Các thái y băng bó lại cho La Duy xong, Ngụy thái y mới mồ hôi mồ kê nhễ nhại vọt vào phòng ngủ.
“Sao bây giờ ngươi mới về?” Long Huyền nhìn thấy Ngụy thái y bước vào, hai mắt như bốc hỏa.
Ngụy thái y nhìn mọi người bên giường La Duy, nói với Long Huyền: “Bệ hạ, Long Nhất… Long Nhất chạy về phía cửa đông!”
“Ngươi đuổi theo Long Nhất?” Long Huyền nói.
Ngụy thái y nói: “Trên đường hồi cung, hạ quan đụng phải một đội quan binh, hạ quan bảo họ đuổi theo rồi. Đúng rồi, bệ hạ, bốn người Long Thập cũng đuổi theo.”
“Tất cả đều đáng chết!” Long Huyền mắng.
Ngụy thái y hơi rụt cổ: “Hạ quan đáng chết!”
“Ngươi còn đứng đây làm gì?” Long Huyền quát Ngụy thái y: “Ngươi đi xem La Duy thế nào đi!”
“Vâng.” Ngụy thái y đáp rồi chạy đến bên giường.
Khi các thái y thấy Ngụy thái y vào nhà, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, có người này, thì cho dù La Duy có gặp chuyện không may, họ cũng không phải lo lắng cho cái đầu của mình, bởi kẻ đầu tiên phải chết sẽ là các thái y chính.
“Ta xem nào.” Ngụy thái y vẫn ra vẻ đạo mạo trước mặt các thái y khác: “Vương gia ngừng chảy máu rồi?”
Các thái y đều lui qua một bên, trong đó có một người trả lời Ngụy thái y: “Chúng ta đã băng lại vết thương cho vương gia rồi.”
“Bôi thuốc gì?” Ngụy thái y vừa xem vết thương cho La Duy vừa hỏi.
La Duy nháy mắt với Ngụy thái y.
“Vương gia yên tâm.” Ngụy thái y nói một lời hai nghĩa với La Duy: “Có hạ quan ở đây, vết thương của vương gia sẽ khỏi thôi.”
Long Huyền không được vào chỗ La Duy, đứng bên ngoài, hắn cảm thấy trái tim mình không chịu nổi, hắn nhìn về phía Long Thập Nhị: “Thập Nhị, ngươi ra đây nói chuyện với trẫm đi.”
Trên giường, La Duy nghe thấy Long Huyền muốn nói chuyện với Long Thập Nhị, vội vàng bật dậy.
Ngụy thái y ấn La Duy xuống: “Vương gia an tâm nằm đi, không có việc gì đâu.”
La Duy nhìn về phía Long Thập Nhị.
“Ta chỉ hỏi một chút thôi.” Long Huyền thấy động tác của La Duy liền nói: “Thập Nhị có ngươi che chở, ta sẽ không động vào hắn, ngươi yên tâm?”
“Thập Nhị.” Tiếng La Duy nói chuyện có vẻ hụt hơi: “Ngươi phải trả lời bệ hạ cho cản thận đấy.”
“Thuộc hạ rõ.” Long Thập Nhị vội đáp.
Thập Nhi đứng giữa trong số năm người Long Thập, là người khôn ngoan nhất, đây cũng là lý do mà La Duy chọn hắn cõng mình về cung. Lúc này ánh mắt La Duy có chút tan rã, bản thân cảm thấy không chịu nổi nữa, muốn ngủ.
“Vương gia muốn ngủ thì cứ ngủ đi.” Ngụy thái y vội nói với La Duy: “Máu ngừng chảy rồi, hạ quan sẽ sai người sắc thuốc cho vương gia.”
Long Huyền ra khỏi phòng ngủ, hắn không dám nhìn dáng vẻ đau bệnh của La Duy.
Long Thập Nhị theo ra ngoài, đứng dưới tàng cây du đồng trong sân, quỳ phía sau Long Huyền: “Nô tài hộ vệ vương gia bất lực, nô tài đáng chết!”
Long Huyền xoay người đã một cước vào người Long Thập Nhị: “Ngươi đáng chết!”
Long Thập Nhị bị đạp một cú, lung lay, yết hầu ngòn ngọt, nhưng không dám phun ngụm máu này ra, cố nuốt về rồi quỳ thẳng lại.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể lại rõ ràng cho trẫm!” Long Huyền lạnh nhạt nói với Long Thập Nhị.
Long Thập Nhị nói hết những lời La Duy đã dặn dò hắn trên đường về cung cho Long Huyền nghe.
Long Huyền nghiêm túc nghe Long Thập Nhị nói, La Duy vì tra khảo Long Nhất, lệnh cho Ngụy thái y đưa những người khác tới phố hoa, tùy ý tìm một chỗ ngõ nhỏ thẩm vấn Long Nhất. Long Nhất không thừa nhận chuyện hắn đến Tuyên Châu, hai người lời qua tiếng lại, thiếu chút nữa cãi nhau, cuối cùng La Duy vẫn muốn giết Long Nhất. Nhưng ngay lúc năm người họ định ra tay, Long Nhất đã chạy đến cạnh La Duy rồi, nếu không phải Long Thập kịp thời ném binh khí trong tay, nện vào tay Long Nhất, thì nhất định vết thương của La Duy còn nặng hơn nhiều.
