Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 340

Long Tường và đại điện hạ Long Tiêu cùng bị đánh ở điện Trường Minh, chuyện này không thể giấu mãi được, Hoàng thái hậu và Liễu thị Thái Hậu nghe tin, vội mang người chạy tới điện Trường Minh.

Long Huyền lúc này vừa ra khỏi điện, nếu hắn đã nói với Tạ Ngữ đêm nay sẽ tới Tướng phủ, thì nhất định sẽ đi.

“Bệ hạ!” Khi Liễu thị Thái Hậu đến, nhìn thấy Long Huyền định bước đi, vội kêu lên,“Ngài định đi đâu?”

Long Huyền nhìn thấy Liễu thị Thái Hậu, chỉ xoay người hành lễ rồi nói:“Nơi này là điện Trường Minh, sao mẫu phi lại đến đây?”

Liễu thị Thái Hậu nói:“Sao ngươi lại đánh Tường nhi và Tiêu nhi? Hai đứa nó đã làm sai chuyện gì?”

Long Huyền vốn còn tươi cười với mẫu phi, lúc này lại trở nên lạnh như băng:“Sao mẫu phi lại biết chuyện này?”

Liễu thị Thái Hậu nói:“Chuyện lớn như vậy, ai gia có thể nào không biết? Bệ hạ, ngài nói đi, hai đứa nó đã sai chỗ nào? Tường tính tình không tốt, dễ phạm sai lầm, cái này ai gia biết, nhưng Tiêu nhi còn nhỏ, nó có thể gây ra tội gì lớn chứ?”

Long Huyền đang định lên tiếng, đã thấy Thường thị hoàng hậu cũng mang theo người chạy tới, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Mẫu hậu!” Thường thị hoàng hậu nhìn thấy Liễu thị Thái Hậu đã đến trước, thoáng an lòng, có Liễu thị Thái Hậu ở đây, lời cầu xin cũng dễ nói, Long Huyền luôn hiếu thuận với Liễu thị Thái Hậu mà.

“Ngươi kêu ai là mẫu hậu?” Long Huyền hỏi Thường thị hoàng hậu.

Thường thị hoàng hậu và Liễu thị Thái Hậu đều cả kinh, Thường thị hoàng hậu sợ hãi, còn Liễu thị Thái Hậu thì thương tâm. Vốn tưởng rằng nhi tử trở thành Hoàng đế, bà có thể khổ tận cam lai, không ngờ Long Huyền trước kia còn gọi bà một tiếng mẫu thân, hiện tại Long Huyền lại suốt ngày gọi La Tri Ý là mẫu hậu, mà bản thân bà chỉ có thể là mẫu phi.

“Thần thiếp biết sai.” Thường thị hoàng hậu vội cúi đầu nói với Long Huyền:“Xin bệ hạ thứ tội.”

“Các ngươi đúng là mẫu tử!” Long Huyền nhìn Thường thị hoàng hậu nói:“Làm sai chuyện, vĩnh viễn đều chỉ biết nói một câu như vậy.”

Thường thị hoàng hậu sao còn dám đứng tiếp, vôi quỳ rạp trên mặt đất:“Thần thiếp đáng chết.”

“Ngươi vốn không thông minh, thì liệu sinh ra nhi tử có bao nhiêu thông minh cơ chứ?” Long Huyền tự giễu:“Trẫm quả là lãng phí tâm lực vì mẫu tử các ngươi mà!”

“Bệ hạ!” Liễu thị Thái Hậu đi tới bên cạnh Long Huyền, vươn tay định nắm tay hắn.

Long Huyền giấu hai tay sau lưng:“Mẫu phi có gì phân phó?”

Liễu thị Thái Hậu ngượng ngùng thu tay, nói với Long Huyền:“Coi như mẫu phi cầu xin ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho hai thúc chất nó, Tiêu nhi còn quá nhỏ, ngươi đánh hỏng nó thì làm sao đây?”

Long Huyền nhìn Thường thị hoàng hậu lau nước mắt, liền hừ lạnh một tiếng:“Trẫm chỉ có một nhi tử sao? Thứ vô dụng này trẫm thà không có còn hơn!”

“Bệ hạ!” Liễu thị Thái phi tưởng rằng tai mình có vấn đề, đây vẫn là nhi tử bà đã nuôi dưỡng sao?“Sao ngài có thể nói những lời như vậy chứ!” Liễu thị Thái Hậu lớn tiếng,“Tiêu nhi là trưởng tử của ngươi mà!”

“Mẫu phi đang muốn nhắc nhở trẫm, rằng trẫm không phải xuất thân trưởng tử sao?”

“Ai gia…” Liễu thị Thái Hậu há miệng, nhưng không thể nói thành lời.

“Trưởng tử, nói đến cùng thì cũng chỉ là một nhi tử mà thôi.” Long Huyền nói:“Sau này trẫm vẫn có thể sinh được hoàng nhi, mẫu phi không cần lo lắng cho trẫm. Trẫm còn có việc, mẫu phi hãy về nghỉ đi.”

