Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 303

Trong cung nơi nơi đều là binh tướng, Mạc Hoàn Tang một tay ôm La Duy, một tay vung ra đoạt trường thương của một quân sĩ. Người này thậm chí không cần Vệ Lam động thủ, chỉ cần một mình gã cũng đủ để các binh tướng phải xuống Hoàng Tuyền.

Nhìn Mạc Hoàn Tang giết người, La Duy rốt cục bắt đầu hiểu rõ, vì sao khi đó tại Thiên Thủy Nguyên, nếu không phải Long Huyền dùng kế, thì đại quân ba nước sẽ đều chẳng làm gì được Mạc Hoàn Tang. Mạng người trong tay Mạc Hoàn Tang trở nên vô cùng yếu ớt, không kịp kêu tiếng nào, đã bị cây thương trong tay hung thần này lướt qua, nếu không thủng bụng lòi ruột thì cũng đứt đôi người.

“Bây giờ không bằng trước kia…” Mạc Hoàn Tang giết người xong, còn lẩm bẩm câu này.

“Ngươi nói cái gì?” Nhìn cả đội quan binh bị mũi thương của người này chém chết, La Duy nhịn không được mà hỏi.

“Khi ta cứu Tru Tà, thị vệ trong cung không vô dụng như thế.” Mạc Hoàn Tang giết hết, rồi chạy về phía trước, chẳng thèm liếc nhìn những kẻ đã chết dưới tay mình một chút nào.

“Đây không phải thị vệ trong cung.” La Duy nói.

“Ừ, có ngoài cung có quân doanh.” Mạc Hoàn Tang nói:“Cũng không được như trước đây.”

Những người này kém hơn Ô Sương thiết kỵ khi đó rất nhiều, La Duy nghĩ đến Ô Sương thiết kỵ đã bỏ mạng tại Thiên Thủy Nguyên, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc.

Mạc Hoàn Tang ngừng lại bên cạnh một con sông nhỏ hẹp dài, quay đầu nói với Vệ Lam:“Ngươi đưa bọn họ ra ngoài đi.”

La Duy nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ sát bờ sông,“Đây là đâu?” Y hỏi Mạc Hoàn Tang.

“Sông Ngự Thủy.” Mạc Hoàn Tang đặt La Duy lên thuyền:“Vệ Lam biết phải đi như thế nào, đi dọc đường sông là các ngươi có thể ra khỏi cung.”

“Vậy còn ngươi?” La Duy hỏi:“Không đi cùng chúng ta sao?”

“Không dễ dàng mới có một chuyến vào cung, nếu ta cứ như vậy mà đi thì chẳng phải rất tiện cho Tư Mã Thanh Sa ư?” Mạc Hoàn Tang nói.

Vệ Lam cõng Yến Nhi lên thuyền, nói với Mạc Hoàn Tang:“Ngươi cần gì phải mạo hiểm như vậy?”

“Ta không tìm phiền toái, thì sao các ngươi có thể ra khỏi thành?” Mạc Hoàn Tang lại nói:“Tam công tử, Lam, chúng ta tạm biệt ở đây thôi.”

“Tru Tà thái tử…” La Duy thấy Mạc Hoàn Tang định đi, vội hỏi một câu:“Y có khỏe không?”

“Y rất khỏe.” Khi Mạc Hoàn Tang nhắc tới Tư Mã Tru Tà, vẻ mặt mới nhu hòa một chút:“Vui vẻ hơn nhiều so với khi ở trong cung.”

“Vậy…” La Duy ngẫm lại, hình như không có gì muốn nói với Mạc Hoàn Tang nữa.

“Đi đi!” Mạc Hoàn Tang đẩy con thuyền nhỏ chở ba người ra giữa lòng sông.

Yến Nhi nép trong lòng La Duy, trận chém giết kinh hoàng ban nãy khiến nó sợ chết ngất.

“Không có việc gì.” La Duy an ủi Yến Nhi:“Chúng ta có thể ra khỏi cung, ra khỏi cung rồi sẽ không sao nữa.”