Long Thập Nhị không nhắc lại hoàn toàn lời La Duy, hắn thêm vào lời giải thích của chính mình, cái này cũng là do La Duy dặn trước. Để lỡ sau này Long Huyền có hỏi bốn người Long Thập Tứ, thì dù họ có nói hơi khác nhau, cũng là do cách nhìn của mỗi người một khác thôi, Long Huyền sẽ không khả nghi.
“Hồ nháo!” Long Huyền nghe Long Thập Nhị nói xong, oán hận mắng một câu.
Long Thập Nhị quỳ trên mặt đất, chỉ cúi đầu.
“Phúc Lai!” Long Huyền xoay người gọi Phúc Lai đứng đằng xa.
“Bệ hạ.” Phúc Lai vội vàng chạy tới.
“Ngươi tới phủ thượng đô truyền chỉ, nguyên thủ lĩnh Long kỵ vệ đại nghịch bất đạo…” Long Huyền nói: “Hiện đang lẩn trốn, lệnh quan nha các nơi tróc nã. Sau khi bắt được kẻ này, lập tức chém chết, mang đầu về thượng đô.”
“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Lai vội lĩnh chỉ mà đi.
“Long Nhất chạy về phía đông?” Chờ Phúc Lai ra ngoài, Long Huyền lại hỏi Long Thập Nhị.
Long Thập Nhị lập tức đáp lời: “Nô tài vẫn luôn ở bên cạnh vương gia, không đuổi theo nên không biết Long Nhất chạy phía nào.”
“Ngụy thái y cũng đuổi theo?”
“Ông ta…” Long Thập Nhị nói: “Ngụy đại nhân đuổi tới đầu hèm rồi quay về khám cho vương gia.”
“Ngươi lui ra đi.” Long Huyền không hỏi nữa.
Long Thập Nhị lại nói: “Bệ hạ, nô tài xin chịu phạt.”
Long Huyền lạnh lùng: “Trẫm đương nhiên muốn phạt các ngươi, nhưng bây giờ vương gia đang bị thương, chờ y khỏe lại rồi tính sau.”
Long Thập Nhị ngẩng đầu nhìn Long Huyền đang cố nén cơn giận, cúi đầu thật thấp, cái này Long Thập Nhị yên tâm, có La Duy, bọn họ sẽ không có việc gì. Nghĩ đến chuyện Long Huyền hạ chỉ bắt Long Nhất, tuy rằng biết Long Nhất đã chết, thế nhưng Long Thập Nhị vẫn âm thầm vui vẻ, là do Long Nhất phản bội tiên đế, phản bội huynh đệ nên mới có kết cục này. Chủ nhân mới này cũng chẳng coi Long Nhất là gì cả.
“Ngươi còn không lui ra?” Long Huyền nói: “Muốn trẫm phạt ngươi luôn hả?”
“Nô tài cũng muốn ra khỏi cung tìm Long Nhất.” Long Thập Nhị nói: “Nô tài cầu xin bệ hạ ân chuẩn.”
“Ngươi cũng đi?” Long Huyền nói: “Vậy Cẩm vương ở đây thì sao? Ngươi muốn trẫm phái thêm Long kỵ vệ tới à?”
Long Thập Nhị không nói gì thêm nữa, dập đầu trước Long Huyền ba cái rồi lui xuống.
“Bệ hạ.” Thủ lĩnh thị vệ ở Y Cẩm viên chạy đến, bẩm với Long Huyền: “Tạ Minh Viễn đại nhân đang ở bờ phía nam, muốn gặp vương gia một chút.”
Long Huyền thở dài, Tạ Ngữ biết La Duy bị ám sát, có lẽ La Tri Thu, La Khải, La Tắc sẽ biết chuyện này sớm thôi.“Để hắn vào.” Long Huyền gật đầu nói. Để Tạ Ngữ thấy vết thương của La Duy không có gì trở ngại, như vậy mới khiến người U Yến La gia yên lòng. Long Huyền xoay người về phòng ngủ, đại chiến sắp tới, hắn cần dùng đến La thị, nên không thể khiến La thị sinh ra hai lòng với hắn.
Ngụy thái y cầm một cái khăn ướt lau tay, ra khỏi phòng ngủ, thiếu chút nữa thì va vào Long Huyền.
“Sao ngươi lại ra đây?” Long Huyền cứ nhìn thấy Ngụy thái y là lại nổi giận: “La Duy không có việc gì chứ?”
Ngụy thái y nói: “Thần định ra ngoài bẩm với bệ hạ về vết thương của vương gia đây.”
“Y thế nào?”
“Hồi bẩm bệ hạ, vết thương bên sườn phải không sâu, không thương tổn đến xương sườn, chỉ mất máu hơi nhiều thôi.”
“Có nghĩa là vết thương không quá nặng?”
“Xương cốt vương gia vốn không rắn chắc.” Ngụy thái y nói: “Thần phải theo dõi thêm vài ngày.”
Long Huyền chỉ một chỗ trong sân, bảo Ngụy thái y: “Ngươi ra đó quỳ cho trẫm.”