Sáng sớm hôm sau, Vệ Lam ra khỏi thành thượng đô, đi thẳng về hướng bắc, không hề quay đầu lại. La Duy đang chờ hắn ở Bắc Yến, chỉ cần nghĩ đến điều này thôi, Vệ Lam liền hận không thể mọc đôi cánh bay sang Bắc Yến.
Bắc Yến, thành Hạ Phương, hoàng cung.
Lão Vương thái giám đang lau chùi cửa sổ điện Ngưng Lộ. Cửa sổ vốn bị xây chặn lại bằng gạch, nhưng bây giờ lại được mở ra, không chỉ là cửa sổ, mà cả cái tẩm cung rách nát này cũng được tu sửa lại một lượt, xa hoa lộng lẫy không khác gì tẩm cung của đế vương. Lão Vương thái giám không quá kinh ngạc hay vui mừng về sự thay đổi của tẩm cung này, ở bên cạnh vạn tuế gia và La Duy đã một năm, gã thừa biết cho dù vạn tuế gia có biến tẩm cung này thành cung trăng trên trời, thì La Duy cũng sẽ không thích. Không khiến chủ nhân chỗ này thích, thì có làm cũng như không.
Tính mạng La Duy không mất đi sau lần gãy chân nọ, nhưng sau khi Tư Mã Thanh Sa thấy sự quyết liệt của La Duy, mới biết thì ra La Duy vốn chẳng phải là người tao nhã gì.
La Duy nhìn Tư Mã Thanh Sa đưa nước đến bên miệng mình, cười lạnh nói:“ Hoàng đế như ngươi cả ngày không có chuyện gì để làm à? Có vẻ ngươi rất thích mấy việc rót nước bưng trà như thế này nhỉ?”
“Ngươi nói cái gì cũng được.” Tư Mã Thanh Sa kiên nhẫn:“Một ngày không uống nước, ngươi không khát hay sao?”
“Ngươi có thể sai người đến hầu hạ ta.” La Duy nói:“Đừng giả vờ làm người tốt trước mặt ta nữa.”
“Vân Khởi.”
“Giờ chân ta gãy rồi…” La Duy làm như không thấy ý tốt của Tư Mã Thanh Sa, lạnh nhạt nói:“Cho dù bây giờ ngươi muốn ngủ với ta, ta sợ khéo ngươi cũng không thể đạt cực khoái, thôi thì hãy nhịn tiếp đi.”
“Ta đã nói sẽ không ép buộc ngươi nữa.”
“Ta muốn ngươi chết, thì ngươi có chết không?”
Tư Mã Thanh Sa định nổi giận, nhưng hiện tại La Duy như búp bê sứ, chỉ cần khẽ chạm là vỡ nát, cho nên hắn không dám đụng đến y. La Duy không chịu ăn, thái y phải ra tay mới ép y ăn được vài miếng, sợ lại làm y bị thương. Tư Mã Thanh Sa bất đắc dĩ đặt chén nước trong tay xuống:“Ngươi ở đây có vừa lòng không?”
“Không quan trọng.” La Duy nói:“Ngươi cho ta ở ổ chó ta cũng ở được..”
“Vân Khởi, ngươi còn định giận dỗi ta tới khi nào?” Tư Mã Thanh Sa hỏi La Duy.
“Ta chỉ muốn ngươi chết, ngươi không hiểu ta nói gì hay sao?” La Duy muốn gào lên thật to, nhưng trong tình huống hiện tại, có thể nói thành lời cũng tốn rất nhiều sức lực rồi,“Ngươi hại chết đại ca ta, mà còn dám nói yêu ta? Ngươi có não không?”
Sở thái y chậm rãi đi tới:“Bệ hạ, vương gia nên thay thuốc rồi.”
Tư Mã Thanh Sa đứng dậy, mỗi lần La Duy đổi thuốc lại là một lần bước qua quỷ môn quan, thế mà người này còn không chịu yên thân, luôn muốn tìm cái chết, lúc nào cũng phải có mấy thái y giữ chặt mới thay thuốc xong.
“Các ngươi uổng phí sức lực rồi.” La Duy quả nhiên vẫn là không chịu để yên cho thái y thay thuốc, tối hôm qua y phát sốt cả đêm, hôm nay chắc chẳng còn sức mà giãy dụa lộn xộn, nhưng vẫn cứng miệng,“Trị thương cho ta như vậy thì có ích lợi gì?! Để chủ tử các ngươi bẻ gẫy một lần nữa sao?!”
Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, đành xoay người bước ra ngoài, hắn ở trong này càng khiến La Duy thêm dữ dội.
“Vương gia…” Sở thái y giữ tay La Duy:“Ta cầu xin ngươi, ngươi chịu khó nghỉ ngơi đi, ngươi có thể sống, vì sao lại không chịu sống chứ?”
“Cút!” La Duy gào lên, một tiếng này cũng dốc hết chút sức lực còn lại của y, thân thể tê liệt.
Một thái y đã sớm chờ bên cạnh vội vàng nhân cơ hội thi châm, mấy châm này là để bảo vệ tâm mạch La Duy, tuyệt đối không thể trật vị trí, chỉ có nhân lúc La Duy bất động, các thái y mới dám hạ châm.
Tư Mã Thanh Sa tựa vào cột trụ dưới mái hiên, hai tay bưng kín mặt. Hắn thật sự không hề nghĩ đến, sau khi hắn khiến La Duy không có chốn về, không nơi nương tựa, lại có được một La Duy như thế này. Thì ra trên đời thực sự có một La Duy như thế, không sợ chết, lại sợ sống, dường như không còn gì vướng bận, cho nên người này không biết nên sống vì cái gì, mỗi ngày trừ ốm yếu hôn mê, thì cũng có đôi lúc yên tĩnh, từng giây từng phút tự tra tấn bản thân, khiến người khác chẳng thể nào yên ổn.