Yến Nhi bất động trong lòng La Duy, như vậy nó mới có cảm giác an toàn.

Vệ Lam đứng ở đầu thuyền chèo thuyền, hiện tại không phải lúc để hắn nói chuyện với La Duy, hắn chỉ im lặng chèo thuyền, rồi cảnh giác nhìn hai bên bờ sông. Nơi này Mạc Hoàn Tang đã dẫn hắn đi qua, trên đường chỗ nào có trạm gác Vệ Lam đều biết, những trạm gác ngầm cũng bị hắn và Mạc Hoàn Tang diệt trừ hết, tuy lúc này toàn bộ binh lính Bắc Yến đang đi tìm Mạc Hoàn Tang, nhưng hắn vẫn không thể khinh thường.

“Các ngọn đuốc đều di chuyển về phía cửa Nam Thành.” La Duy nằm trên thuyền, nhìn ánh lửa phía xa, nói với Vệ Lam.

“Chỗ đó có người của Mạc huynh chờ.” Vệ Lam nói:“Bọn họ sẽ làm loạn ở chỗ đó một hồi.”

“Ngươi…” La Duy muốn hỏi Vệ Lam tìm được Mạc Hoàn Tang bằng cách nào, rồi vào cung tìm y ra sao, tại sao lại đến Bắc Yến, người nhà y ở Đại Chu thế nào, trận Đông Nam đánh xong chưa, nhưng nhìn Vệ Lam chăm chú chèo thuyền, La Duy quyết định sẽ hỏi sau.

“Công tử.” Không thấy La Duy nói chuyện, Vệ Lam lại lên tiếng trước:“Vệ Lam đã thật sự tìm được công tử rồi.”

“Ừ.” La Duy nhìn Vệ Lam cười, người tưởng rằng cả đời sẽ không cười nổi nữa, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn có thể cười từ tận đáy lòng.

“Ta từng nói sẽ tới đón công tử mà.” Vệ Lam nói.

“Ừ.” La Duy lên tiếng, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vội vàng sờ sờ trên người, sau khi chạm vào mảnh ngọc Uyên Ương đã bị nhiệt độ cơ thể làm ấm nóng, La Duy mới yên lòng. Thứ gì cũng có thể để ở Bắc Yến, nhưng riêng ngọc Uyên Ương này thì không.

Cửa Nam Thành, nghênh đón Tư Mã Thanh Sa là một bãi thi thể,“Mạc Hoàn Tang!!!” Hắn nhìn thấy Mạc Hoàn Tang, gã không khác chút nào trong quá khứ, chỉ là nay càng nhìn càng cảm thấy đáng giận.

“Tư Mã Thanh Sa!” Mạc Hoàn Tang cũng gọi tên Tư Mã Thanh Sa, lúc này trong tay gã, chấn song ngăn cửa trở thành cây thương bạc. Một người một thương đứng ở nơi đó, cao lớn uy vũ vô ngần, không ai dám mạo hiểm xông lên chém giết cùng gã,“Hoàng đế như ngươi cũng xoàng thôi!” Mạc Hoàn Tang nói với Tư Mã Thanh Sa.

Tôn Ly định che trước người Tư Mã Thanh Sa, lại bị Tư Mã Thanh Sa đẩy ra,“Hôm nay ngươi đến, thì hãy ở lại luôn đi.” Tư Mã Thanh Sa nói.

“Cũng phải xem ngươi có bản lĩnh giữ người hay không đã.” Mạc Hoàn Tang liếc nhìn đám binh tướng vây quanh gã, mặt lộ vẻ khinh miệt:“Để ta xem xem có phải các ngươi có bản lĩnh giữ người không.”

“Bắn tên!” Tôn Ly hô to một tiếng.

