Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 415

Ý chỉ của Hoàng thái hậu ban xuống, mọi người trong cung biểu hiện mỗi người một vẻ, có tức giận có vui mừng, có kẻ tỏ ra thanh cao không liên quan đến mình, cũng có kẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Liễu thị Thái Hậu đã đến trước cửa điện Phượng Nghi, lại bị Thượng Hỉ ngăn cản. Lần này Liễu thị Thái Hậu không nổi giận trước mặt mọi người nữa, đứng sau Thượng Hỉ có ba người, còn có các thị vệ, bà có thể nhận ra là người của La Duy. Liễu thị Thái Hậu không nói nhiều, quay đầu trở về điện Hưởng Niên, rồi lập tức sai người ra khỏi cung tìm Thường Lăng. Lúc này Thường thị vừa xảy ra chuyện, La Duy lại dám giam lỏng Thường thị hoàng hậu trong cung, vậy thì cứ để thân huynh Thường thị đến đối phó La Duy là được. Chẳng cần Liễu thị Thái Hậu nói nhiều, Thường Lăng hẳn là sẽ nổi giận đùng đùng vọt tới Y Cẩm viên, một kiếm chém chết La Duy kia, tốt nhất là gã đừng bỏ qua cho cả La Tri Ý. Khi nào Long Huyền về triều, cứ lấy Thường Lăng ra làm bia đỡ. Liễu thị Thái Hậu cũng nghĩ kỹ rồi, cùng lắm là Long Huyền sẽ giết Thường Lăng, phế hậu vị của Thường thị, còn bà ta chẳng bị ảnh hưởng chút nào hết.

Thường Lăng không dám tin rằng toàn tộc đã bị diệt, nổi trận lôi đình, rồi ngồi im bất động, đến tận khi nhận được tin Liễu thị Thái Hậu báo cho mình từ trong cung, Thường Lăng mới chạy vọt ra khỏi phòng ngủ. Gã thật sự muốn giết chết La Duy, dường như y vĩnh viễn không đội trời chung với gã, không giết không được! Chỉ là khi Thường Lăng vọt ra tới ngoài sân rồi, lại bỗng đứng lặng thinh. Thường Lăng không phải kẻ thô lỗ, vào cung giết La Duy ư? Thường Lăng tự hỏi mình, người này có thể giết hay không chứ?

Ngay lúc Thường Lăng đứng trong sân, đủ thứ ý nghĩ trong lòng giao chiến, thì Phủ doãn phủ thượng đô Hưng Võ triều, hiện là Hình bộ thượng thư Bình Chương triều Tưởng Duẫn Ti bước vào. Nhìn thấy Thường Lăng đứng như mất hồn, Tưởng thượng thư vội gọi: “Quốc cữu gia? Quốc cữu gia?”.

Đến tận khi Tưởng thượng thư đẩy Thường Lăng một cái, gã mới hồi phục tinh thần, nhận ra người trước mặt là Hình bộ thượng thư.

Thấy Thường Lăng hồi thần, Tưởng thượng thư mới tỏ vẻ thông cảm nói: “Quốc cữu gia, nay Lĩnh Nam Thường thị phải dựa vào một mình ngài, ngài đừng thương tâm quá mức, sẽ ảnh hưởng sức khỏe.”

Thường Lăng im lặng mời Tưởng thượng thư vào nhà nói chuyện, gã hiểu lời Tưởng thượng thư vừa nói. Thường thị cũng có người khác nắm binh quyền, nhưng binh quyền trong tay người ấy không thể khiến gia tộc trở thành hùng bá một phương, cho nên từ nay về sau, Thường thị phải do một mình gã gánh vác.

Tưởng thượng thư ngồi xuống liền đưa cho Thường Lăng một tờ giấy, mặt trên có in dấu của một lệnh bài: “Tạ Minh Viễn không muốn để quốc cữu gia nhìn thấy nó, nhưng ta nghĩ vẫn nên để ngài nhìn thấy thì hơn, như vậy quốc cữu gia sẽ không cần phải nghĩ nhiều nữa.”

Thường Lăng nhìn kỹ con dấu, đây là lệnh bài gì, Thường Lăng cũng không nhận ra, nhưng mặt trên có hình rồng bay, hơn nữa lại là rồng vàng năm vuốt, đây chính là vật của đế vương. Thường Lăng nhìn chữ “Nhất” ở giữa, nhìn hồi lâu cũng chẳng nói lời nào.

“Quốc cữu gia.” Tưởng thượng thư không cần Thường Lăng đặt câu hỏi, liền nói: “Cái này lấy được từ tay một người chết ở nhà cũ của Thường thị, là hộ vệ bên cạnh lão thái gia, thi thể bị thiêu hủy một nửa, nhưng lệnh bài này thì vẫn còn nguyên.”

“Cái này… cái này có thể nói lên điều gì?” Thường Lăng hỏi.

“Hung thủ để lại.” Tưởng thượng thư nói: “Những cái khác chưa rõ.”

“Ngươi khẳng định?”

“Trên lệnh bài có vết máu, nghĩa là bị người cướp lấy.” Tưởng thượng thư nói: “Có thể nói, lệnh bài này là do hộ vệ kia cướp được trong lúc đánh nhau, có lẽ lúc ấy hỗn loạn, người mang lệnh bài này chưa phát hiện ra, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không để nó lại.”

