Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 273

Phía đông nam Đại Chu còn rất nhiều dãy núi, núi cao rừng rậm, không ít nơi chẳng có một bóng người. Không có người quấy rầy, thâm sơn u cốc liền thành đất của trăm ngàn muông thú. Văn nhân Đại Chu, phàm là viết du ký, đều nói những dãy núi này là nơi tiên nhân ở, nơi đây muông thú tu luyện thành tinh, không phải chỗ phàm nhân lui tới.

Vệ Lam đứng trước quân trướng, nơi này vừa qua một trận mưa to, không khí vô cùng tươi mát, nhưng cũng lạnh vô cùng.

“Ở trong núi một ngày, bằng ở đời mười năm.” Một binh sĩ trung niên kể chuyện xưa cho những người trẻ tuổi vây quanh gã. Lửa trại chiếu lên gương mặt binh sĩ đó, ai nghe chuyện cũng thấy hưng trí bừng bừng.

“Vệ tướng quân.” Binh sĩ trung niên đang kể chuyện hăng say, nhìn thấy Vệ Lam, vội đứng lên hành lễ.

“Vệ tướng quân.” Các binh sĩ khác cũng nhìn thấy Vệ Lam, đều vội vàng hành lễ.

Vệ Lam chỉ gật gật đầu, đi qua đám binh sĩ này.

Đến tận khi Vệ Lam khuất bóng, đám binh sĩ này mới dám nói tiếp.

Trong quân, đa số mọi người đều sợ Vệ Lam.

Chuyện này khiến La Tắc, Triệu gia huynh đệ vốn biết rõ con người Vệ Lam lấy làm kinh ngạc. Vệ Lam hiền lành ít lời, chẳng có lòng dạ hại ai, sao lại là người làm đám binh sĩ sợ? Vấn đề này, La Tắc đã hỏi Vệ Lam, hỏi hắn đã làm gì để mọi người sợ đến thế. Vệ Lam cũng chẳng biết nguyên nhân, hắn không mắng người, cũng không ra tay đả thương ai, hắn không biết những người này vì sao sợ hắn.

Bản thân Vệ Lam còn không biết, thì sao La Tắc biết cho được.

Trong quân có nhiều người nói lý do, nhưng cũng không đồng nhất, có người nói Vệ Lam giết người rất độc ác, có người nói Vệ Lam suốt ngày mặt mũi âm trầm, đầy sát khí, tóm lại những quân nhân tay cầm đao dính máu ấy, ai cũng sợ Vệ Lam.

Vệ Lam đi vào quân trướng, tướng quân chỉ huy đội quân ngàn người của bọn họ, là người bản địa vùng Đông Nam, họ Vũ, tên Duyên Kỷ.

“Vệ phó tướng tới rồi?” Vũ Duyên Kỷ thấyVệ Lam bước vào, liền chào Vệ Lam một câu, trong quân người người đều gọi Vệ Lam một tiếng Vệ tướng quân, gã lại cố tình gọi Vệ Lam là Vệ phó tướng, ý muốn tỏ rõ mình là cấp trên của Vệ Lam.

Các tướng lĩnh khác trong trướng chỉ thấy tướng quân làm như vậy quả là thừa thãi, Vệ Lam là thân tín của La Tắc, nhưng Vũ Duyên Kỷ xuất thân từ thế tộc đại gia ở Đông Nam, lại còn là học trò của hữu tướng Khâu Triệt trong triều, thân phận vốn cao hơn Vệ Lam xuất thân thị vệ Tướng phủ rất nhiều, không cần lúc nào cũng phải đàn áp Vệ Lam.

“Tướng quân.” Vệ Lam cúi người, cung kính ôm quyền hành lễ.

Vũ Duyên Kỷ vung tay lên bảo những người khác trong trướng lui ra, gã muốn nói chuyện với một mình Vệ Lam.

