Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 293

Thượng đô, điện Trường Minh.

Vệ Lam quỳ gối trước giường bệnh Hưng Võ đế.

“Vệ Lam.” Hưng Võ đế để Long Huyền đỡ dậy, ngoắc Vệ Lam lại gần.

Vệ Lam lê đầu gối tới cạnh giường.

“Công lao của ngươi, Vũ Hiên đã báo hết cho trẫm.” Hưng Võ đế vỗ vỗ bả vai Vệ Lam:“Anh hùng chớ hỏi xuất xứ, ngươi là tướng tài, trẫm không dùng sai người.”

“Thần không dám.” Vệ Lam cúi đầu nói với Hưng Võ đế:“Thần ít công lao, không dám nhận lời khen của bệ hạ.”

“Biết khiêm tốn cũng là cái tốt.” Hưng Võ đế vừa lòng nói.

Vệ Lam hỏi:“Không biết bệ hạ triệu thần đến có việc gì sai bảo?”

“Ngươi từng nói muốn áp giải Di nô tới thành Ô Sương.” Hưng Võ đế nói:“Trẫm chuẩn.”

“Thần tuân chỉ!” Vệ Lam vội đáp:“Thần nhất định sẽ đưa những Di nô này đến thành Ô Sương bình an vô sự.”

“Vệ tướng quân là một hung thần đối với người Di.” Hưng Võ đế vừa ho vừa nở nụ cười, nói:“Để ngươi đi áp giải, trẫm cũng không sợ đám Di nô này lại sinh lòng phản loạn.”

“Thần chỉ muốn dốc sức vì bệ hạ.” Vệ Lam cung kính nói.

“Tốt!” Hưng Võ đế nói mấy câu, tinh thần lại có vẻ không tốt lắm:“Ngày mai ngươi hãy lên đường, trên đường đi phải thận trọng, những Di nô này phải chết ở Thiên Thủy Nguyên mới có ý nghĩa.”

“Vâng.” Vệ Lam dập đầu.

“Ngươi lui ra đi.” Hưng Võ đế phất tay, để Vệ Lam lui ra.

Vệ Lam lại dập đầu ba cái, rồi mới đứng dậy lui ra ngoài.

“Phụ hoàng muốn để Vệ Lam tới thành Ô Sương?” Long Huyền đỡ Hưng Võ đế nằm xuống, hỏi.

“Người Di sợ hắn, hắn rất thích hợp.” Hưng Võ đế nói:“Ngươi thấy không ổn?”

“Nhi thần không dám.” Long Huyền vội đáp:“Nhi thần nghe theo phụ hoàng.”

“Ừ.” Hưng Võ đế nói:“Trẫm còn chưa tới lúc lú lẫn mà.”

Long Huyền giúp Hưng Võ đế đắp lại chăn, rồi rời khỏi điện.

Vệ Lam bước trên con đường dẫn ra ngoài cung, hắn không đi nhanh, vì biết Long Huyền sẽ tìm tới hắn, quả nhiên, đi không được bao lâu, đã nghe giọng Long Huyền từ phía sau truyền đến.

“Ngươi tự xin đến thành Ô Sương…” Long Huyền đến gần Vệ Lam, dừng lại nói:“Thật sự chỉ là đi áp giải Di nô?”

“Vâng.” Vệ Lam trả lời.

“Ta không tin.” Long Huyền lạnh lùng nhìn Vệ Lam.

Vệ Lam nhìn vào đôi mắt không có chút ấm áp nào của Long Huyền,“Điện hạ sợ mạt tướng đến Bắc Yến tìm La Duy?” Hắn hỏi Long Huyền.

“Ngươi không có ý này?”

“Kẻ bối tổ vong tông, mạt tướng đi tìm y để làm gì?”

Nghe được câu này từ miệng Vệ Lam, Long Huyền có chút bất ngờ. Vệ Lam trước mặt hắn, không còn là kẻ xuất thân từ ảnh vệ Kỳ Lân, cũng không phải thị vệ tướng phủ luôn đi theo La Duy nữa, mà là kẻ đồ sát sơn trại hơn trăm người Di ở Đông Nam, tay nhiễm vô số máu người, một tướng quân dũng mãnh khiến cho người Di chỉ nghe tên đã biến sắc mặt.“Ngươi nay đã khác xưa…” Long Huyền nói với Vệ Lam:“Trước khi làm việc, luôn phải nghĩ xem có đáng giá hay không. Chức vụ của ngươi được đổi bằng xương máu của hàng vạn người Di, trăm ngàn lần đừng để chúng chết vô ích. Huống hồ ta cũng không cho rằng, ngươi có thể đi vào một tòa thành được canh giữ nghiêm ngặt.”

“Vâng.” Vệ Lam khom người trước Long Huyền:“Điện hạ dạy bảo, Vệ Lam ghi lòng tạc dạ.”

“Ngươi nhớ rõ là được rồi.” Long Huyền lạnh nhạt nói.

Vệ Lam ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua Phúc Vận phía sau Long Huyền, khẽ run lên, nhưng ngay lập tức lại trở nên hờ hững, nói với Long Huyền:“Mạt tướng cáo lui.”

