Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 358

Long Huyền phải mất một lúc mới phản ứng lại với câu nói của La Duy, “Vì sao ta lại không dám để Ngụy thái y xem bệnh cho ngươi?” Hắn hỏi La Duy.

“Cái này phải hỏi chính ngươi chứ!” La Duy đáp: “Quang minh chính đại thì tất nhiên không có gì phải sợ.”

Lúc này Long Huyền mới hiểu La Duy định nói với hắn cái gì. “La Duy!” Hắn nhìn La Duy, có vẻ như không thể tin y sẽ nghĩ về mình như vậy.

La Duy lạnh lùng nhìn Long Huyền. Hắn trở nên như vậy, y mới cảm thấy trong lòng khá lên một chút.

“Ra ngoài hết cho trẫm!” Long Huyền tức giận gào lên.

Mọi người vội vã lui ra ngoài, trong đó có người thông minh thậm chí thầm cảm kích Long Huyền đã tha cho họ một mạng, chứ nếu cứ đứng nghe hai vị này lời qua tiếng lại, thì sớm muộn gì họ cũng bị hoàng đế xử tử thôi.

“Ngươi đi sắc thuốc mang vào đây.” Long Huyền chỉ tay vào thái y ra lệnh.

“Thần tuân chỉ.” Thái y vội vàng lĩnh chỉ.

“Lắm mồm cái gì!” Long Huyền mắng thái y.

“Ngươi… so đo với… một hạ thần làm gì?” La Duy nửa ngồi dậy trên giường, châm chọc Long Huyền: “Đừng quên… bây giờ ngươi là hoàng đế.”

Long Huyền xoay người nhìn La Duy: “Ngươi nói ta so đo với một hạ thần? Vậy ngươi so đo với một hoạn quan thì sao hả?”

La Duy cười lạnh, “Gã là… con chó trung thành nhất… của ngươi, ta… ta thích bắt nạt gã đấy.”

“Người lại đi chấp chó sao?”

“Ta thích so đo… với con chó này, ngươi đau lòng à?”

“La Duy.” Long Huyền nghiêng người vào gần La Duy: “Phụ hoàng bệnh nặng mà chết, rốt cuộc trong lòng ngươi ta là loại người gì? Ngươi nghi ta giết cha?!”

“Khi tiên hoàng qua đời… chỉ… chỉ có ngươi ở đó.” La Duy không thèm tránh né Long Huyền nữa: “Ngươi… vì có được thiên hạ, thì có chuyện gì… không làm được? Thái tử… là ai giết?”

“Đó là phụ hoàng!”

“Thái tử là huynh trưởng của ngươi!”

“Vì giang sơn, ta sẽ hại phụ thân mình ư?” Long Huyền giữ chặt vai La Duy, “La Duy, ta không phát rồ như thế đâu!”

“Hay lắm.” La Duy nói: “Vậy ngươi nói đi, tiên hoàng vốn chỉ cần dưỡng bệnh… vì sao đột nhiên… đột nhiên lại chuyển biến xấu?”

“Bệnh tình chuyển biến xấu, cũng là lỗi của ta?”

“Long Huyền, ta biết rõ ngươi là người thế nào, sau khi tin báo tử của ta truyền về Đại Chu, ngươi đã nói gì với tiên hoàng?”

Vì lưỡi bị thương nên La Duy nói rất chậm, từng câu từng chữ khiến Long Huyền chói tai, hắn không muốn nhớ lại những việc đã từng làm.

“Nói đi, trong lòng có quỷ… nên không nói nổi?” La Duy thấy sắc mặt Long Huyền càng lúc càng khó coi, y lại nói càng hăng say, “Ngôi vị hoàng đế này vì sao mà có, Long Huyền, ngươi đã từng nghĩ tới chưa?”

“Đủ rồi!” Long Huyền đẩy ngã La Duy trên giường, hắn nhấc chân đè La Duy dưới thân, “La Duy, ngươi nói ta bất hiếu? Ngươi đã từng gọi một tiếng phụ hoàng chưa? Đến tận lúc chết phụ hoàng cũng chưa được nghe tiếng gọi cha của ngươi, ngươi đã từng báo hiếu cho người một giây phút nào chưa? Ngươi có tư cách gì để nói ta chứ?”

“Khi người chết, ta không ở đây.” La Duy nói: “Ta bị ngươi hại đến Bắc Yến mà.”

“Nếu ngươi chưa chết, thì nên sớm về thượng đô, chứ không phải là chạy trốn cùng một ảnh vệ Kỳ Lân!”

“Nực cười, ta là kẻ bối tổ vong tông, ta còn có nhà để về sao? Long Huyền, có phải trí nhớ ngươi quá kém hay không, cho nên có quá nhiều chuyện không nhớ được? Ta bị bêu danh, cũng là ngươi làm hại, phải chứ?”

