Kiệu Long Huyền đến trước Y Cẩm viên, lại chỉ thấy Ngụy thái y.
“Vương gia ngủ rồi?” Long Huyền ngồi trên kiệu hỏi.
Ngụy thái y nhăn mặt: “Vương gia đi ra ngoài rồi ạ.”
Long Huyền lập tức hoảng hốt: “Y ra khỏi cung? Chuyện khi nào?!”
Nghe cái giọng như sắp giết người đến nơi của Long Huyền, Ngụy thái y vội vã xua tay: “Vương gia đang ở trên Thúy Đảo, chứ không ra khỏi cung.”
Giọng Long Huyền dịu đi một chút: “Đã trễ thế này, sao y không ngủ mà còn đi tản bộ?”
“Hôm nay…” Ngụy thái y nghĩ lại thấy vẫn không nên nói cho Long Huyền chuyện La Duy thường xuyên mất ngủ, nên chỉ nói: “Hôm nay vương gia không ngủ được, nên ra hồ ngắm hoa sen.”
Long Huyền xuống kiệu: “Đó là hồng liên, cái gì mà hoa sen?”
Ngụy thái y lau mồ hôi, hồng liên
(hoa sen hồng) không phải hoa sen chắc?
“Y ở đó một mình?” Long Huyền định bước lên, nhưng rồi lại ngừng lại hỏi Ngụy thái y.
“Ở đó có năm người Long Thập rồi ạ.” Ngụy thái y vội đáp.
“Vậy sao ngươi lại ở đây?”
Ngụy thái y đứng chếch sang bên cạnh, để Long Huyền nhìn thấy tiểu thái giám phía sau mình: “Thần đang định đưa thuốc đến cho vương gia.”
Long Huyền nhìn tiểu thái giám bưng thuốc: “Đưa thuốc cho trẫm.”
“Ngài định mang cho vương gia?” Ngụy thái y nhìn Long Huyền nhận bát thuốc, biết rõ vẫn cố tình hỏi.
“Các ngươi ở lại đây, không cần theo trẫm.” Long Huyền không hề để ý tới Ngụy thái y, chỉ quay đầu nói với các tùy thị của mình.
Mọi người cùng nói tuân chỉ.
Long Huyền bưng chén thuốc, một mình đi về phía hồ nước tìm La Duy.
La Duy ngồi trên lan can, nhìn hoa sen ngơ ngẩn.
Khi Long Huyền đến, không thấy bóng dáng năm người Long Thập, biết năm người này nhất định đang canh giữ trong một góc tối nào đó, hắn chỉ thấy La Duy ngồi trên thành cầu, thân hình dưới ánh trăng càng thêm gầy yếu.
Nghe thấy tiếng bước chân của Long Huyền, La Duy quay đầu nhìn hắn.
“Đã trễ thế này, sao ngươi lại ngồi một mình ở đây?” Long Huyền đưa bát thuốc cho La Duy, hỏi: “Ta nghe Ngụy thái y nói, đêm nay ngươi ngủ không yên?”
La Duy uống cạn bát thuốc.
“Ăn đi.” Long Huyền nhìn La Duy uống thuốc xong, đưa một viên kẹo đến trước mặt y.
“Cái này cũng là Ngụy thái y đưa cho ngươi?” La Duy hỏi.
“Ta tiện tay lấy từ điện Trường Minh.” Long Huyền thừa dịp La Duy há miệng, liền nhét viên kẹo vào miệng y: “Ban đêm nếu ngủ muộn, ta sẽ ăn một viên để nâng cao tinh thần.”
Kẹo thực ngọt, còn có vị bạc hà, nhưng La Duy lại không có kiên nhẫn ngậm tan viên kẹo ấy, y nhai nát viên kẹo rồi nuốt xuống.
“Thích không?” Long Huyền đứng bên cạnh hỏi.
“Tàm tạm.” La Duy đáp.
“Ngày mai ta sẽ sai người mang một chút đến.” Long Huyền cởi áo bào, khoác lên người La Duy.
La Duy nhìn long bào trên người mình: “Ta mặc cái này được không?”
“Ta mặc cho ngươi, ai dám nói chứ?”
La Duy không nói nữa, khoác long bào của Long Huyền ngồi trên thành cầu.
“Ngươi còn chưa trả lời, hôm nay sao lại ngủ không yên?” Long Huyền tựa vào vai La Duy: “Có tâm sự à?”
“Đại ca, nhị ca ta lại phải ra chiến trường.” La Duy nói: “Sao ta có thể không lo lắng?”
“Ta thì sao?”
“Cái gì?”
“Ngươi có lo lắng cho ta không?”
Một đám mây hờ hững trôi qua trên đầu hai người, trong bóng tối, Long Huyền không thể nhìn thấy hàn ý trong mắt La Duy.
“Ngươi cũng phải cẩn thận đấy.” La Duy nhẹ giọng dặn dò Long Huyền: “Cho dù ngươi không phải chém giết với người Bắc Yến thì vẫn nên cẩn thận.”
