La Duy hỏi tới lương thảo, Trữ Phi mới chợt nhớ ra, vì nóng lòng muốn trấn an La Duy, nên y quên khuấy mất việc này.
“Để ta cân nhắc lại.” La Duy nói: “Huynh đi ngủ một lát đi.”
“Ta không mệt.” Trữ Phi vội nói.
“Huynh vừa té xỉu đấy.” La Duy thấp giọng: “Đi ngủ một giấc đi, Y Cẩm viên không tính là ở trong cung, nên huynh đừng lo lắng.”
“Ta không lo lắng điều này.” Trữ Phi nói.
La Duy ngáp một cái, kỳ thật y vẫn luôn muốn ngủ, chỉ là khi nằm trên giường, ý lại không ngủ nổi.
“Ngươi mệt lắm à?” Trữ Phi hỏi.
“Không đâu.” La Duy xoa xoa mặt: “Khi huynh ngủ dậy hãy tới xem tình hình của hoàng hậu và hai thái hậu giúp ta.”
“Ừ.” Trữ Phi gật đầu.
“Huynh tốt hơn Minh Viễn nhiều.” La Duy nói.
“Là sao?”
“Người đọc sách thường xấu tính, bắt huynh ấy vào hậu cung chẳng thà lấy mạng huynh ấy cho rồi.”
Trữ Phi nghe La Duy nói vậy chỉ cười: “Hai người các ngươi cứ gặp nhau là đấu võ mồm, đến bây giờ vẫn thế, không mệt hay sao?”
“Tạ đại nhân là người bận rộn, không thể thường xuyên gặp mặt như khi ta còn ở tướng phủ.” La Duy nói.
Trữ Phi trầm mặc giây lát, rồi mới nói với La Duy: “Hồi còn ở tướng phủ thật tốt, khi đó Lam còn…”
“Đừng nhắc đến Lam.” La Duy chặn lời Trữ Phi lời: “Hãy để hắn sống bình yên đi, ở bên ta chẳng có gì tốt cả, ngoài xui xẻo cũng chỉ có xui xẻo mà thôi.”
Trữ Phi vỗ vỗ cánh tay La Duy: “Được rồi, không nhắc đến hắn nữa.” Y nói với La Duy: “Ngươi yên tâm, lúc này đây nếu Lam có thể bình an trở về, nhất định chiến công sẽ được ghi nhận, rồi Lam sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.”
“Ừ.” La Duy cười nhẹ.
Đoàn người đến Y Cẩm viên, La Duy sai Triệu Phúc hầu hạ Trữ Phi đi tắm, để Trữ Phi ngủ một giấc thật ngon.
La Tri Ý đưa Long Tiêu đến thăm La Duy, tiểu hoàng tử vừa tỉnh ngủ đã được Long Thập đưa đi nghịch tuyết đến tận bây giờ, không hề biết chuyện gì xảy ra bên ngoài Y Cẩm viên.
La Duy kiên nhẫn chơi với Long Tiêu một lát rồi nói với Long Tiêu: “Tiêu nhi, con ở lại chỗ lục hoàng thúc vài ngày được không?”
Long Tiêu nhìn La Tri Ý đang nắm tay mình: “Vậy hoàng tổ mẫu thì sao ạ?”
“Hoàng tổ mẫu cũng ở lại đây mấy ngày.” La Duy cười nói: “Tiêu nhi, sao hoàng tổ mẫu có thể bỏ con lại được?”
“Vậy con sẽ ở lại chỗ lục hoàng thúc.” Nghe nói La Tri Ý cũng sẽ ở nơi này, Long Tiêu lập tức nhận lời La Duy.
La Tri Ý thấy Long Tiêu gật đầu, liền nói: “Lục hoàng thúc còn có việc phải làm, Tiêu nhi đi chơi với hoàng tổ mẫu nào.”
“Hoàng tổ mẫu cũng thích nghịch tuyết ạ?” Long Tiêu hỏi La Tri Ý.
La Tri Ý nắm tay Long Tiêu đi ra ngoài, vừa đi vừa dỗ dành Long Tiêu.
“Thập.” La Duy nhìn Long Tiêu đi ra ngoài, mới nói với Long Thập đứng bên cạnh: “Ngươi đón hai vị hoàng tử khác đến đây, cứ nói là ý chỉ của Thái Hậu nương nương.”
“Vâng.” Long Thập vội lao ra ngoài.
“Ra ngoài hết đi.” La Duy ra lệnh cho người trong thư phòng ra ngoài hết, rồi mới suy nghĩ xem nên làm gì đây.
Tạ Ngữ tiễn bước chúng thần ở điện Kim Loan xong, cùng Tín vương Long Di đến Y Cẩm viên.
La Duy nhìn bản đồ Bắc Yến trải trên mặt đất, thấy hai người bước vào, vội hành lễ với Tín vương.
“Rốt cuộc chuyện Long Tường là sao?” Điều Tín vương quan tâm nhất vẫn là cái chết của Long Tường.
