Những ngày bị giam, ngoài việc đầu óc thường xuyên trống trơn, thì La Duy cũng được sống yên ổn, chỉ cần Tư Mã Thanh Sa không xuất hiện trước mặt y, thì y chẳng cầu mong gì nữa, huống chi còn có mẹ con Hồ thị đến với y. Hồ đại nương không thường gặp mặt, ngược lại Yến Nhi đêm nào cũng tới, trò chuyện cùng La Duy. Tiểu nha đầu dẩu cái miệng nhỏ nhắn, cứ mở miệng là nói không ngừng, lại thích cười, khi cười đôi mắt cong cong, tuy rằng nha đầu kia toàn nói chuyện quần áo đồ ăn, rồi mấy chuyện linh tinh của đám cung nhân Bắc Yến, nhưng La Duy đều kiên nhẫn lắng nghe. Tiểu cô nương nói đến vui vẻ, còn hát cho La Duy nghe, rồi nhảy múa, muốn làm La Duy vui vẻ.
La Duy cảm giác khi Yến Nhi lớn lên một chút, nhất định sẽ là một mỹ nhân, tuyệt đối không giống mẫu thân Hồ đại nương của nó.
Hồ đại nương nhìn con gái nhảy múa sôi nổi trước mặt, nói với La Duy:“Yến Nhi giống bà ngoại nó.”
La Duy liền hỏi:“Bà ngoại nó cũng ở trong cung này?”
Hồ đại nương đáp:“Đã chết rất nhiều năm rồi ạ.”
La Duy không hỏi nữa, nhìn vẻ mặt Hồ đại nương, y hiểu bà ngoại Yến Nhi không sống thọ.
“Vương gia.” Hồ đại nương lại chủ động nói với La Duy:“Kỳ thật nô tỳ hy vọng Yến Nhi có thể trở về Đại Chu.”
La Duy cũng nhìn về phía Yến Nhi, tiểu nha đầu vui vẻ quay lại,“ Tính tình Yến Nhi không hợp ở trong cung.”
Hồ đại nương nói:“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy, hy vọng công lao ba đời nhà nô tỳ có thể đổi lấy đường ra cho Yến Nhi.”
“Vì sao các ngươi lại đến đây?” La Duy hỏi.
Hồ đại nương nói:“Tội nhân không thể có đường lui.”
Một tiếng tội nhân của Hồ đại nương khiến La Duy rung động,“Chuộc tội ba đời, vậy là đủ rồi.”
“Tạ ơn vương gia.”
Từ đó, La Duy động lòng, muốn dẫn Yến Nhi về Chu, y chăm chú xem Yến Nhi múa, không phát hiện trong ánh mắt Hồ đại nương là áy náy chợt vụt qua.
La Khải liên tục gửi cho La Duy hai phong thư.
Khi bức thư thứ ba đến tay La Duy, thời tiết Bắc Yến đã rét đậm.
Tư Mã Thanh Sa cũng biết La Duy sợ lạnh, từ cuối mùa thu đã sai người đốt giun đất dưới nền cung thất nhốt La Duy, cho nên La Duy không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Bức thư thứ ba của La Khải có kể với La Duy, rằng hài tử thứ hai vẫn còn ở trong bụng Diệp Tú. La Duy chăm chú đọc, đại ca y luôn nói năng thận trọng, nhưng viết thư hết lần này đến lần khác khiến La Duy bật cười. Lần này, La Duy lại biết La Khải đặt tên con là Quy
(trở về), gọi là La Quy, La Duy không cười nổi nữa.
“Vương gia.” Hồ đại nương thấy La Duy đột nhiên nhăn mặt như nuốt phải thuốc đắng, liền hỏi:“Có tin không tốt sao?”
“Đại ca muốn đặt tên con là La Quy.” La Duy vỗ trán nói:“Huynh ấy không sợ khi con mình lớn sẽ tức giận hay sao!”
“Quy?” Hồ đại nương nói:“Là La soái luôn ngóng trông vương gia trở về.”
“Người khác nghe tên, không nhìn chữ, sao có thể biết nghĩa là quay trở về? Ai lại đặt tên con mình là “rùa” cơ chứ?”
(Quy cũng có nghĩa là rùa) La Duy liếc nhìn thư của La Khải, vẻ mặt tức tối.
“Rùa?” Hồ đại nương không nhịn cười được nữa.
“Vương gia ca ca thật lợi hại!” Yến Nhi nhìn thấy mẫu thân cười, vỗ tay rồi kêu lên với La Duy.
“Ta lợi hại như thế nào cơ?” La Duy không hiểu.
“Huynh làm cho mẫu thân cười, mẫu thân muội chưa bao giờ cười cả!” Yến Nhi nói.
“Đừng làm loạn!” Lúc này đến phiên Hồ đại nương mất tự nhiên, đánh con gái, rồi nói với La Duy:“Vương gia, La soái chỉ nói trước với ngài một câu thôi mà, chẳng phải tên đứa bé vẫn chưa đặt hay sao?”
“Đại ca có viết như vậy đâu, chẳng khác nào huynh ấy đã quyết định rồi.” La Duy phát sầu nói:“Đại tẩu ta phải ngăn cản chứ, sao có thể đặt tên con như vậy được?”
Hồ đại nương hứng thú hỏi:“La soái muốn đặt tên cho tiểu công tử, cũng phải hỏi La Tướng gia chứ? Tướng gia hẳn là sẽ không đồng ý đâu.”