“Ừ.” Long Huyền vuốt ve gò má La Duy: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đắc thắng về triều.”
La Duy cố nén không né tránh bàn tay Long Huyền: “Đó là lúc nào?”
“Ngươi muốn hỏi ta cái gì?”
“Ngươi đắc thắng về triều, là lúc nào?”
“Ta cũng không biết nữa…” Long Huyền nói: “La Duy, ngươi ở thượng đô chờ ta nhé.”
“Ừ.” La Duy lên tiếng.
“Ngày ta về triều, ngươi có ra ngoài thành đón ta không?”
“Có chứ.”
La Duy thoải mái khiến Long Huyền có chút hoài nghi: “Thật à?”
“Ngươi diệt Bắc Yến, ta sẽ vui mừng.” La Duy nói: “Ta nhất định sẽ đến đón ngươi, ta cũng muốn thấy Tư Mã Thanh Sa trở thành tù nhân của Đại Chu, xem khi ấy dáng vẻ hắn thế nào.”
“Điều này…” Long Huyền khó xử: “Ta không chắc có thể bắt sống Tư Mã Thanh Sa.”
“Không có cách nào bắt sống?” La Duy có chút thất vọng.
Long Huyền lập tức sửa lời: “Ta đồng ý với ngươi, ta sẽ cố hết sức bắt sống hắn, ta muốn tặng cả thành Hạ Phương và hoàng cung Tư Mã thị cho ngươi.”
La Duy khẽ nở nụ cười: “Ngươi muốn tặng ta cả một hoàng cung? Đời này ta sẽ không quay lại Bắc Yến, cho dù ngươi có tặng cung điện ấy cho ta, ta cũng không thể ở. Dù ta muốn bán, cũng chẳng có người mua.”
“Vậy…” Long Huyền suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Nếu không giữ được, ta sẽ hỏa thiêu.”
“Để nói sau đi.” La Duy quay đầu nhìn về phía những đóa sen hồng: “Ngươi chắc chắn thắng trận này chứ? Long Huyền, ta không muốn đại ca ta lại bị thương, ngươi có thể hứa với ta không?”
“Thế Nghi sao có thể dễ dàng bị thương như thế?” Long Huyền ôm La Duy vào lòng: “Lần này đi còn có Trữ Phi, ngươi cứ yên tâm đi, đại ca ngươi bản lĩnh lớn lắm.”
“Có phải còn có Lam nữa hay không?” La Duy hỏi.
Nụ cười trên môi Long Huyền chợt tắt, cúi đầu nhìn La Duy trong lòng: “Phải, hắn cũng sẽ đi, muốn thăng quan tiến chức, đối với Vệ Lam mà nói, đây là cơ hội không thể tốt hơn.”
“Ta cũng không muốn hắn bị thương.” La Duy nói: “Nếu Lam xảy ra chuyện gì, ta chắc không cách nào sống tiếp, ngươi đừng…”
“Ngươi lo ta mượn trận này ám hại Vệ Lam?” Long Huyền không để La Duy nói hết lời, tự nói ra những lời y định nói.
“Ta cũng muốn tin ngươi, chỉ là ta không có cách nào khiến mình không lo lắng.”
“Ta biết.” Long Huyền ôm chặt La Duy: “Ngươi không tin ta, ta sẽ làm cho ngươi thấy, chờ Vệ Lam lập được chiến công, thăng quan tiến chức, ngươi sẽ tin tưởng ta thôi.”
“Vậy khi nào ngươi đi?” La Duy dường như thở dài, rồi lại hỏi Long Huyền.
“Năm ngày sau.”
“Đã định ngày rồi?”
“Ta phải tới Vân Quan gấp.” Long Huyền nói: “Nếu để đến mùa đông, chúng ta sẽ chẳng có cách nào thắng Bắc Yến cả.”
“Bây giờ vẫn là mùa hè, còn kịp.”
Long Huyền ôm La Duy, tim hắn đập nhanh hơn, muốn nói với La Duy chuyện Thường Lăng, thế nhưng lại chẳng thể nói thành lời.
“Ngày mai sẽ đổ mưa đấy.” La Duy nói.
“Sao ngươi biết?” Long Huyền vội hỏi.
La Duy chỉ vào mặt nước: “Chuồn chuồn bay thấp lắm này.”
Long Huyền nhìn về phía hồ nước, có rất nhiều chuồn chuồn bay thấp, thỉnh thoảng có vài cánh chuồn lướt nước nữa.
“Hoa sen đẹp quá.” La Duy lại nói.
Long Huyền nhìn cả hồ hoa sen, so với hoa sen trắng, thì sen hồng này thiếu một phần sáng trong, hơn một phần diễm lệ.“Khi nào ngươi có hứng, hãy vẽ tặng ta một bức tranh hoa sen hồng đi.” Hắn đối La Duy nói.
“Ừ.” La Duy không cự tuyệt Long Huyền.
Long Huyền ôm La Duy nhìn ánh trăng tỏa mặt hồ, lời muốn nói, mãi chẳng thể thành câu.