“Minh Viễn, huynh nói đi.” La Duy nói với Tạ Ngữ: “Chuyện này, chúng ta không cần nói dối Tín hoàng thúc.”
“Nói dối ta?” Tín vương vội hỏi: “Chuyện Tường chết quả thật có khuất tất?”
“Đúng ạ.” La Duy hành lễ với Tín vương rồi tiếp tục nhìn bản đồ dưới chân: “Việc này mong hoàng thúc làm chủ.”
“Rốt cuộc là sao đây?” Tín vương cao giọng hỏi Tạ Ngữ.
La Duy nói không cần giấu diếm, Tạ Ngữ không còn gì bận tâm, kể hết chuyện về Long Tường với Tín vương.
Tín vương nghe Tạ Ngữ kể chuyện, ngẩn ra hồi lâu, môi run run không nói thành lời.
“Con cảm tháy nhất định bức thư kia vẫn còn ở điện Hưởng Niên.” La Duy đột nhiên nói: “Con chưa lục soát điện Hưởng Niên, chi bằng hoàng thúc hãy mang theo người lục soát chỗ đó đi ạ.”
“Vân Khởi!” Tín vương run run hỏi La Duy: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
“Biết chứ ạ.” La Duy không ngẩng đầu: “Nhưng sự thật chính là như vậy, không phải hoàng thúc cứ đến điện Hưởng Niên lục soát sẽ biết hay sao? Hoàng thúc từng chỉ huy quân đội, cũng từng nhận được chiến báo, lại là trưởng bối, ngài đi là hợp lý nhất.”
Tín vương mang theo một đội thị vệ của Y Cẩm viên đi về phía điện Hưởng Niên.
“Triệu đại tướng quân đâu?” Tín vương đi rồi, La Duy mới hỏi Tạ Ngữ.
“Ông ấy đưa binh về quân doanh, nói là lát nữa sẽ đến gặp ngươi.” Tạ Ngữ nói: “Những người bắt được thì tính sao? Giải đến Hình bộ, hay là…”
“Đưa ra chợ, giết.” La Duy không đợi Tạ Ngữ nói xong đã cắt lời: “Để dân chúng biết kết cục của kẻ phản bội là như thế này.”
“Không thẩm vấn?”
“Bắt ngay tại trận, còn thẩm vấn gì nữa?”
“Ta đi sắp xếp.” Tạ Ngữ không cần nhìn cũng biết La Duy đang nổi giận.
Thư phòng lại chỉ còn lại một mình y, La Duy dứt khoát ngồi nhìn bản đồ Bắc Yến, đầu y đã nghĩ đến phát đau, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra cái gì.
Tín vương Long Di cũng không biết đã có một hồi chém giết tại điện Duyên Niên, hắn mang người đến điện Hưởng Niên, gọi tất cả thái giám cung nữ trong điện ra sân, rồi sai người vào lục soát.
Điện Hưởng Niên to như vậy, muốn tìm ra một bức chiến báo không phải chuyện dễ dàng. Tín vương lục soát từ khi mặt trời lên cao cho đến khi mặt trời khuất núi.
Đối với người thượng đô, một ngày này quá là mạo hiểm. Đầu tiên nghe nói Thường quốc cữu làm phản, sau đó lại nghe nói cửa Nam hoàng cung có đánh nhau, sau đó nữa, hơn trăm người mang tiếng là phản quân bị đưa ra chợ chém đầu, đầu người treo trên pháp trường để làm gương cho dân chúng. Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn khi thấy hơn trăm cái đầu người đầy máu, thì triều đình lại phát bố cáo, một là Cẩm vương Duy trở thành nhiếp chính Cẩm thân vương, trông coi triều chính, hai là Thường thị phản quốc, triều đình treo giải thưởng truy nã dư đảng của Lĩnh Nam Thường thị.
Mọi người ồn ào bàn tán về hai bố cáo, lập tức đã có người cẩn thận phát hiện có binh lính đứng ở đầu đường. Người thượng đô hoảng sợ về nhà đóng kín cửa, phố lớn ngõ nhỏ một mảnh tiêu điều.
La Duy ở trong thư phòng đến tận bữa tối, khi Triệu Phúc vào hỏi La Duy đêm nay muốn ăn những gì, thì Long Thập Nhất canh giữ ở điện Duyên Niên chạy đến, đầy vẻ kích động.
“Làm sao thế?” La Duy hỏi.
“Thái Hoàng Thái Hậu nương nương không ổn rồi.” Long Thập Nhất nói với La Duy: “Vương gia, nên làm cái gì bây giờ?”
“Không ổn?” La Duy nói: “Ngất rồi à?”
Long Thập Nhất lắc đầu: “Có vẻ như không thở nổi, mặt mũi xanh lè.”
“Đưa về cung Đông Phật.” La Duy không thèm quan tâm đến tính mạng Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu, không nhanh không chậm nói: “Lát nữa ta sẽ đến thăm.”