Cho dù hắn quên y, nhưng vẫn vô thức yêu chiều, La Duy chỉ nhìn Vệ Lam cười, giấu kín hết những chua xót trong lòng, tận lực để bản thân cười thật thoải mái. Ngửa đầu, uống cạn ly rượu mừng của Vệ Lam, rượu là rượu ngon, thơm phức, nhưng vào miệng La Duy chỉ còn đắng chát.
“Không sao chứ?” Vệ Lam có chút không yên lòng nhìn La Duy.
Uống cạn một ly rượu nồng, gương mặt La Duy trở nên ửng đỏ.
Vệ Lam nhìn đến ngẩn ngơ,
“Lam.” La Duy cười nói: “Ngươi cưới vợ thành gia, ta cũng vui mừng thay ngươi.”
Vệ Lam có chút ngượng ngùng: “Nghĩa phụ nói, trước kia thuộc hạ còn làm thị vệ của vương gia.”
“Đúng vậy.” La Duy nói: “Nhưng ngươi trời sinh có tài, hào quang tỏa sáng, phải thế không, bệ hạ?”
Long Huyền nghe La Duy hỏi hắn, gật đầu: “Tất nhiên, sau này phò mã hãy vì nước mà mở mang bờ cõi, trẫm rất kỳ vọng vào ngươi.”
Vệ Lam định quỳ xuống tạ ơn, đã nghe La Duy bên cạnh nói: “Hôm nay là ngày vui của Vệ phò mã, nói nhiều lễ tiết như thế thật vô nghĩa, người một nhà cả, đừng làm như xa lạ.”
Long Huyền nhìn Vệ Lam cười nói: “Ngồi đi, hôm nay ngươi là chủ nơi này.”
Vệ Lam lại nhìn La Duy.
“Ngồi xuống đi.” La Duy cười: “Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, ngươi cứ nghe theo là được.”
“Nào nào…” La Tri Thu ngắt lời: “Hôm nay tất cả không say không về, đều phải nể mặt lão già này đấy.”
La Tri Thu nói thế mới có thể chấm dứt cuộc đấu đá giữa Long Huyền và La Duy, không khí lại trở nên ấm cúng.
La Duy đứng dậy rời khỏi, đi tới phía sau La Tắc đang buồn bã uống rượu, vỗ nhẹ La Tắc.
La Tắc buông chén rượu, đi theo La Duy.
Phúc Vận vội để ý Long Huyền, sợ Long Huyền có gì dặn dò.
Long Huyền cũng thấy La Duy gọi La Tắc đi, nhưng hắn không phái người đi theo, nơi này là tướng phủ, nếu hắn phái người ắt La Duy sẽ biết.“Lam.” Long Huyền ngoắc Vệ Lam lại gần.
La Duy đi tới một góc không người mới dừng lại.
“Tiểu Duy.” La Tắc gọi tên La Duy, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.
“Nhị ca.” La Duy đáp lời La Tắc.
“Khi ta ở Bắc Yến…” La Tắc đột nhiên muốn tự tát mình một cái, hắn nhớ lại những lời mắng mỏ dành cho La Duy khi ấy, cảm thấy mình là một tên khốn kiếp.
“Nhị ca.” La Duy không giữ được La Tắc, liền đưa tay áp lên mặt hắn, để La Tắc không thể tự tát mình.
“Ta là đồ khốn kiếp!” La Tắc tự mắng mình.
“Chuyện của đại ca, là đệ sai, tại đệ tin nhầm người.” La Duy cũng biết La Tắc đang nói đến cái gì: “Nếu không phải nhị ca làm ầm lên, thì không biết Tư Mã Thanh Sa còn phái bao nhiêu người canh giữ đệ nữa, nhị ca là đại ân nhân của đệ đấy.”
“Không phải hắn đã đánh gãy chân ngươi sao?”
“Không có, nhị ca nghe ai nói vậy?” La Duy nói: “Không phải bây giờ đệ vẫn đi lại bình thường đấy sao?”
“Thật không?”
La Duy gật đầu, kéo La Tắc vào góc tường, nhỏ giọng hỏi La Tắc: “Không phải huynh đang làm tướng quân ở Đông Nam à? Sao lại về kinh?”
“Vì hôn lễ của Lam đấy.” La Tắc nói, nhắc tới chuyện này hắn lại giận đỏ cả mặt.
“Vậy Long Huyền có để huynh trở về không?” La Duy hỏi.
“Chưa nói là không cho ta về.” La Tắc đáp.
“Vậy ngày mai nhị ca trở về Đông Nam đi.” La Duy lập tức nói: “Lát nữa huynh hãy tới Binh bộ trả phép(*).”
(*)Ví dụ như xin nghỉ phép 3 ngày, nhưng bây giờ chỉ nghỉ 2 ngày thôi, lấy lại 1 ngày nghỉ phép để dành, gọi là trả phép“Không cần nói một tiếng với bệ hạ à?” La Tắc hỏi: “Là hắn lệnh cho ta về kinh mà.”
“Lấy hôn sự của Lam làm cớ?”
“Ừ.”
“Vậy thì không cần hỏi ý hắn.” La Duy nói: “Vì việc tư mà về kinh, chỉ cần tới Binh bộ trả phép là được.”
