Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 338

Bên ngoài điện Trường Minh, các sư phụ của đại điện hạ Long Tiêu đang chờ.

Long Tiêu nhìn thấy năm lão sư, vội vàng chạy lại hành lễ.

Các sư phụ trong Thượng thư phòng nhận lễ của Long Tiêu xong, mới hành lễ đáp lại.

“Đại điện hạ tới rồi.” Phúc Vận từ điện đi ra, nhìn thấy Long Tiêu, vội hỏi:“Ngài mau vào điện đi, bệ hạ hơi sốt ruột rồi đấy.”

Phụ hoàng chờ nó sốt ruột? Long Tiêu thiếu chút nữa muốn chạy trốn, chứng tỏ là phụ hoàng nó tâm tình không tốt, nếu nó vào điện, chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho.

“Đại điện hạ.” Phúc Vận chỉ dám nói một câu với Long Tiêu, giúp Long Tiêu đẩy cửa ra:“Ngài mau vào đi.”

Long Tiêu nơm nớp lo sợ bước vào chính điện Trường Minh cùng các sư phụ, nó quỳ xuống trước Long Huyền:“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.”

“Sao lâu như vậy mới đến?” Long Huyền chỉ nâng tay để năm lão sư đứng dậy, hỏi Long Tiêu đang quỳ:“Ngươi lại tới điện Phượng Nghi?”

“Vâng…” Long Tiêu nhỏ giọng nói:“Nhi thần dùng bữa với mẫu hậu ạ.”

“Ngươi nói nhỏ như vậy làm gì?” Long Huyền đẩy mạnh bát đũa trước mặt, nói với Long Tiêu:“Ngươi mấy tuổi rồi? Đến hôm nay vẫn còn chưa cai sữa sao?! Trẫm cho ngươi chuyển đến điện Khuynh Văn để làm gì hả? Tòa điện ấy có cái gì cắn ngươi, khiến ngươi không ở được hay sao? Hay là điện Khuynh Văn không có cơm cho ngươi ăn?!”

Long Huyền nổi giận, năm vị lão sư vừa mới đứng lên lại vội vàng quỳ xuống.

Long Tiêu sợ tới mức sắp khóc.

“Ngươi khóc thử xem!” Long Huyền đến trước mặt trưởng tử, vỗ bàn quát.

Long Tiêu cúi thấp đầu, cứng rắn nuốt nước mắt vào trong.

“Các ngươi quỳ xuống làm cái gì?” Long Huyền nhìn các sư phụ, nói:“Đứng lên mà nói.”

Các sư phụ nhìn đại điện hạ Long Tiêu vãn đang quỳ.

“Ngươi cũng bình thân đi.” Long Huyền nhìn Long Tiêu, vô cùng không kiên nhẫn mà nói.

Long Tiêu đứng lên, tận lực thu nhỏ thân thể mình, cứ như làm vậy sẽ khiến phụ hoàng không nhìn thấy nó.

“Hôm nay dạy nó cái gì?” Long Huyền càng thấy Long Tiêu như vậy, lại càng không thích, nhưng vẫn hỏi các sư phụ.

Các sư phụ vội tiến lên trả lời, kể hết cho Long Huyền hôm nay mình đã dạy Long Tiêu những gì.

“Đọc thơ nghe một chút nào.” Năm lão sư bẩm báo xong, Long Huyền nói với Long Tiêu.

“Đại điện hạ đừng nóng vội.” Lão sư dạy thi từ cho Long Tiêu vội vàng nhắc nhở trước khi nó đọc thơ.

Long Tiêu lắp ba lắp bắp đọc một bài thất ngôn trường ca.

Các sư phụ thoáng thả lỏng, Long Tiêu đọc lắp bắp, nhưng không hề đọc sai.

Long Huyền thấy trưởng tử lắp bắp như vậy lại nhíu mày, lại mở miệng định mắng.

“Phụ hoàng!” Long Tiêu thấy Long Huyền lại định mắng mình, vội nói:“Ngày mai… ngày mai, nhi thần… nhi thần nhất định sẽ đọc tốt hơn.”

Long Huyền liếc nhìn Long Tiêu, cái liếc mắt này khiến cho Long Tiêu cúi đầu càng thấp.

Phúc Vận mang đàn đặt trước mặt Long Tiêu, đây là đàn Long Huyền sai người làm riêng cho Long Tiêu, nhỏ hơn đàn bình thường hai cỡ, rất hợp để Long Tiêu đàn.

Long Tiêu nhìn thấy đàn, liền quay đầu nhìn lão sư dạy cầm nghệ, Cao Thừa Phong.

Cao lão sư gật đầu với Long Tiêu một cái.

Long Tiêu nhẹ nhàng đặt tay lên đàn, hít sâu một hơi, rồi bắt đầu đàn. Một đứa trẻ năm tuổi chưa thể đàn ra một khúc nhạc hay, chỉ có thể đàn một vài khúc đơn giản, âm luật không sai là khá lắm rồi.

Long Huyền nhìn Long Tiêu gảy đàn, ánh mắt có chút hoảng hốt, như đột nhiên nhớ tới cái gì.

Long Tiêu thấy ánh mắt Long Huyền không dõi theo mình nữa, càng khẩn trương, tay run lên, rồi đàn sai nốt nhạc.

