhi thần cầu xin phụ hoàng hãy cân nhắc lại.”

“Ngươi nói không thể đưa Duy nhi đi?” Hưng Võ đế nghe lời này phát ra từ miệng Long Huyền, chợt thấy ngoài ý muốn:“Ngươi có ý gì? Ngươi không biết tình trạng hiện nay của Đại Chu chúng ta hay sao?”

“Phụ hoàng.” Long Huyền nói:“Tạm không nói đến tân đế Tư Mã Thanh Sa của Bắc Yến đối với Cẩm vương oán hận sâu đậm bao nhiêu, chỉ nói đến phía bắc rét lạnh, Cẩm vương là người sợ lạnh, sao có thể sống nổi trong gió tuyết phương Bắc?”

Hưng Võ đế nói:“Duy nhi là hoàng tử Đại Chu, Tư Mã Thanh Sa cho dù có nhiều thù hận với Duy nhi, cũng sẽ không để Duy nhi phải chịu lạnh.”

“Phụ hoàng sao có thể khẳng định Tư Mã Thanh Sa là người bận tâm đến thể diện?” Long Huyền nói:“Hắn nếu muốn tra tấn Cẩm vương, thì sẽ có vô số phương pháp, tóm lại nhi thần không tin người này!”

Hưng Võ đế cố nén khí huyết quay cuồng, nói:“Vậy ngươi nói xem trẫm nên làm như thế nào?”

“Nhi thần nguyện mang binh tới Ô Sương lần nữa.” Long Huyền nói:“Cho dù năm nay Đại Chu vận mệnh quốc gia mờ mịt, nhưng nhi thần cũng không tin, dựa vào Vân Quan thiết kỵ, nhi thần lại không đánh bại được đại quân của Tư Mã Thanh Sa!”

“Thành Vân Châu ngươi cũng đã đi qua…” Hưng Võ đế nói:“Chỗ đó tình hình dịch bệnh ra sao hẳn là ngươi cũng biết.”

“Từ Vân Quan đến Vân Châu có khoảng cách.” Long Huyền nói:“Nếu phụ hoàng ân chuẩn xuất binh, cũng chỉ là vận chuyển lương thảo xa hơn, Vân Quan vốn vẫn còn lương thực dự trữ, chỉ cần nhi thần và La Thế Nghi tiết kiệm, hoàn toàn có thể chống đỡ, chờ lương thảo từ phương xa.”

“Hiện tại triều ta còn có thể đánh một trận nữa sao?” Hưng Võ đế hỏi Long Huyền:“Nếu Vân Quan thiết kỵ xuất quan, phương bắc lại loạn, chúng ta nên làm như thế nào?”

“Chỉ cần có thể tốc chiến tốc thắng…” Long Huyền nói:“Nhi thần cho rằng phía bắc sẽ không loạn, mà triều đình cũng không rơi vào tình cảnh không có binh lính.”

“Nếu ngươi và La Khải không thể tốc chiến tốc thắng thì sao?”

“Nhi thần nhất định sẽ tận lực, La Thế Nghi cùng Cẩm vương cũng có nhiều năm tình nghĩa huynh đệ, đương nhiên hắn sẽ dốc hết toàn lực.”

“Nếu các ngươi dốc hết toàn lực, cũng không thể khiến Bắc Yến lui binh?”

“Phụ hoàng không tin nhi thần?”

Hưng Võ đế thở dài một hơi, nâng tay ý bảo Long Huyền đứng dậy,“Không phải trẫm không tin ngươi, thật sự là trẫm không thể mạo hiểm.”

Long Huyền gấp đến nỗi mặt đỏ lên:“Phụ hoàng nói không thể mạo hiểm, vậy nếu Cẩm vương đi Bắc Yến, mà Tư Mã Thanh Sa cũng không lui binh thì sao?”

“Nếu thật sự xảy ra chuyện này, chúng ta sẽ cùng hắn quyết tử một phen!” Hưng Võ đế nói:“Đây là kết quả xấu nhất, không nhất định sẽ xảy ra.”

Long Huyền nghẹn lời.

“Trẫm biết tâm ý của ngươi.” Giọng Hưng Võ đế nói chuyện với Long Huyền lúc này, bất tri bất giác đã nhu hòa không ít,“Ngươi lui ra đi, việc này không liên quan gì đến ngươi cả.”

“Thật sự không có cách nào khác sao?” Long Huyền lại đứng đó không đi, hỏi Hưng Võ đế:“Phụ hoàng vì sao không suy nghĩ lại?”

Hưng Võ đế đã suy nghĩ cả một đêm, những lời Long Huyền nói ngài cũng đã nghĩ tới rồi, chỉ là đều không thể làm. La Tri Thu cũng nghĩ suốt đêm, cuối cùng nói một câu giang sơn làm trọng. Bọn họ là vua, là thừa tướng, đều không nghĩ được cách nào, trên đời này liệu ai có thể nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường chứ?

Long Huyền đợi Hưng Võ đế một lát, thấy Hưng Võ đế mãi không nói lời nào, lại quỳ rạp xuống trước mặt Hưng Võ đế, dập đầu nói:“Vậy nhi thần khẩn cầu phụ hoàng, để nhi thần thay thế Cẩm vương đi Bắc Yến.”

“Huyền nhi?” Hưng Võ đế đứng bật dậy.

“Hơn nữa nhi thần cũng là kẻ kết thù giết cha với Tư Mã Thanh Sa.” Long Huyền nói:“Nhi thần thuở nhỏ tập võ, thân thể cường tráng, so với Cẩm vương, nhi thần càng thích hợp hơn.”

Để Long Huyền thay thế La Duy? Hưng Võ đế chưa từng có ý nghĩ này, cho dù ngài yêu thương La Duy nhất, nhưng Long Huyền cũng là con ngài, chuyện thế này, Hưng Võ đế không làm được.“Ngươi vì Duy nhi mà làm đến nông nỗi này?” Hưng Võ đế hỏi Long Huyền:“Duy nhi không phải Long Tường, ngươi vì sao lại bảo hộ nó?”

“Nhi thần không phải chỉ bảo hộ Cẩm vương.” Long Huyền khẩn thiết nói:“Cẩm vương khi còn bé đã cùng nhi thần học tập, nếu nói một chút tình nghĩa cũng không có, thì là nói dối. Nhi thần biết y vì La gia mà suy tính, đối với nhi thần càng đi càng xa, cho tới hôm nay trở thành người lạ, đây là mệnh, không phải lỗi của nhi thần, cũng không phải lỗi của y. Nhi thần đến hôm nay mới biết được, thì ra y cũng là đệ đệ của nhi thàn, vì huynh đệ, nhi thần càng không thể nhìn y tới Bắc Yến chịu khổ.”

Thì ra thế này mới là tốt sao? Hưng Võ đế nghe Long Huyền nói vậy, tự hỏi chính mình.
Bình Luận (0)
Comment