Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 253

Vệ Lam vẫn chìm trong mơ hồ, rõ ràng đang cùng La Duy nói chuyện, ấy vậy mà lại ôm y ngã xuống giường.

“Ta sẽ tâu với bệ hạ.” La Duy ghé vào người Vệ Lam, dán mặt trên lồng ngực hắn:“Để bệ hạ cho ngươi sang Bắc Yến đón ta về.”

“Ta không yên lòng.” Vệ Lam nói:“Công tử ở Bắc Yến một mình, ta nghĩ đến thôi đã đủ nóng lòng rồi, chức tướng quân ấy, ta không cần.”

“Nhưng ta cần.” La Duy nói:“Cứ nghĩ đến việc ngươi bình loạn Đông Nam, là ta lại có thêm động lực để chờ đợi.”

“Đông Nam có nhị công tử rồi.” Vệ Lam nói:“Ngươi còn không yên tâm sao?”

“Nếu huynh ấy biết ta phải sang Bắc Yến làm chất tử, thì chẳng biết sẽ trở thành bộ dáng gì nữa.”

“Còn có Triệu đại công tử nữa.”

“Ta không tin người khác, ta chỉ tin một mình ngươi.” La Duy khẽ nhích thân mình, nằm song song với Vệ Lam,“Thư phòng ta có gian ngầm, có mấy phong thư, khi trở về ngươi hãy lấy ra xem.”

“Thư gì vậy?”

“Ta giấu người nhà làm một vài việc.” La Duy ghé tai Vệ Lam nói:“Có không ít ngân phiếu, khế đất, mấy năm nay ta làm ra không ít sản nghiệp, ta đi Bắc Yến rồi, mấy thứ này ngươi hãy thay ta quản lý.”

“Ta quản lý? Vì sao không giao cho tướng gia?”

“Phụ thân là người thanh liêm.” La Duy tức giận nói:“Chuyện trên giang hồ, thương trường, sao người có thể để vào mắt?”

“Chuyện giang hồ ta còn biết.” Vệ Lam khó xử nói:“Chứ làm sao ta biết chuyện buôn bán được. Công tử, để ta theo ngươi sang Bắc Yến đi, ta tới Đông Nam cũng chỉ giết thêm được mấy người Di, sao có thể được trọng dụng chứ?”

“Không cho nói nữa!” La Duy nhìn Vệ Lam, trầm mặt,“Lam, ngươi là người La Duy ta coi trọng, sao lại tự coi nhẹ mình như thế? Ta muốn phó thác mọi chuyện cho ngươi, trừ ngươi ra, ngươi bảo ta có thể tin ai được? Một người ta cũng không tin!”

Vệ Lam nghe La Duy nói, trong lòng không rõ là tư vị gì.

“Thập Cửu ca của ngươi là người từng trải, nếu chuyện làm ăn ngươi không hiểu gì, thì có thể để hắn làm, nhưng chúng ta đến tột cùng có bao nhiêu của cải, thì ngươi không thể nói cho hắn biết.” La Duy thấy Vệ Lam không nói nữa, mới kể từng chuyện cần làm cho Vệ Lam nghe.

Vệ Lam lặng im nghe La Duy nói, ngoại trừ khi ở trong cung, trên cơ bản y đều ở cùng với hắn, nhưng nay Vệ Lam nghe La Duy kể rõ ngọn ngành, mới phát hiện La Duy còn làm nhiều chuyện hắn không hề hay biết.

“Không phải ta cố ý gạt ngươi.” La Duy cường điệu nói với Vệ Lam:“Ngươi không hỏi, ta mới không nói.”

“Việc này, dù công tử có nói…” Vệ Lam nói:“Thì sợ là ta cũng không có hứng thú nghe.”

“Bây giờ phải nghe thật nghiêm túc đấy.” La Duy hôn lên mặt Vệ Lam một cái,“Khi ta không ở đây, nhờ vào ngươi cả.”

“Ta làm không được.”

La Duy ở trước mặt Vệ Lam, làm ra vẻ thương tâm,“Ngươi không thể lo nghĩ giúp ta sao?”

Vệ Lam do dự một chút, rồi vẫn nói:“Ta… ta vẫn muốn theo ngươi sang Bắc Yến.”

La Duy đưa lưng về phía Vệ Lam, tinh thần sa sút nói:“Thôi, là ta nhìn lầm người, không thể trông cậy vào ngươi!”

“Công tử!” Vệ Lam ôm La Duy vào lòng.

La Duy gỡ tay Vệ Lam ra.

“Duy?” Vệ Lam thử gọi tên La Duy, rồi lại vươn tay, thuận lợi ôm La Duy vào lòng.

“Đến Đông Nam đi.” La Duy khẽ nói:“Không thể chống lại thánh ý, ta muốn ngươi tự gây dựng tiền đồ cho bản thân ở trên chiến trường. Trữ Phi nổi danh sa trường, cứ cho là y dựa vào La gia, thì cũng chẳng có ai không phục hắn. Lam cũng thế, ta chỉ cho ngươi một cơ hội này, chứ không giúp được ngươi mãi, chờ khi ngươi thành công, sẽ chẳng ai dám nói công danh của ngươi đến thật dễ dàng. Ngươi không cần lo lắng cho ta, người nhà ta cũng có thể tự bảo vệ mình, chỉ cần ngươi sống tốt, thì không ai có thể hiếp bức ta.”

Vệ Lam hôn La Duy, chỉ hận không thể để La Duy hòa vào máu thịt.

