“Tin tức tốt” liên tục nối đuôi nhau đến vào dịp cuối đông.
Công chúa Khánh Nguyên sảy thai qua đời trước mắt mọi người, hoàng hậu Đông Thương bị giam cầm. Sau đó, triều đình Đông Thương nội loạn, tiểu hoàng đế bị Dương Nguyên Tố đoạt đế vị lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nhân dân Đông Thương, lại một lần nữa có kẻ ủng hộ hắn lên kế vị.
Tạ Ngữ cũng phái người trở lại thượng đô, mang cho La Duy thư hồi âm của Tư Mã Thanh Sa, còn bản thân quay trở về Chu doanh ở Hoán Khê cống hiến.
La Duy đọc thư của Tư Mã Thanh Sa xong, thật lâu không nói gì, sau đó nói với chúng thần, Tư Mã Thanh Sa lại một lần nữa hòa hảo với bệ hạ của họ.
“Tư Mã Thanh Sa nguyện liên thủ một lần nữa với Đại Chu chúng ta?” Vương thượng thư kinh hỉ hỏi.
“Hẳn là vậy.” La Duy ném thư của Tư Mã Thanh Sa vào lò lửa, nhìn bức thư ấy hóa tro tàn: “Giữa hai quốc gia chưa bao giờ có hữu nghị, chỉ có lợi ích.”
“Vậy… chúng ta phải làm như thế nào?” Vương thượng thư hỏi La Duy.
“Tử Chu đã mang binh đến Thiên Thủy Nguyên.” Trên mặt La Duy chẳng có chút vui mừng, thản nhiên nói: “Trận này sẽ đánh rất lâu, cái chúng ta phải làm, chính là khiến đại quân không thiếu thốn lương thảo, dân chúng cũng phải khôi phục bình tĩnh.”
Vương thượng thư nói: “Vậy vương gia nghĩ trận này phải đánh mấy năm?”
“Không biết.” La Duy che miệng ho khan: “Chẳng qua hôm nay ta có thể ngủ thật say.”
Vương thượng thư vội cáo lui, ông cũng muốn La Duy nghỉ một chút.
La Duy có thể nằm xuống ngủ một giấc, nhưng Dương Nguyên Tố lại mất ngủ.
Đông Thương đột nhiên phát sinh đại loạn, khiến đầu hắn cứ như sắt rỉ, chẳng nghĩ ngợi được gì.
Chúng tướng theo Dương Nguyên Tố vào Bắc Yến lúc này ầm ầm dâng tấu xin Dương Nguyên Tố cho về Đông Thương. Không thể để họ chiến đấu ở tiền phương mãi, tại sao sau khi chiến thắng rồi họ lại không thể về nhà?
Dương Nguyên Tố không tin hoàng hậu sẽ giết Khánh Nguyên. Sauk hi suy nghĩ cẩn thận về cái chết của Khánh Nguyên, hắn nghĩ nhất định là độc kế của người Chu. Dương Nguyên Tố đứng ngoài trướng, mùa xuân Bắc Yến đã đến rồi, nhưng trời vẫn còn đổ tuyết, doanh trại Đại Chu cách khá xa, Dương Nguyên Tố hỏi chính mình, cơ hội giết chết Long Huyền rõ rang ở ngay trước mắt, cẳng lẽ hắn phải buông tay sao?
“Bệ hạ.” Phụ tướng Dương Nguyên Tố tín nhiệm nhất bước tới phía sau.
“Ngươi cũng tới khuyên trẫm rút quân?”
“Nếu Long Huyền chết, Chu triều như rắn mất đầu, bệ hạ có cơ hội chiếm lấy giang sơn Đại Chu, thì thần nghĩ không thể rút quân.”
“Nói tiếp.”
“Nhưng hiện tại thần phát hiện, cho dù Long Huyền có chết ở bãi Hoán Khê, thì Chu triều cũng sẽ không sinh loạn, nhiếp chính vương La Vân Khởi cũng có tài đế vương.”
Dương Nguyên Tố thở “phù” một hơi rồi xoay người lại.
Phụ tướng Đông Thương cung kính nói với Dương Nguyên Tố: “Bệ hạ giết Long Huyền, thần thấy đó chỉ là thứ giúp La Vân Khởi đăng cơ mà thôi.”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Dương Nguyên Tố giờ đây rốt cuộc đã hạ quyết tâm buông cơ hội này, rút quân về Đông Thương.