“Tướng quân.” Vệ Lam chờ mọi người lui ra, đến khi trong trướng chỉ còn lại hai người, mới nói:“Ngài chuẩn bị khi nào xuất binh?”

“Vừa mưa xong, sơn đạo lầy lội, chúng ta sao có thể xuất binh?” Vũ Duyên Kỷ hỏi lại Vệ Lam.

Cách họ hơn mười dặm, là sơn trại của người Di. Soái lệnh của La Tắc ba ngày trước đã tới, lệnh Vũ Duyên Kỷ cấp tốc tiêu diệt sơn trại này, nhưng đến hôm nay, đội quân của bọn họ vẫn còn ở nơi này, một bước cũng không thể tiến lên.

“Tướng quân.” Vệ Lam nói:“La soái đã nói rõ, sơn trại này là trại chứa lương thực của người Di, La soái……”

“Vệ Lam!” Vũ Duyên Kỷ không để Vệ Lam nói thêm gì nữa, nổi giận:“Ta còn cần ngươi dạy ta phải chiến đấu như thế nào hay sao?!”

Vệ Lam nói:“Tướng quân, mạt tướng không có ý này. Mạt tướng cũng biết lúc này sơn đạo lầy lội, không tiện hành quân.”

“Vậy sao ngươi còn nói nhiều?”

“Nhưng người Di cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu chúng ta hành quân suốt đêm, chắc chắn sẽ khiến chúng trở tay không kịp.”

“Nói thì nhẹ nhàng lắm.” Vũ Duyên Kỷ hừ lạnh hai tiếng,“Vệ Lam, ngươi từng là thị vệ, đừng tưởng rằng cùng La soái lăn lộn vài ngày thì sẽ hiểu binh pháp. Không được đánh sơn trại này, khi nào đánh, bản tướng quân tự có tính toán. Nếu ngươi không phục, hãy tự tìm La soái mà cáo trạng, bản tướng quân chờ ngươi.”

“Là Vệ Lam làm càn.” Vệ Lam khom người trước Vũ Duyên Kỷ, nói:“Tướng quân tha tội.”

“Lui ra đi.” Võ Duyên Kỷ thấy Vệ Lam như vậy, mới cười với Vệ Lam:“Chịu khó theo bản tướng quân học hỏi, bản tướng quân sẽ không bạc đãi ngươi, cũng sẽ không ngăn cản ngươi, để ngươi lập công lĩnh thưởng.”

Vệ Lam hành lễ, lui ra ngoài.

“Tiểu nhân đắc chí, tưởng thế là hay!” Sau khi Vệ Lam lui ra ngoài, Vũ Duyên Kỷ nhỏ giọng mắng một câu. La Tắc phụng chỉ đến Đông Nam bình định, các tướng lĩnh người bản địa như Vũ Duyên Kỷ đều không phục, một La Tắc thường xuyên ở thượng đô phục vụ dưới chân thiên tử, sao có thể đánh trận ở Đông Nam? Số ngọn núi La Tắc đã đi qua, chắc chỉ tính trên năm đầu ngón tay, còn đánh trận trong núi, người này chắc chắn không phải người trong nghề!

Vũ Duyên Kỷ lại có khách, người này có chút hiểu biết, được Vũ Duyên Kỷ cho theo bên cạnh làm mưu sĩ.“Tướng quân.” Vị khách này vừa vào đã hỏi Vũ Duyên Kỷ:“Vệ tướng quân lại tới giục tướng quân xuất binh sao?”

“Một con chó ỷ vào chủ nhân thôi.” Vũ Duyên Kỷ nói:“Nếu không phải phía sau hắn có La Vũ Hiên chống lưng, thì bản tướng quân đã sớm dạy dỗ hắn rồi!”

Vị khách thấp giọng nói:“Khâu tướng gia dung túng tướng quân, nhưng dù sao tướng quân cũng không thể đắc tội La gia. Nếu La nhị công tử thật sự muốn gây chuyện với tướng quân, thì Khâu tướng cũng chưa chắc đã bảo vệ được ngài.”

