Tiếng mõ báo canh trong cung có đôi chút khác với bên ngoài, dường như càng là thâm cung thì âm thanh càng trầm thấp, càng thong thả. Có lẽ đối với sự trôi qua của thời gian, trong thâm cung này càng có vẻ bi thảm hơn so với thôn quê.
Trong gian cung thất của La Duy, lại càng không nghe được âm thanh, tường gạch cùng cửa gỗ thật dày, ngăn cách y với thế giới ngoài kia. Trong giấc mộng, trên ngã tư đường quen thuộc ở thượng đô, người qua lại như dệt cửi. Trên đường phố náo nhiệt ấy, La Duy quay đầu, người ở bên cạnh y là Vệ Lam.
“Công tử, muốn ăn gì?” Vệ Lam hỏi, mang theo vẻ trách cứ.
“Ta không đói bụng.” La Duy cười nói.
Vệ Lam nói:“Công tử lại không chịu ăn uống gì rồi.”
“Ta nghĩ lại rồi, ta muốn ăn.” La Duy nghiêm túc tự hỏi, đến tột cùng thì y thích ăn những gì?
“Ta biết công tử thích ăn gì rồi.”
Khi trong đầu La Duy hiện lên đủ loại mỹ thực, lại thấy Vệ Lam đến gần, ghé sát tai y mà nói. La Duy hiếu kì, bản thân y cũng chẳng biết y thích ăn cái gì, sao Vệ Lam lại biết? “Ta thích ăn cái gì?”
Vệ Lam liền nói:“Công tử ở chỗ này chờ ta, ta đi mua.”
La Duy nhìn Vệ Lam hòa vào giữa đám người, y đứng im tại chỗ, chờ xem Vệ Lam sẽ mang cái gì về cho y.“Ngươi ở đây chờ ai?” Đột nhiên phía sau vang lên câu hỏi của một người. Giọng nói này rất quen thuộc, La Duy quay đầu nhìn, Long Huyền đang đứng ở phía sau.
“Nói đi, ngươi ở đây chờ ai?” Long Huyền hỏi, trên mặt vẫn là vẻ băng lãnh hờ hững thường ngày.
“Lam!” La Duy kêu to rồi bừng tỉnh từ trong mộng, mở mắt ra, mới phát hiện bản thân đang ở trong bóng tối, không có đường cái ở thượng đô, không có người đi đường, không có Vệ Lam, cũng không có Long Huyền, y vẫn bị giam trong cung thất này ở Bắc Yến. La Duy lau mồ hôi trên trán, chỉ nhìn mặt Long Huyền thôi, y đã đổ mồ hôi lạnh. Không sao đâu, La Duy vỗ vỗ lồng ngực đang nhói lên, chỉ là một cơn mộng, Long Huyền không thể hại Vệ Lam đâu, như vậy là tốt rồi.
“Vương gia.”
Một giọng phụ nhân vang lên cạnh giường, La Duy cả kinh, lập tức ngồi dậy.
Một tia sáng mỏng manh chiếu lên giường La Duy.
La Duy nheo mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, mới nhìn thấy người quỳ trước mặt mình là một phụ nhân và một nữ hài. Nhìn cách trang điểm của phụ nhân, hình như là làm sai vặt trong hoàng cung Bắc Yến, còn nữ hài này cũng mặc trang phục của cung nhân Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa lại muốn làm gì đây? La Duy tĩnh tâm lại, rồi bất động thanh sắc nhìn hai người này.
“Vương gia, nô tỳ họ Hồ, người trong cung đều gọi nô tỳ là Hồ đại nương.” Phụ nhân trung niên nói.
“Nô tỳ là Yến Nhi.” Tiểu nữ hài cũng nói.
“Nó là con gái của nô tỳ, cũng làm chân sai vặt trong cung này.” Hồ đại nương nói, khi bà nói chuyện, vẫn luôn cúi đầu, cũng không nhìn La Duy.
“Ca ca……” Yến Nhi mở miệng gọi La Duy.
“Làm càn!” Hồ đại nương vội che miệng con gái, sau đó liền nhận tội với La Duy:“Vương gia, tiểu nữ tuổi nhỏ, mong vương gia thứ tội.”
La Duy lắc đầu, tiểu cô nương này gọi y là gì cũng chẳng sao, y không thèm để ý, y đang chờ Hồ phụ nhân đi vào vấn đề chính, muốn xem Tư Mã Thanh Sa lại muốn giở trò gì đây.
Hồ đại nương cũng không để ý La Duy nhìn mình với ánh mắt thế nào, lấy từ trong tay áo ra một phong thư, giơ lên quá đầu, nói với La Duy:“Vương gia, đây là thư từ Vân Quan, La soái tự tay viết cho ngài, xin vương gia xem qua.”
La Duy nheo mắt, thư của đại ca La Khải? Y nhìn bức thư trên tay Hồ đại nương, y có thể đọc nó sao? Lúc này, La Duy mới cẩn thận quan sát Hồ đại nương đang quỳ bên cạnh giường, khuôn mặt phổ thông, vóc người to lớn hơn so với phụ nhân bình thường, tay cũng thô ráp, sao loại người này lại có thư của đại ca y được?