“Nếu Binh bộ không cho?” La Tắc hỏi.
“Huynh tới trả phép, Binh bộ không cho cái gì?” La Duy nói: “Huynh tới Binh bộ, không cần làm những thứ vô nghĩa với mấy người ở đó đâu.”
“Ừ, ta nghe lời ngươi.” La Tắc nói. Giờ La Duy bảo hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó.
“Đưa cả nhị tẩu và Ưu nhi đi nữa.” La Duy lại nói.
La Tắc hỏi: “Đưa cả họ đi? Vậy cha mẹ thì sao?”
“Đệ ở còn thượng đô thì không ai có thể động đến họ.” La Duy nói: “Nhị ca nhớ kỹ lời đệ nói, đến Đông Nam rồi, huynh phải nắm chắc binh quyền hơn mười châu ở Đông Nam, tướng ở bên ngoài, nghe điều không nghe tuyên, huynh đừng vì một thánh chỉ mà bỏ rơi quân đội của mình.”
La Tắc không hiểu lắm về chính sự, nhưng cũng biết La Duy định nói gì đó với mình, vội vàng nhìn bốn phía.
“Nơi này nhỏ.” La Duy nhỏ giọng nói: “Nếu có người ẩn nấp, với nhĩ lực của nhị ca chẳng lẽ không nghe thấy sao?”
La Tắc nghĩ cũng đúng, thế này mới thả lỏng tâm tình nói chuyện với La Duy: “Tiểu Duy, sau này nhà ta còn có thể có thêm biến động không?”
“Long Huyền giết người thành quen, đệ trở về, hắn sẽ không đề phòng đại ca và nhị ca nữa, hiện tại binh quyền với chúng ta mà nói, là tai họa, nhưng cũng là hộ mệnh. Nhị ca, huynh hãy nhớ, chỉ cần binh quyền còn trong tay, thì Long Huyền vẫn còn kiêng kỵ chúng ta, nếu không muốn bị tay chân của Long Huyền làm thịt, thì binh quyền này huynh phải nắm chắc không buông.”
“Ừ, ta biết rồi.” La Tắc đáp.
“Đệ cũng biết người Đông Nam bảo thủ, chỉ tin người địa phương Đông Nam thôi.” La Duy tiếp tục nói: “Lần này sau khi nhị ca trở về, đừng quá cứng rắn, mà phải ban ơn nhiều hơn.”
“Ban ơn?” La Tắc nói: “Tiểu Duy, ta là kẻ tòng quân, sao có thể làm chuyện đó? Hơn nữa, người tòng quân cũng không thể tham gia vào chính sự.”
“Không phải Long Huyền đã cho huynh một ý chỉ, nếu người Đông Nam có lòng phản loạn triều đình, thì không phân biệt người tộc nào, cứ giết không tha hay sao?”
“Đúng là có thánh chỉ này.”
La Duy cười lạnh,“Trên tay có thánh chỉ này, không phải huynh có thể quang minh chính đại nhúng tay vào chính sự địa phương hay sao?”
“Ngươi nói rõ cho ta nghe, ta phải làm như thế nào?” La Tắc hơi nhức đầu, nhưng lại mơ hồ cảm thấy chút hung phấn, La Tắc muốn Long Huyền không thể sống thoải mái, chỉ là cả nhà trừ Tiểu Duy thì không ai có bản lĩnh này.
“Đại tộc ở địa phương tỏ vẻ không phục, huynh cứ lấy tên tuổi Long Huyền giết hết.”
La Tắc gật đầu.
“Đệ nói cả tộc, không phải nói một người, nhị ca có hiểu không?”
La Tắc vội nói: “Ý ngươi là giết hết cả bộ tộc?”
“Nhị ca phải nhớ kỹ, nếu đại tộc địa phương ấy còn tồn tại ngày nào, thì huynh cũng không thể lấy được sự phục tùng của Đông Nam ngày ấy.” La Duy ôn tồn nói: “Chỉ khi họ coi huynh là ông trời của Đông Nam, thì huynh mới có thể dừng bước ở nơi này, nếu sau này triều đình có biến, thì nơi đó cũng là chỗ ẩn nấp của nhị ca.”
La Tắc nghe đến mơ hồ.
La Duy cũng không gấp, kiên nhẫn giải thích với La Tắc: “Huynh giết phần lớn, một phần nhỏ giam lại, để người Đông Nam thấy huynh cầu xin Long Huyền vì họ như thế nào, ngẫu nhiên giết vài kẻ chống đối, Long Huyền cũng sẽ không thể làm gì huynh.”
“Vậy ta phải giết bao nhiêu người chứ?” La Tắc hỏi La Duy.
“Nên giết bao nhiêu thì cứ giết hết bấy nhiêu.” La Duy lạnh nhạt nói: “Nhị ca, đây không phải là lúc để nhân từ.”
“Vậy làm cách nào để bệ hạ hạ chỉ giết người đây?”
“Huynh cứ tiền trảm hậu tấu, việc này đừng cho người Đông Nam biết là được.” La Duy nói: “Giết người đối với Long Huyền mà nói, là chuyện đơn giản nhất trên đời, hắn sẽ không nghĩ nhiều đâu, Nhị ca cứ yên tâm.”