Vũ Duyên Kỷ thế này mới nói:“Ngươi nói ta mới nghĩ ra, hai ngày nữa, cuối cùng ta vẫn phải làm Vệ Lam kia vừa lòng đẹp ý sao?”

Vệ Lam về tới lều của mình, Vũ Duyên Kỷ cứ dùng dằng mãi, không biết sẽ kéo dài đến bao giờ. Nếu hắn cáo trạng với La Tắc, La Tắc sẽ đổi một tướng quân khác, nhưng bây giờ đổi đi đổi lại sẽ mất bao nhiêu thời gian nữa? Vệ Lam ngồi trong trướng suy nghĩ một lát, rốt cục quyết định không đợi nữa.

Vị khách còn nói vài lời với Vũ Duyên Kỷ, thấy đêm đã khuya, Vũ Duyên Kỷ cũng buồn ngủ rồi, liền cáo từ.

“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.” Vũ Duyên Kỷ nói:“Có chuyện gì chúng ta ngày mai lại nói.”

Vị khách lui ra, dặn mấy thân binh canh giữ ngoài trướng:“Nơi này cách sơn trại của người Di chỉ có hơn mười dặm, các ngươi ban đêm phải hộ vệ cẩn thận, không thể qua loa.”

Sáu thân binh nghe vị khách nói, không có phản ứng, chỉ đứng thẳng tắp.

“Các ngươi làm sao vậy?” Vị khách cảm giác có gì kỳ lạ, lúc này hắn mới nhận ra, đèn đuốc ở đây tối đi rất nhiều. Vị khách hỏi mấy lần, sáu thân binh đều không một ai đáp lại, vị khách liền tới gần một người, nhưng hắn chưa tới trước mặt người này, đã cảm thấy yết hầu chợt lạnh. Vị khách ngã xuống đất, chỉ trong giây lát, yết hầu hắn đã bị người cắt đứt, cho đến tận khi chết, hắn vẫn không biết ai giết mình.

“Sao ngươi lại tới nữa?” Vũ Duyên Kỷ đang chuẩn bị gọi thân binh tiến vào hầu hạ gã thay quần áo ngủ, liền thấy Vệ Lam vén màn che trướng bước vào.

“Tướng quân.” Vệ Lam gọi Vũ Duyên Kỷ một tiếng.

“Ta không phải đã nói, ngày xuất binh ta sẽ quyết định sau sao?” Vũ Duyên Kỷ bốc hỏa:“Ngươi không hiểu lời ta nói à? Vệ Lam, khi ngươi ở tướng phủ, các chủ tử ở đó sủng ngươi đến cỡ nào? Ta thấy hình như ngươi chẳng biết thế nào là đúng mực đâu?!”

“Tướng quân án binh bất động ở đây ba ngày rồi.” Vệ Lam đi về phía Vũ Duyên Kỷ:“Vệ Lam cảm thấy tướng quân như đang cố ý kéo dài thời gian.”

“Vệ Lam!” Vũ Duyên Kỷ cao giọng quát Vệ Lam:“Ngươi đừng làm càn! Ta nói rồi, ngươi muốn cáo trạng, cứ việc đi……”

Vũ Duyên Kỷ chưa nói xong, Vệ Lam đã phi thân đến trước mặt gã, tay giơ thẳng về phía trước, một con dao ngắn cắm vào cổ họng Vũ Duyên Kỷ, xuyên qua yết hầu. Cổ họng Vũ Duyên Kỷ chỉ phát ra vài tiếng “ặc ặc”.

Vệ Lam đẩy thi thể Vũ Duyên Kỷ ngã xuống đất.“Ta không chờ nổi nữa.” Hắn nói với thi thể Vũ Duyên Kỷ:“Cho nên ta đành giết ngươi trước vậy.”
Bình Luận (0)
Comment