Lão Vương thái giám trốn sang một bên, nhìn bóng lung vạn tuế gia, có lẽ khó mà không bị giận chó đánh mèo, vì không thể xâm phạm La Duy, cho nên trong cung, trong triều, từ trên xuống dưới ai cũng đều bất hạnh, không ai được thấy sắc mặt vui vẻ của vạn tuế gia. Trốn ở cửa sổ, nhìn các thái y ném vải trắng nhiễm máu xuống chậu, lão Vương thái giám nhìn vài lần rồi không dám nhìn nữa. Chân La Duy có thể giữ được hay không, cho đến ngày hôm nay các thái y cũng chưa thể chắc chắn, nhìn cả đống vải thấm máu này, lão Vương thái giám cảm giác La Duy khó mà qua khỏi. Khuôn mặt kia hại nước hại dân, nếu chân này hỏng, liệu có phải tai họa sẽ bớt đi một chút? Lão Vương thái giám miên man suy nghĩ.
Các thái y nhìn vết thương của La Duy, đều mặt mày ủ ê. Người khác gãy xương, sau khi bó thuốc có thể tự lành lại, sau đó khỏi hẳn, nhưng cho đến tận hôm nay chỗ gãy xương của La Duy vẫn không tiến triển, không sạch máu bầm, nếu cứ như vậy mãi, cái chân này có lẽ không thể đảm bảo.
Sở thái y rửa tay rồi ra gặp Tư Mã Thanh Sa.
“Y thế nào?” Tư Mã Thanh Sa vừa thấy Sở thái y đi ra liền hỏi.
“Vẫn không tốt.” Sở thái y lúc này sẽ không vì tranh công mà nói vết thương của La Duy chuyển biến tốt, chẳng may nếu cái chân này không giữ được, thì bọn họ còn có thể cầu xin một mạng sống.
“Y cứ như vậy không phải cách hay.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Không có cách nào để y không còn tìm đến cái chết, không hận trẫm nữa hay sao?”
Sở thái y cảm thấy nếu vạn tuế gia cứ như vậy, thì trước khi La Duy bị ép buộc đến phát điên, vạn tuế gia sẽ phát điên trước rồi. Sở thái y chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy lời Tư Mã Thanh Sa nói, nói thật, chỉ có cách quay ngược thời gian, trở lại ngày đầu La Duy đến Bắc Yến, để tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“Ngươi làm nghề y nhiều năm như vậy, ngay cả một biện pháp cũng không có sao?” Tư Mã Thanh Sa hỏi, tựa như giờ phút này hắn đặt tất cả hy vọng trên người thái y.
Sở thái y lắc đầu, nói:“Thần bất lực.”
Tư Mã Thanh Sa đá cột trụ một đá,“Hôm nay trẫm sẽ yết bảng, chiêu mộ danh y thiên hạ, trẫm không tin rằng không tìm được người giúp trẫm giải mối phiền lo.”
“Dung mạo Cẩm vương gia rất đẹp…” Sở thái y thử khuyên Tư Mã Thanh Sa:“Chỉ là tính tình không tốt, bệ hạ, ngài đối với y tốt một chút, rồi y sẽ cảm động thôi.”
“Điều này trẫm đã sớm biết, cho nên trẫm mới…” Ý của Tư Mã Thanh Sa chẳng thể nói ra hết được.
“Trên đời này có một loại thuốc, tên gọi Vong Xuyên.” Sở thái y nói:“Tương truyền có tác dụng như nước Vong Xuyên nơi địa phủ, khiến người ta quên tất cả chuyện cũ trước đây.”
Trong lòng Tư Mã Thanh Sa dâng lên hy vọng, nếu La Duy chẳng nhớ được gì, chẳng phải hai người sẽ có thể ở bên nhau sao?“Thuốc này ở đâu mới có?”
“Bắc Yến ta không có loại thuốc này.” Sở thái y nói:“Thần nghĩ cũng không thể tìm được nó trên đời này nữa.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Thuốc này có nguồn gốc từ Liễu thị của Đại Chu.”
Tên này Tư Mã Thanh Sa thấy thật quen:“Hình như trẫm từng nghe nói đến Liễu thị rồi.”
“Liễu thị là mẫu tộc của nhị hoàng tử Chu triều – Long Huyền, toàn tộc đã bị chém hết.”
Tư Mã Thanh Sa nói:“Ý ngươi là trong tay Long Huyền có loại thuốc ấy?”
Sở thái y lắc đầu,“Liễu thị lập nghiệp bằng nghề thuốc, sau này lại làm quan, từ mấy thế hệ trước đã không còn ai theo nghiệp cũ, Vong Xuyên này, thần nghĩ đã thất truyền trăm năm. Huống hồ sau khi uống thuốc này, người sẽ rất đau, vương gia nhất định không chịu đựng nổi.” Sở thái y nói xong, đột nhiên lại thấy bồi hồi, nếu Liễu thị này vẫn theo nghiệp cũ, có phải hay không sẽ không khó khăn đến mức này? Nghĩ đến Liễu thị lại nghĩ đến bản thân, Sở thái y vô cùng hối hận vì đã vào cung làm thái y, nếu lão vẫn còn hành nghề y trên phố, thì sẽ thật tốt biết bao.
Tư Mã Thanh Sa thất vọng, lại tựa vào cột trụ, hắn nên làm gì với La Duy đây?