“Cho dù thế nào ta cũng có thể sống.” La Duy nói tiếp:“Lam, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Đông Nam bình định sớm ngày nào, là ta có thể về nước sớm ngày ấy, chỉ cần nhớ kỹ những lời này là được. Ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi tới đón ta, ngươi phải tới thật sớm đấy.”

Vệ Lam hôn lên tóc La Duy, nước mắt rơi ướt đầm mái tóc ấy. Hắn chẳng bao giờ nói lại được La Duy, dường như lời La Duy vĩnh viễn có đạo lý hơn so với hắn, vĩnh viễn sâu xa hơn hắn tưởng. Hắn muốn ở bên y, chỉ là La Duy lại gạt hắn đi xa thật xa.“Được.” Cuối cùng, Vệ Lam đồng ý.

La Duy chôn mặt trong lòng Vệ Lam, tựa như không nhìn thấy hắn đang rơi lệ. Chuyện cần giao đã giao hết cho Vệ Lam, cuối cùng La Duy mới nói với Vệ Lam:“Còn nữa, không thể tin thái tử, nếu sau khi ta đi, thái tử mất thánh tâm, ngươi nhớ phải nhắc nhở Nhị ca ta, đừng xuất đầu lộ diện vì thái tử.”

“Nhị công tử liệu có nghe lời ta nói?” Vệ Lam hỏi.

“Ngươi cứ nói…” La Duy suy nghĩ một lúc:“Ngươi cứ nói… rằng ta bị thái tử làm hại, tự nhiên huynh ấy sẽ tin ngươi.”

“Ta biết.” Vệ Lam gật đầu, sự hưng suy vinh nhục của thái tử, Vệ Lam tuyệt đối không quan tâm.

“Còn nữa.”Ngón tay La Duy đặt lên môi Vệ Lam,“Ngươi phải tự chăm sóc cho mình.”

“Công tử cũng vậy.” Vệ Lam nói.

Hai người nhìn nhau, rồi hôn sâu thật sâu. Chân trời sáng trắng, bọn họ đã nói suốt một đêm, lại chỉ có thể nói về những chuyện cần làm, những lời tâm tình sâu kín, bình thường hai người đã rất ít khi nói, hiện tại càng không có lòng dạ nào nhắc đến. Chìm trong những tia nắng sớm lọt qua khe cửa, hai người liều chết dây dưa, lần sau gặp lại, không biết sẽ là khi nào nữa.

“Ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi, ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi…” La Duy thì thầm bên tai Vệ Lam, nỉ non, nói cho Vệ Lam nghe, cũng là nói cho chính mình nghe thấy.

“Ừ, hãy chờ ta.” Vệ Lam đem dục vọng đâm vào thân thể La Duy, hắn nói:“Ta nhất định sẽ tới đón ngươi, mặc khôi giáp tướng quân, tới đón ngươi trở về.”

La Duy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ôm chặt cổ Vệ Lam, cùng hắn hôn thật nồng nàn. Miệng hai người đều phát ra mùi vị của máu tươi, không biết trong giây phút cuồng nhiệt ấy, là ai cắn đứt miệng lưỡi ai.

“Điện hạ.” Ngoài phòng, thủ vệ, tiểu thái giám hành lễ với Long Huyền.

“Cẩm vương còn chưa dậy?” Long Huyền nhìn cánh cửa đóng chặt.

“Vương gia còn chưa dậy ạ.” Tiểu thái giám đáp.

“Vậy Vệ Lam kia đi chưa?” Long Huyền lại hỏi.

“Hồi bẩm điện hạ.” Tiểu thái giám nói:“Thị vệ kia vẫn còn ở trong phòng.”

“Hắn ở đó suốt một đêm?”

“Vâng.”

Long Huyền dường như mất mát, tiến lên một bước, định đẩy cửa, thì cửa lại bị người trong phòng kéo ra.

Vệ Lam mở cửa phòng, thấy Long Huyền đứng ngoài cửa, khuôn mặt vốn còn chút ý cười ngay lập tức ra vẻ đề phòng.

La Duy đi theo phía sau Vệ Lam, nhìn thấy Long Huyền, nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất,“Điện hạ tới chỗ ta làm cái gì?” Y lạnh giọng hỏi Long Huyền.

“Điện hạ, vương gia!” La Tri Thu lúc này vội vàng đi vào trong viện, thấy La Duy và Long Huyền mặt đối mặt đứng với nhau, sợ La Duy lại xảy ra xung đột với Long Huyền, vội hô lên một tiếng.

“Tướng gia.” Vệ Lam thấy La Tri Thu đến, trong lòng tuy bất mãn với La Tri Thu, nhưng vẫn cung kính hành lễ với ông.

“Lam.” La Tri Thu giờ phút này đã biết chuyện náo loạn của Vệ Lam và các Long kỵ vệ hôm qua, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, nhưng ông không trách Vệ Lam.

“Tướng gia.” Vệ Lam đáp lời.

“Công văn điều ngươi đến Đông Nam nhậm chức phó tướng của Vũ Hiên đã đến Binh bộ.” La Tri Thu nói: “Ngươi mau chóng về phủ thu dọn, hôm nay phải lập tức đến Đông Nam nhậm chức.”

Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy.

La Duy nhìn Vệ Lam nhoẻn miệng cười, nói một tiếng: “Đi đi.”

Vệ Lam nhìn La Duy một lần cuối, rồi mới xoay người rời đi.

Y ở Bắc Yến chờ đợi hắn, hắn sẽ tới Bắc Yến đón y, nếu đã ước định, vậy thì chẳng cần nói thêm lời nào nữa, nói thêm chỉ càng khiến cả hai thêm thương cảm mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment