Thượng Hỉ hôm nay mang theo hoa quả La Tri Ý ban cho La Duy, đến điện Trường Minh gặp La Duy.
“Nương nương có khỏe không?” La Duy nửa nằm nửa ngồi trong phòng.
“Nương nương vẫn khỏe ạ.” Thượng Hỉ nói, sau đó tới cạnh La Duy, nhỏ giọng nói: “Tam công tử, việc này có nên cho nương nương biết không?”
“Ngươi đừng làm gì cả.” La Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Cứ đứng một bên nhìn thôi.”
Thượng Hỉ vẻ mặt nôn nóng nói: “Nhưng nương nương chuẩn bị tới điện Nga Anh vấn an Liễu phi nương nương!”
La Duy cười khẽ, “Không sao cả, cô cô không biết diễn trò, nói cho người chân tướng, sẽ không có kịch để xem.”
“Tam công tử?”
“Không sao đâu.” La Duy xoay xoay quả trám trong tay, “Nữ tử càng nhu nhược, càng khiến nam nhân sinh ra dục vọng bảo hộ, không phải sao? Ngươi đừng sợ.”
“Vâng, nô tài hiểu rõ.” Thượng Hỉ biết La Duy đã an bài hết thảy.
“Đi đi, thay ta tạ ơn nương nương.” La Duy nhìn những vệt mây trên bầu trời, nói: “Sắp mưa rồi.”
Hết thảy đều diễn ra như kiếp trước.
Ba ngày sau, hoàng hậu tới điện Nga Anh vấn an quý phi tổng quản hậu cung – Liễu nương nương. Nửa đêm hôm đó, thái giám tổng quản điện Nga Anh đến điện Trường Minh báo cáo: Liễu phi sảy thai. Hưng Võ đế tới điện Nga Anh, sau hừng đông mới trở lại điện Trường Minh, mặt trầm như nước. Sau đó trong cung truyền ra chuyện hoàng hậu ám hại Liễu phi, ban cho Liễu phi chén thuốc an thai, Liễu phi sau khi uống xong chén thuốc, đêm hôm đó liền sảy thai.
“Bệ hạ!” La Duy tỏ vẻ bất bình thay cho hoàng hậu.
“Đừng nóng vội.” Hưng Võ đế rất bình tĩnh, trấn an La Duy: “Trong lòng trẫm hiểu rõ, ngươi cứ đứng một bên mà nhìn.”
Hoàng hậu muốn gặp Hưng Võ đế, Hưng Võ đế lại không đồng ý, La Tri Thu yêu cầu gặp Hưng Võ đế, Hưng Võ đế cũng không gặp. Lần này tin đồn hoàng hậu hại Liễu phi sảy thai càng bay đầy trời.
Hai ngày sau, Thái Hậu giá lâm điện Phượng Nghi, trực tiếp lục soát ra vài cấm vật trong đó, là hoa hồng.
(Theo kinh nghiệm dân gian, hoa hồng, cua,… mang tính hàn, dễ làm sảy thai)Khi Hưng Võ đế mang theo La Duy đuổi tới điện Duyên Niên của Thái hậu, có vẻ như tần phi hậu cung đều đến đông đủ cả.
Thái Hậu đầy vẻ giận dữ ngồi ở chính giữa ngai vàng, Liễu phi vừa sảy thai ngồi bên phải Thái Hậu, Long Huyền đứng bên cạnh ả. Hoàng hậu quỳ gối dưới chân Thái Hậu, khóc rống.
La Duy muốn chạy đến đỡ, lại bị Hưng Võ đế ngăn lại.
Thái Hậu thấy La Duy, sắc mặt càng khó coi, “Bệ hạ, ngươi dẫn nó tới làm cái gì?” Thái Hậu chỉ vào La Duy hỏi Hưng Võ đế.
“Tiểu thần khấu kiến Thái Hậu nương nương.” La Duy hành lễ với Thái Hậu.
Thái Hậu không thèm nhìn La Duy, chỉ hừ lạnh một tiếng.
La Duy vẻ mặt xấu hổ, quỳ cũng không được, đứng cũng không xong.
“La Duy.” Hưng Võ đế lên tiếng: “Ngươi đến đứng sau trẫm đi.”
Long Huyền lúc này mơ hồ nhận ra cái gì đó bất thường.
“Chuyện gì đây?” Hưng Võ đế tới ngồi bên trái Thái Hậu, hỏi.
Thái Hậu nói: “Hài tử của Liễu phi đột nhiên mất đi, ai gia không nên điều tra sao?”
Hưng Võ đế nói: “Vậy mẫu hậu đã điều tra được gì?”
Thái Hậu nói: “Ngươi hỏi hoàng hậu của ngươi đi, hỏi nàng, vì sao trong cung của nàng lại có hoa hồng!”
“Mẫu hậu!” Hoàng hậu khóc lóc nói: “Nhi thần không biết mà.”
Thái Hậu nói: “Trong cung của ngươi, ngươi lại nói không biết? Ngươi hẳn là nghĩ ai gia đã già, đầu óc cũng hồ đồ, dễ dàng qua mặt phải không?!”
“Mẫu hậu!” Hoàng hậu hoảng sợ, khóc đến nỗi nói không ra lời.
Liễu phi lúc này yếu ớt mở miệng: “Mẫu hậu, việc này nhất định không liên quan gì đến tỷ tỷ, người không nên trách tỷ tỷ.”
Thái Hậu nhìn về phía Liễu phi, ánh mắt mang theo thương tiếc, “Ngươi thật khờ. Người ta thấy ngươi như vậy nên mới khi dễ ngươi đấy!”
“Mẫu hậu!” Liễu phi cũng quỳ xuống, “Người đừng tức giận, nhi thần tin chuyện này nhất định không phải do tỷ tỷ làm, tỷ tỷ sẽ không hại nhi thần, mẫu hậu!” Liễu phi nói, nước mắt chảy xuống, lê hoa đái vũ, nhìn mà xót thương.