Nhìn Long Huyền bước đi, tiếng nhi tử khóc ban nãy mới nghe rõ ràng, vậy mà đến giờ đã tắt lịm, Thường thị hoàng hậu lấy hết dũng khí, quỳ xuống cản Long Huyền lại:“Bệ hạ, cho dù Tiêu nhi không thể khiến bệ hạ vừa lòng, thì cũng là nhi tử thần thiếp mang thai chin tháng mười ngày sinh ra, thần thiếp xin bệ hạ hãy nghĩ đến mấy năm nay thần thiếp hầu hạ ngài, chưa từng xảy ra sai sót, xin ngài tha cho Tiêu nhi!”

“Nói như vậy là trẫm nợ ngươi?” Long Huyền liếc nhìn Thường thị hoàng hậu,“Hoàng hậu nếu thích thì cứ quỳ ở đây, lúc nào mệt thì hãy trở về.”

“Bệ hạ!” Thường thị hoàng hậu vì con mà cố gắng, ngẩng đầu hét lớn với Long Huyền:“Tiêu nhi là sinh mệnh của thần thiếp!”

Long Huyền lướt qua Thường thị hoàng hậu.

“Huynh trưởng của thần thiếp vì bệ hạ đánh Đông dẹp Bắc!” Thường thị hoàng hậu dưới tình thế cấp bách vội la lên:“Bệ hạ xét công lao mấy năm nay của huynh trưởng thần thiếp, vẫn không thể bỏ qua cho Tiêu nhi lúc này sao?!”

Lời của Thường thị hoàng hậu gieo vào tai Long Huyền, nàng đang dùng Thường Lăng để uy hiếp hắn ư?“Ngươi nói Thường Lăng?” Hắn quay đầu nhìn Thường thị hoàng hậu nói:“Hắn và Tiêu nhi có quan hệ gì? Hắn là quốc cữu, vậy mà lại muốn xen vào chuyện dạy con của trẫm sao?”

“Bệ hạ!” Liễu thị Thái Hậu ở trong cung nhiều năm, biết Thường thị hoàng hậu nói sai rồi, khiến Long Huyền nghi ngờ Thường gia, vội nói đỡ:“Hoàng hậu chỉ là tình thế cấp bách, việc này nào có liên quan gì đến Thường quốc cữu đâu?” Liễu thị Thái Hậu nói, rồi chắn trước mặt Thường thị hoàng hậu, không để Thường thị hoàng hậu nói nữa.

Long Huyền bước thật nhanh, nói với thái giám đưa hắn ra khỏi điện Trường Minh:“Đánh Long Tiêu hai mươi roi, rồi đưa đến điện Duyên Niên, để Hoàng thái hậu dạy dỗ một thời gian.”

“Nô tài tuân chỉ.” Thái giám này vội đáp.

“Long Tường chịu xong tám mươi roi thì tống ra khỏi cung, sau này nếu không được trẫm cho phép, thì nó không được bước vào cung một bước!” Long Huyền còn nói thêm.

“Nô tài tuân chỉ.” Thái giám không dám ngẩng đầu mà đáp.

Long Huyền lên kiệu, bốn thái giám nâng kiệu vững vàng bước về phía trước.

“Mẫu hậu!” Nhìn Long Huyền đi xa, Thường thị hoàng hậu mới nhìn Liễu thị Thái Hậu khóc nói.

“Đứng lên đi.” Liễu thị Thái Hậu đỡ Thường thị hoàng hậu đứng lên.

Thường thị hoàng hậu nói:“Mẫu hậu, nhi thần muốn gặp Tiêu nhi! Xin mẫu hậu thành toàn.”

Liễu thị Thái Hậu kéo Thường thị hoàng hậu đứng lên: “Ngươi cùng ai gia về cung nói chuyện  nào.”

“Vậy Tiêu nhi thì sao ạ?”

“Hai mươi roi không chết người được.” Liễu thị Thái Hậu nói:“Ngươi cứ ở đây sẽ chỉ càng khiến phụ hoàng Tiêu nhi không thích nó, vì Tiêu nhi, ngươi phải nhẫn nại.”

Thường thị hoàng hậu nhìn điện Trường Minh trước mắt, đám thị vệ canh cửa coi như không nhìn thấy nàng, đứng im ở nơi đó, tựa như bức tường bao bọc hoàng cung khó có thể vượt qua.

“Đi thôi!” Liễu thị Thái Hậu kéo Thường thị hoàng hậu nói:“Chỗ đó nữ nhân chúng ta không được phép vào.”

Thường thị hoàng hậu khóc sướt mướt bị Liễu thị Thái Hậu lôi đi.

Liễu thị Thái Hậu nay ở điện Hưởng Niên, là cung điện các Thái phi ở. Long Huyền để Liễu thị Thái Hậu ở nơi này, kỳ thật cũng là xác định địa vị của Liễu thị Thái Hậu ở trong cung, là Thái phi, vĩnh viễn ở dưới Hoàng thái hậu La Tri Ý.

Thường thị hoàng hậu bước vào điện Hưởng Niên, liền khóc với Liễu thị Thái Hậu:“Mẫu hậu, nhi thần còn có thể gặp Tiêu nhi không?”

“Đứa nhỏ này…” Liễu thị Thái Hậu ngồi xuống, nói với hoàng hậu:“Trách sao bệ hạ không thích ngươi, ngươi còn kêu ai gia là mẫu hậu, để bệ hạ nghe được, ngươi muốn nó khâu miệng ngươi sao?”
Bình Luận (0)
Comment