“Lệnh bài ấy hiện đang ở nơi nào?” Thường Lăng hỏi, gã không thể tin một  dấu ấn, phải nhìn thấy tận mắt vật kia mới được.

“Đang ở chỗ Tạ Minh Viễn rồi.” Tưởng thượng thư đáp: “Quốc cữu gia, hung thủ không thể biến mất được, ngài hãy cho hạ quan một chút thời gian, hạ quan nhất định sẽ thúc giục quan nha Lĩnh Nam truy nã hung thủ.”

“Đa tạ ngươi.” Thường Lăng cố ra vẻ cứng rắn đáp lại Tưởng thượng thư: “Ta có thể đợi mà.”

Tưởng thượng thư nghe được câu này của Thường Lăng, liền đứng dậy cáo từ.

“Mặt trên có khắc hình rồng.” Thường Lăng gọi Tưởng thượng thư lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Việc này còn phải điều tra thêm.” Tưởng thượng thư nói: “Quốc cữu gia, hạ quan cảm thấy việc này không phải vì tiền tài, mà có thể là kết thù báo oán. Ngài phải kiên nhẫn, đừng hành động thiếu suy nghĩ đấy.”

Thường Lăng gật đầu.

Tưởng thượng thư không cần Thường Lăng tiễn, tự sải bước ra ngoài.

Thường Lăng ngồi lại trong phòng, lệnh bài kia là vật của đế vương, điều này chứng tỏ cái gì? Là Bình Chương đế Long Huyền muốn tiêu diệt Thường gia? Không thể! Trong lòng Thường Lăng nổi lên ngàn lớp sóng, bệ hạ không có lý do gì để tiêu diệt Thường thị, nhưng sao lại xuất hiện lệnh bài này? Là có người vu oan hãm hại? Hãm hại Hoàng đế?

Tưởng thượng thư ra khỏi phủ của Thường Lăng, liền lên kiệu về phủ nha Hình bộ.

Kiệu của Tưởng thượng thư vừa ra khỏi con phố thì một nam tử đã đi tới bên cạnh kiệu Tưởng thượng thư, cúi đầu gọi: “Đại nhân?”

“Ta đã làm xong chuyện cần làm rồi.” Tưởng thượng thư ngồi trong kiệu trả lời người kia: “Ngươi trở về báo cáo đi.”

Nam tử kia dừng bước, xoay người hòa lẫn giữa đám đông, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Tưởng thượng thư ngồi trong kiệu, ai oán thở dài. La Duy sai người đến tìm ông, tuy rằng ông không hiểu dụng ý của La Duy khi nhờ ông đưa dấu in lệnh bài cho Thường Lăng, cũng không hiểu tại sao La Duy biết có một lệnh bài như thế ở nhà cũ Thường thị, nhưng Tưởng thượng thư vẫn làm theo. Là bộ hạ cũ của La Tri Thu, nên Tưởng thượng thư vẫn có thể giúp đỡ La Duy.

Thường Lăng đến Thượng thư tỉnh tìm Tạ Ngữ.

“Ta nghe nói ở nhà cũ Thường thị phát hiện một lệnh bài.” Thường Lăng không nhiều lời vô nghĩa với Tạ Ngữ, vừa nhìn thấy hắn đã nói: “Tạ đại nhân, ta muốn nhìn thấy lệnh bài này.”

“Lệnh bài nào?” Tạ Ngữ vẫn giả ngu: “Ta không biết quốc cữu gia đang nói cái gì.”

“Tạ đại nhân.” Thường Lăng vẫn cố kiềm chế trước mặt Tạ Ngữ: “Ta có cách của mình, ta biết có một lệnh bài như vậy, ngươi cũng đừng hỏi ta lấy được tin tức này từ đâu, ta chỉ muốn xem nó một chút thôi mà.”

Tạ Ngữ không lo lắng cho Thường Lăng nhưng hắn lo cho La Duy. Sau khi nghe tin Thường thị bị diệt, người đầu tiên Tạ Ngữ nghĩ đến chính là La Duy, chuyện này không có khả năng do người khác làm, nhất định là La Duy làm. Tạ Ngữ không ngờ La Duy lại làm việc độc ác như thế, y lo Vệ Lam giết người quá nhiều, tổn hại nhân đức, nhưng lại không lo cho nhân đức của chính bản thân y.“Quốc cữu gia.” Tạ Ngữ nói với Thường Lăng: “Quốc có quốc pháp, ngài đừng làm ta khó xử, vụ án của Thường thị đã được Hình bộ tiếp nhận, Tưởng đại nhân sẽ giải đáp cho ngài.”

Thường Lăng nện một cú đấm trên bàn Tạ Ngữ, cả giận: “Thường thị ta diệt vong rồi! Ngươi bảo ta cứ ngồi chờ như vậy ư? Tạ đại nhân, ta chỉ muốn ngươi nể mặt, cho ta xem lệnh bài kia một chút, những cái khác ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Tạ Ngữ lại hỏi: “Ngươi xem thì có thể biết hung thủ là ai à?”
Bình Luận (0)
Comment