Cái liếc mắt của Vệ Lam ban nãy khiến Phúc Vận rụt cổ lại, gã chưa nhìn sai người bao giờ, Vệ Lam kia chính là sát tinh, cái liếc mắt kia như muốn băm thây gã ra thành vạn mảnh.“Điện hạ.” Nhìn Vệ Lam đi xa, Phúc Vận mới hỏi Long Huyền:“Có nên phái người đi theo hắn không?”

“Hắn có bản lĩnh này sao?” Long Huyền hỏi.

“Cái gì?” Phúc Vận không biết Long Huyền đang hỏi cái gì.

“Mang La Duy đi từ tay Tư Mã Thanh Sa ấy?” Long Huyền nói.

“Cái này…” Phúc Vận đảo mắt như rang lạc:“Điều đó không có khả năng, dù hắn có bản lĩnh lớn hơn cũng không thể, ngay cả hoàng cung Bắc Yến tròn méo ra sao hắn cũng không biết mà.”

“Cho nên không cần phải xen vào việc của hắn.” Long Huyền xoay người đi về phía điện Trường Minh,“Kẻ này chết đi vẫn tốt hơn.”

Phúc Vận gắt gao đi theo sau Long Huyền. Hiện tại Hưng Võ đế bệnh nặng, thái tử vẫn bị giam lỏng ở Đông Cung, chỉ có chủ tử gã ngày đêm lo liệu, cơ hồ có quyền thiên tử, Phúc Vận cảm giác chủ tử đã sắp có được thiên hạ rồi.

Vệ Lam ra đến cửa cung, liền bị một quản gia của Tả tướng phủ gọi lại:“Tướng quân, tướng gia gọi ngài về phủ một chuyến.”

Vệ Lam giục ngựa đến La phủ, cũng không thèm bận tâm xem một năm nay, tướng phủ sẽ thay đổi như thế nào, vào cửa phủ, liền đi thẳng đến thư phòng La Tri Thu.

“Lam.” Tạ Ngữ vừa từ thư phòng đi ra, nhìn thấy Vệ Lam vội vàng đi tới, liền gọi Vệ Lam một tiếng.

“Tạ công tử.” Vệ Lam nhìn thấy Tạ Ngữ, vội hành lễ.

“Mau vào đi.” Tạ Ngữ miễn cưỡng cười với Vệ Lam:“Lão sư chờ ngươi đã lâu.”

“Vâng.” Vệ Lam đáp.

“Gần đây thân thể người không được khỏe.” Tạ Ngữ lại dặn Vệ Lam:“Ngươi đừng khiến người nổi giận.”

Vệ Lam biết ý Tạ Ngữ, bảo hắn đừng tranh cãi với La Tri Thu về chuyện La Duy, gật đầu một cái.

Tạ Ngữ vẫn nhìn theo bóng dáng Vệ Lam đi vào thư phòng La Tri Thu, muốn đi nhưng lại không yên lòng, cuối cùng đành chờ trong ngoại viện gần thư phòng.

“Bệ hạ cho phép ngươi đến thành Ô Sương?” Trong thư phòng, La Tri Thu nhận lễ của Vệ Lam rồi hỏi.

“Vâng.” Vệ Lam nói:“Sáng mai thuộc hạ sẽ đi.”

“Kỳ thật nếu ở lại thượng đô thì sẽ tốt cho ngươi hơn.” La Tri Thu nói:“Công danh đến không dễ, ngươi tuyệt đối không để ý sao?”

Vệ Lam cúi đầu nói:“Thuộc hạ không hiểu ý tướng gia.”

La Tri Thu thở dài, lấy từ dưới bàn ra một túi vải màu xám, đặt trên bàn, nói với Vệ Lam:“Ngươi hãy mang túi này theo.”

Vệ Lam tiến lên, vửa mở ra đã thấy bên trong là một gói giấy.

“Là năm nhánh cỏ linh chi.” La Tri Thu nói với Vệ Lam:“Ta nhờ người tìm đấy, nghe nói công dụng không kém gì nhân sâm Tuyết Sơn, ta sai người nghiền thành bột, như vậy cũng dễ dùng.”

“Tướng gia?” Vệ Lam nhíu mày nhìn La Tri Thu.

“Là để cho Tiểu Duy.” La Tri Thu vỗ vỗ mu bàn tay Vệ Lam,“Ta biết tâm tư của ngươi, chỉ cần ngươi không hối hận, ta cũng không muốn ngăn ngươi.”

“Tướng gia tin công tử?”

“Đại ca nó chưa chết.” La Tri Thu ngoắc Vệ Lam ngồi xuống, nhỏ giọng nói:“Tiểu Duy cũng tuyệt đối không phản quốc.”

Vệ Lam vừa ngồi xuống, nghe La Tri Thu nói vậy, cơ hồ nhảy dựng lên:“Vậy chiếu thư ban tội là sao ạ?! Bây giờ ai cũng nói công tử là kẻ bối tổ vong tông! Cái này……”

“Lam.” La Tri Thu rót một chén trà đặt trước mặt Vệ Lam:“Ngươi uống nước đi, để tĩnh tâm một chút.”

Vệ Lam nào có thể tĩnh tâm:“Vậy tại sao công tử phải nhận chiếu ban tội này? Nếu đại công tử chưa chết, vì sao nói đại công tử đã chết? Nếu công tử nghe được tin đại ca chết, y……” Vệ Lam không dám tưởng tượng, khi La Duy biết tin La Khải chết, y sẽ làm ra chuyện gì.
Bình Luận (0)
Comment