“Nhà chúng ta chỉ có các trưởng tử mới được ông nội đặt tên.” La Duy nói:“Tên đứa trẻ này, cha ta sẽ không đặt.”
“Vậy vương gia có thể viết thư về cho La soái, khuyên ngài ấy đừng đặt tên này.” Hồ đại nương nghiêm túc nói:“Cái tên La Quy này không dễ nghe, lại dễ khiến người hiểu lầm.”
La Duy do dự một chút, mới hỏi Hồ đại nương:“Ngươi gửi thư ra ngoài có gì nguy hiểm không?”
Hồ đại nương đáp:“Nô tỳ như mang thư vào thế nào, thì sẽ gửi thư ra như thế, vương gia yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Lỡ bị ai phát hiện thì sao?”
“Nô tỳ sẽ tuyệt đối không để liên lụy đến vương gia.” Hồ đại nương lập tức nói.
“Ta không có ý này.” La Duy vội lên tiếng:“Ý ta là, thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện.”
Hồ đại nương nói:“Vương gia ở trong cung, La soái luôn lo lắng cho vương gia, cũng muốn biết tin tức của vương gia. Lần nào nô tỳ truyền tin ra, La soái cũng nửa tin nửa ngờ.”
La Duy chỉ cười cười, không nhắc đến chuyện viết thư với Hồ đại nương nữa.
Hồ đại nương tưởng rằng lúc này vẫn không thể khuyên La Duy, không ngờ ba ngày sau, La Duy lại bảo Yến Nhi nhắn với bà, nói cần giấy bút. Hồ đại nương đêm đó mang theo giấy bút tới điện Ngưng Lộ gặp La Duy.
La Duy suy nghĩ ba ngày, mới quyết định viết một bức thư cho La Khải. Mấy ngày nay đều là mẹ con Hồ thị ở bên cạnh y, y đã bắt đầu tín nhiệm Hồ đại nương. Ba bức thư kia của La Khải, đều tỏ ra áy náy tự trách vì không thể bảo vệ La Duy, La Duy muốn báo cho La Khải ở Vân Quan một tiếng bình an, không muốn La Khải cả ngày lo lắng vì y nữa.
“Vương gia ca ca.” Yến Nhi ghé vào góc bàn nhỏ nhìn La Duy viết thư, nói với La Duy:“Chữ huynh đẹp quá!”
La Duy liền nói:“Chỉ cần chăm luyện tập, thì ai cũng có thể viết chữ đẹp.”
“Vậy Yến Nhi cũng có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.”
“Vương gia ca ca có thể dạy Yến Nhi không?”
“Yến Nhi!” Hồ đại nương ở bên cạnh chặn lời con gái.
La Duy cười nói:“Chờ khi nào có cơ hội đi.”
Tại gian cung thất này, La Duy không có cách nào dạy Yến Nhi viết chữ cả, đứng trò chuyện còn có thể, muốn viết một bức thư cũng không có vấn đề gì. Nhưng muốn dạy người khác đọc sách viết chữ, không thể không để lại dấu vết, có khi chỉ là một giọt mực, nếu để người ta phát hiện, thì cả ba người đều không trốn thoát.
“Vâng.” Yến Nhi không hiểu nỗi băn khoăn của vương gia ca ca và mẫu thân mình, nhưng chỉ cần La Duy đồng ý, thì nó đã rất vui rồi.
Bức thư này La Duy không dám viết dài, chỉ viết một tờ, nói rằng mình ở Bắc Yến rất tốt, để La Khải yên tâm, mặt khác khuyên không nên đặt tên đứa bé là “Quy”, sẽ khiến người khác chê cười.
“Vương gia.” Hồ đại nương nói với La Duy:“Ngài hãy viết thêm một số chuyện mà chỉ ngài với La soái biết, một chuyện thôi cũng được, để La soái tin đây là thư vương gia tự tay viết.”
“Được.” La Duy đáp, nếu Hồ đại nương không đề nghị thì y cũng quên béng mất. Nghĩ nghĩ, rồi cuối cùng mới viết thêm một câu, chuyện trại Tật Phong, đệ mong huynh trưởng để ý nhiều hơn, không thể thiếu sót.
Hồ đại nương bọc kín thư trước mặt La Duy, nói:“Vương gia yên tâm, Nô tỳ sẽ mau chóng gửi bức thư này ra ngoài.”
“Ngươi nhất định phải coi chừng.” La Duy dặn dò:“Nếu gặp chuyện không may, ngươi cứ ném thư chạy trốn là được.”
“Vương gia?”
“Tư Mã Thanh Sa chắc chắn không giết ta, cho nên ta sẽ không sao cả, ngươi còn có Yến Nhi, ngươi không thể có chuyện gì được.” La Duy vừa đưa mấy viên kẹo Sở thái y mới mang tới cho Yến Nhi, vừa nói với Hồ đại nương.
“Nhân đậu xanh!” Yến Nhi cắn viên kẹo, thấy nhân đậu xanh, mừng rỡ nhìn La Duy khẽ reo lên.
“Ta biết ngươi thích ăn đậu xanh mà.” La Duy nhìn Yến Nhi cười nói.
Hồ đại nương nhìn khuôn mặt tươi cười của La Duy, bức thư giấu trong tay áo bỗng nhiên nặng ngàn cân.