Cao lão sư tâm chợt lạnh, hôm nay lại không thể qua được rồi.

Thế nhưng Long Huyền không nổi giận, chỉ nói:“Tiếp tục.”

Long Tiêu đành đàn lại, sai lầm một lần, đứa trẻ như nó liền rối loạn, tiếp tục đàn sai.

“Đàn lại.” Long Huyền lại nói.

Long Tiêu chợt muốn khóc, đàn lại, ngón tay vừa đụng tới cây đàn, lại bắt đầu sai nhạc.

“Lại một lần nữa.” Giọng Long Huyền lạnh hơn, nhưng vẫn cho trưởng tử cơ hội lần thứ ba.

Long Tiêu đã bắt đầu không nhớ được âm điệu, khúc nhạc nó đàn ra lúc này hoàn toàn sai hết.

“Đại điện hạ.” Cao Thừa Phong vội chỉ cho Long Tiêu một lần,“Ngài phải……”

“Đồ vô dụng!” Long Huyền cho Long Tiêu ba cơ hội, nhưng lại không cho Cao lão sư cơ hội nào, nổi giận mắng Long Tiêu:“Học tới hôm nay mà vẫn chưa đàn ra âm điệu! Ngươi còn có chỗ nào dùng được hả? Trẫm nuôi ngươi có tác dụng gì đây?!”

Long Tiêu thấy Long Huyền phát hỏa, vội ôm đàn đặt xuống đất, quỳ trước mặt Long Huyền.

“Cao lão sư.” Long Huyền nhìn về phía Cao Thừa Phong đang không biết phải làm gì:“Trẫm không trông cậy ngươi sẽ dạy ra một Cẩm vương thứ hai, nhưng sao ngươi lại dạy Long Tiêu thành ra như vậy? Đến một ngón tay của Cẩm vương nó cũng không sánh được, nói như vậy có quá chỗ nào không?!”

Cao Thừa Phong cũng quỳ xuống trước mặt Long Huyền, trong lòng oan ức, ngày đó trên Thượng thư phòng, ông chỉ nghe La Duy đàn một lần duy nhất, trời biết La Duy đã học đàn từ ai!

Lại nhắc tới La Duy, đáy lòng Long Huyền lại bắt đầu khổ sở, khúc nhạc La Duy đàn trong Thượng thư phòng ngày đó, hắn chỉ nhớ là hay vô cùng, nhưng không thể biết đó là khúc gì, ngay cả âm điệu cũng không nhớ nổi.

“Thần biết tội.” Cao Thừa Phong vội thỉnh tội:“Xin bệ hạ cho thần một ít thời gian, trí tuệ của đại điện hạ không thua gì Cẩm vương gia cả, một thời gian nữa nhất định sẽ thành tài.”

“Sao nó có thể so với Cẩm vương?” Lời của Cao Thừa Phong lại một lần nữa xoáy sâu vào trái tim Long Huyền. Hiện giờ trong lòng Long Huyền, trên đời này không ai có thể sánh với La Duy, ngay cả nhi tử của mình cũng không thể. Sau trận đánh Thiên Thủy Nguyên, Long Huyền càng nghĩ, nếu La Duy còn ở đây thì tốt biết bao nhiêu? Tựa như khi đó bọn họ cùng nhau mưu đồ chiếm thành Ô Sương, giang sơn Bắc Yến, chỉ cần La Duy còn sống, nhất định sẽ giúp hắn đoạt trong tay. Chỉ là thiên hạ không có một La Duy thứ hai!“Sao nó có thể sánh với Cẩm vương chứ?!” Long Huyền vỗ ngự án,“Các ngươi đều là lão nhân ở Thượng thư phòng…” Hắn chỉ năm lão sư đang quỳ dưới đất:“Các ngươi hãy tự xem đồ vô dụng này đi! Nó có chỗ nào sánh được với La Duy! Hãy nhìn kỹ xem!”

Các sư phụ quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng.

Long Tiêu khóc òa.

“Khóc cái gì!” Long Huyền vừa thấy Long Tiêu khóc, lại càng phát hỏa, chỉ vào Long Tiêu mắng to:“Ngươi ngoài khóc thì có thể làm gì? Ngươi là nữ nhân sao?! Đồ vô dụng!”

Long Tiêu không dám khóc thành tiếng nữa, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng.

“Ngươi còn nói nó thông minh không kém La Duy?” Long Huyền mắng Long Tiêu, lại bắt đầu mắng Cao Thừa Phong,“Dù muốn lấy lòng đồ vô dụng này, thì cũng phải nói gì để trẫm tin được chứ! Hỗn trướng, nếu La Duy còn sống, không biết sẽ chê cười trẫm dưỡng ra một nhi tử vô dụng như thế nào!”

Long Tường lúc này đứng ở bên ngoài điện Trường Minh.

“Nhi thần chưa từng gặp lục hoàng thúc.” Long Tiêu không biết là do bị Long Huyền mắng nên phát bực, hay là vì thấy Long Tường đến, nên mới dám mạnh miệng:“Nhi thần nghe nói, lục hoàng thúc trước kia còn không bằng được nhi thần!”
Bình Luận (0)
Comment