Long Huyền mất khí thế, nhưng lập tức lại chất vấn La Duy: “Ngươi định chạy trốn cùng Vệ Lam, không về thượng đô giải oan cho mình?”

“Giải oan?” La Duy như nghe được một trò cười, “Nha môn nào ở thượng đô… chịu nhận án của ta? Hay là… ngươi sẽ giải oan cho ta? Long Huyền, khi ấy… ngươi vẫn chưa nắm được giang sơn, ngươi… ngươi sẽ để ta sống sao?”

“Ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ để ngươi phải chết.”

“Đưa ta đi Bắc Yến, kỳ thực thà giết ta đi còn hơn!”

“Ta…” Hối hận chợt lóe qua ánh mắt Long Huyền, “Ta không biết Tư Mã Thanh Sa đối với ngươi…”

“Nói tiếp đi.” La Duy thấy Long Huyền nói được một nửa rồi lại im lặng, bật cười: “Chuyện ngươi tự làm ra… ngươi còn có… mặt mũi để nói sao?”

“La Duy.” Long Huyền muốn nói câu xin lỗi La Duy, nhưng ba chữ này hắn chẳng thể nói thành lời.

“Ta…” La Duy ngắt lời hắn: “Ta làm ấm giường cho Tư Mã Thanh Sa, không ít lần…”

“Đừng nói nữa!” Long Huyền gắt gao che kín miệng La Duy, “Là lỗi của ta, ngươi đừng nói nữa!”

La Duy không che giấu hận ý trong đôi mắt, y thật sự rất hận, vì sao lại cứ bắt y phải nhìn thấy kẻ này?

Long Huyền ghé sát vào người La Duy, ôm lấy y: “Ta sẽ không bỏ qua cho Tư Mã Thanh Sa.” Hắn nói: “Ta sẽ không bỏ qua cho Bắc Yến, ngươi cho ta một ít thời gian, La Duy, tựa như khi đó chúng ta cùng nhau mưu đồ chiếm thành Ô Sương, ngươi và ta cùng nhau mưu đồ toàn bộ thiên hạ này không được sao? Vì sao ngươi cứ phải nhớ đến Vệ Lam? Ngươi có thể nắm lấy giang sơn, vì sao phải ở trong thung lung hoang tàn ấy? Vệ Lam không xứng với ngươi, ngươi tự xem nhẹ mình nhe thế hay sao?”

“Ngươi bước xuống!” La Duy lạnh lùng nói.

Long Huyền tham lam hít hà hương vị trên cơ thể La Duy, là mùi thuốc bắc đã rất lâu hắn không còn ngửi thấy. Người bệnh trên đời đều có mùi này, nhưng hắn chỉ thích mùi này ở trên thân thể y. Thân thể La Duy rất lạnh, Long Huyền muốn sưởi ấm cho y, hắn không thích một cơ thể không có chút độ ấm nào.

La Duy lại thản nhiên hỏi Long Huyền: “Long Huyền, ngươi muốn ta thị tẩm sao?”

Long Huyền cứng đờ, khẽ nâng người lên khỏi người La Duy.

La Duy tự tay mở vạt áo mình ra, nói với Long Huyền: “Ta không quan trọng, ngươi… ngươi muốn sao?”

Long Huyền giữ chặt tay La Duy, trên tay y vẫn còn vết sẹo bỏng từ lần ấy, lọt vào mắt Long Huyền. Hắn đã nghe tiểu thái giám hầu hạ La Duy nói một lần rằng trên người La Duy có một vết sẹo lớn, nhưng lúc này khi nhìn tận mắt, hắn lại hóa ngẩn ngơ.

“Bỏng.” La Duy nói.

“Tư Mã Thanh Sa làm ngươi bị bỏng?” Long Huyền hỏi.

“Hắn chỉ đánh gãy chân ta thôi.” Nụ cười của La Duy đầy ác ý,“Gãy hai lần, may là ta chưa què.”

Long Huyền vội vàng muốn nhìn chân La Duy, nhưng khi tay chạm vào chân y, lại không dám nhìn tiếp nữa.

“Đây là do phế hậu Bắc Yến tặng.” La Duy nhìn cánh tay đầy vết sẹo của mình: “Cũng… cũng không thể trách nàng, hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, tranh nhau một ông vua, nào ngờ… lại có thêm một nam tử như ta… cướp ông vua của các nàng, hận ta… cũng phải thôi.”

Long Huyền khép lại vạt áo cho La Duy, nghiêm túc giúp y cài nút áo, tay hắn vốn run run, nên thật lâu vẫn chưa thể làm xong.

La Duy nhìn Long Huyền, ánh mắt băng lãnh không có một tia ấm áp, đạm mạc nói: “Long Huyền, ngươi coi thường ảnh vệ Kỳ Lân? Thật ra bọn họ sạch sẽ hơn ngươi rất nhiều lần.”
Bình Luận (0)
Comment