Người trong quân ai cũng đều biết đơn thương độc mã đấu với Mạc Hoàn Tang thì nhất định sẽ nhận lấy cái chết. Cho dù cùng nhau xung phong liều chết xông lên, nếu người này đã có thể vượt qua vạn binh mã, thì bốn doanh cộng thêm binh mã hoàng cung chỉ đủ cho gã luyện tập, chưa nói đến việc bản thân bỏ mạng, mà có khi còn chẳng làm Mạc Hoàn Tang bị thương mảy may.

Tên như mưa bay về phía Mạc Hoàn Tang.

Mạc Hoàn Tang chỉ dùng mũi thương hất mấy thi thể dưới chân lên, những người này sau khi chết, thi thể còn bị Mạc Hoàn Tang làm thành lá chắn, có lẽ xuống mồ cũng không được bình an.

“Bệ hạ!” Tôn Ly vung đao trong tay, chém đứt đôi một mũi tên Mạc Hoàn Tang dựa thế đáp trả.

“Mạc Hoàn Tang.” Tư Mã Thanh Sa lạnh lùng nói với gã:“Trẫm sẽ xem xem hôm nay ngươi chống đỡ được bao lâu!”

Mạc Hoàn Tang không cho tiễn thủ trên thành lâu có cơ hội, lúc này gã đã vọt tới chỗ một đội quân Bắc Yến, vung thương, chém giết cùng đội binh tướng đó.

“Bệ hạ!” Nhìn Mạc Hoàn Tang sắp đến gần, tử thương vô số, Tôn Ly nói với Tư Mã Thanh Sa:“Ngài nên về Ngự Thư Phòng trước đi, nơi này có thần và chư vị tướng quân rồi.”

Tư Mã Thanh Sa mặt không chút thay đổi, nhìn Mạc Hoàn Tang hất viên phó tướng lên cao nửa thước, sau khi thi thể rơi trên mặt đất, tứ chi cũng đã đứt lìa.“Ai lui một bước…” Tư Mã Thanh Sa lạnh lùng nói:“Trẫm sẽ tru di cửu tộc!”

Đám binh tướng vốn đã hoảng sợ lại nghe được lời này của vạn tuế gia, đành vung đao tiến về phía trước. Chết trong tay Mạc Hoàn Tang là chỉ một mình mình chết, nhưng nếu như bị vạn tuế gia hỏi tội, thì cả nhà đều phải bỏ mạng.

Tư Mã Thanh Sa cũng cầm kiếm, Mạc Hoàn Tang một đường đánh tới nơi hắn đứng, Tư Mã Thanh Sa không hề hoảng hốt, nơi này có nhiều người như vậy, Mạc Hoàn Tang cho dù có dũng mãnh hơn nữa thì có thể chém giết được bao lâu? Dù gì thì cũng phải làm gã mệt chết.

“Tiếng gì vậy?” Tôn Ly lúc này mới mở miệng hỏi một câu.

Tư Mã Thanh Sa vừa định hỏi Tôn Ly nói cái gì, nhưng rồi chính hắn cũng nghe thấy tiếng vó ngựa.

“Ngựa điên!” Bên ngoài, các quân sĩ thét lên.

“Là ngự mã (ngựa của vua)!” Tôn Ly lúc này đã nhìn thấy bầy ngựa, cao giọng nói với Tư Mã Thanh Sa.

Hơn ba trăm con ngự mã nổi điên giết người, hai mắt đều đỏ sọng, mũi thở phì phò, chạy đến đâu đạp người chết đến đấy.

“Ngựa bị bỏ thuốc?” Tôn Ly kéo Tư Mã Thanh Sa tránh đi, kinh nghi bất định hỏi.

Mạc Hoàn Tang lúc này cười ha hả,“Tư Mã Thanh Sa, ta sẽ còn về thăm ngươi!” Nói rồi, Mạc Hoàn Tang liền phi thân lên thành lâu, thương bạc trong tay chợt lóe. Dưới thành lâu, thi thể binh lính rải đầy. Mạc Hoàn Tang nhảy từ trên thành lâu xuống, đèn đuốc hoàng cung sáng rực bị gã bỏ lại phía sau.
Bình Luận (0)
Comment