“Vương gia.” Hồ đại nương đợi La Duy một lát, thấy La Duy chậm chạp không có động tính, liền nói:“Nô tỳ ở Bắc Yến nhiều năm, nhưng nô tỳ là người Đại Chu, nô tỳ có thư thật hay không, vương gia đọc thư sẽ biết.”
La Duy không thể tin phụ nhân này, y phất phất tay với Hồ đại nương, để Hồ đại nương cùng con gái lui ra.
Hồ đại nương lại mở thư ra, đưa đến trước mặt La Duy, nói:“Nô tỳ làm càn, mời vương gia đọc thư.” Nói rồi, quay lại gọi tiểu cô nướng kia:“Yến Nhi.”
Yến Nhi vội quỳ xuống trước giường, giơ cây nến trong tay lên, chiếu sáng cho La Duy.
La Duy nhìn lướt qua bức thư, chỉ liếc mắt y đã nhận ra chữ viết là thực sự là của đại ca La Khải. Nhưng y vẫn không cầm lấy thư, trên đời này có rất nhiều người có thể bắt chước bút tích của người khác, rất khó nói thư này có phải của đại ca y viết hay không. La Duy để mặc Hồ đại nương cầm thư, y cứ thế đọc nội dung viết bên trong.
“Đêm trước khi Vân Khởi đi, huynh đã lo chuyện của Vệ Lam, sau đó huynh đã suy nghĩ thật lâu, việc này đệ phải báo với cha mẹ mới được, không thể tự ý làm.”Đến tận khi đọc được những lời này, La Duy mới cầm lấy lá thư từ tay Hồ đại nương. Chuyện của Vệ Lam, là chuyện riêng y nhờ đại ca La Khải, người khác không thể biết, thư này hẳn là đại ca viết, không có khả năng giả mạo.
Hồ đại nương đỡ ngọn nến trong tay Yến Nhi, giơ nó lên cao một chút, để La Duy tiện đọc thư.
Thư này La Khải viết rất dài, ước chừng năm tờ giấy. La Duy đọc thật nhanh, đây là lần đầu tiên y biết chuyện bên ngoài kể từ khi bước chân vào hoàng cung Bắc Yến. Phụ thân La Tri Thu tới phương nam, đã về thượng đô cách đây không lâu, lũ lụt phương nam đã rút, loạn dân cũng chỉ dựa vào địa hình hiểm trở yếu ớt chống cự, nhưng đã không còn gây khiếp sợ nữa. Việc người Di ở Đông Nam phản loạn, thành trấn đã khôi phục thái bình, hiện tại quan binh cùng người Di đã chuyển tới đánh nhau gần núi. La Khải biết La Duy nhớ Vệ Lam, cho nên cố ý viết thư hỏi La Tắc, nhắc lại những gì La Tắc viết trong thư cho La Duy biết.
“Nhị ca ngươi nói, Lam chiến đấu năng nổ ngang Trữ Phi, sau này tích lũy chiến công, sẽ không kém Tử Chu, khen ngợi Tiểu Duy có mắt nhìn người.”La Duy đọc đến đoạn này, bất tri bất giác lộ ra nụ cười.
“Vương gia cười kìa!” Yến Nhi nhìn thấy La Duy cười, há hốc miệng:“Thật đẹp.”
La Duy nhìn về phía Yến Nhi, sửng sốt một lát, rồi bỗng bật cười.
“Yến Nhi!” Hồ đại nương lại sợ La Duy không thích, vội mắng con gái.
Ánh mắt La Duy hướng về bức thư, cuối thư La Khải mới nói cho La Duy biết Diệp Tú lại có có bầu. Nụ cười trên mặt La Duy càng thêm rõ ràng, đến tận khi La Khải nói, hắn ở Vân Quan, không rành mấy chuyện đối địch nhau trong triều, thì tâm tình La Duy vẫn đang nhảy nhót. Y ước gì hai huynh trưởng có thật nhiều con, La Duy thậm chí suy đoán, lần này nhất định đại tẩu Diệp Tú mang thai con gái.
Hồ đại nương thấy La Duy đọc thư xong, liền đưa ngọn nến trong tay tới trước mặt La Duy.
La Duy vuốt ve bức thư trong tay, y thật sự muốn giữ lại bức thư này, khi không có việc gì có thể mở ra đọc lại.
“Vương gia.” Hồ đại nương lại thúc giục:“Không còn sớm nữa.”
La Duy lúc này mới nghiêng người, đưa bức thư tứi gần ánh nến.
“A!” Yến Nhi thấy La Duy và mẫu thân đốt thư, giật mình kêu lên một tiếng.
“Suỵt…” La Duy đặt ngón trỏ lên môi, nhìn Yến Nhi suỵt một tiếng.
Tiểu nha đầu lập tức bịt miệng mình, ánh mắt vụt sáng nhìn La Duy, ngây thơ như chưa từng biết mùi vị của u sầu.
La Duy nhìn Yến Nhi, đột nhiên có chút thích tiểu nha đầu này, ít nhất là y thích nụ cười của nó, vô ưu vô lự, còn y, đã sớm vô duyên với nụ cười rồi.