Nhưng thứ Dương Nguyên Tố không ngờ tới là, lúc này Tư Mã Thanh Sa lại cùng chung ý chí với Long Huyền, họ cùng nhau diệt Đông Thương. Tư Mã Thanh Sa muốn đoạt bình nguyên Sơn Âm của Đông Thương cạnh cửa Xuân Độ, khiến từ nay về sau nếu có chiến sự thì Đông Thương có cháy bừng bừng thì lửa cũng không thể lan tới Bắc Yến. Mà dã tâm của Long Huyền hiển nhiên lớn hơn Tư Mã Thanh Sa rất nhiều, hắn đã nghe Tạ Ngữ kể về kế hoạch của La Duy, sau khi khiếp sợ, Long Huyền mới phát hiện, lúc này đây chờ hắn không phải là sự thất bại, mà là một một cơ hội khiến Đại Chu mở mang bờ cõi, hắn có thể chiếm được Nam Chiếu, thậm chí là quốc thổ Đông Thương.
“La Duy.” Long Huyền vui sướng nói với Tạ Ngữ: “Cùng người này sóng vai lo chuyện giang sơn là phúc khí của trẫm.”
Tạ Ngữ lúc này lại nói một câu trái lương tâm: “Vương gia rất lo lắng cho bệ hạ.”
“Trẫm sẽ sống để quay về gặp y.” Long Huyền vui vẻ nói.
Tạ Ngữ cười phụ họa, nay cái gì cũng không quan trọng bằng trận đánh kia, có một số việc, tốt nhất cứ để sau khi trở về hai người sẽ giải quyết với nhau.
Dương Nguyên Tố chuẩn bị lời ăn tiếng nói, định đêm nay nói với Tư Mã Thanh Sa chuyện mình muốn rút quân. Dương Nguyên Tố đã quyết tâm, nhưng trong long vẫn không thể bình yên, rất nhiều đêm hắn đều ngồi cô độc dưới ánh đèn. Vốn định sau khi diệt Long Huyền, hắn sẽ tử chiến với Tư Mã Thanh Sa, chỉ cần đoạt được cửa Xuân Độ, thiên hạ Bắc Yến sẽ ở ngay trước mắt, không ngờ lại là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. La Duy, Dương Nguyên Tố lúc này cũng nghĩ đến La Duy, hắn không thể thua trong tay y được, không ngờ thiếu niên này lại có bản lĩnh ấy, dám khiến Dương Nguyên Tố không kịp trở tay.
Dương Nguyên Tố ngồi trong trướng thâu đêm, đến gần sáng đột nhiên nghe thấy ngoài trướng có tiếng kêu. Dương Nguyên Tố đứng lên, hắn cho rằng Long Huyền lại phái người đến tấn công.
“Bệ hạ!” Một tướng quân mặc áo giáp chạy đến cửa trướng ngay lúc Dương Nguyên Tố chưa kịp ra ngoài: “Long Huyền dẫn người đến đây, Tư Mã Thanh Sa lại phản!”
Dương Nguyên Tố bước ra khỏitrướng, trước mắt hắn lại là một mảnh binh đao.
“Bệ hạ!” Tướng quân tới báo tin không rảnh để ý đến lễ quân thần nữa, vội kéo Dương Nguyên Tố chạy đi: “Ngài mau theo thần ra khỏi doanh trại!”
Tuyết vẫn không ngừng, chiến mã không thể chạy nhanh, những người trước mắt đều phải bộ chiến.
Dương Nguyên Tố bị tướng quân kéo đi vài bước, đột nhiên hất tay gã ra, gào lớn: “Trẫm muốn đi tìm Tư Mã Thanh Sa! Đồ tiểu nhân lật lọng!”
Phụ tướng bên cạnh Dương Nguyên Tố âm thầm thở dài, bọn họ có thể phản Long Huyền, thì tại sao Tư Mã Thanh Sa lại không thể phản họ? Trước kia gã từng nhắc nhở chủ tử, rằng so với Long Huyền, thì Bắc Yến càng gây nguy hiểm cho Đông Thương hơn. Nếu Long Huyền đề nghị hòa hảo với Tư Mã Thanh Sa, thì rất có khả năng Tư Mã Thanh Sa sẽ liên kết với Long Huyền. Chỉ là lúc trước hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, lời gã không lọt được vào tai Dương Nguyên Tố. Hiện tại bọn họ bị Tư Mã Thanh Sa chém lại một đao, rơi vào tình cảnh giống Long Huyền lúc bị dồn vào bãi Hoán Khê, có thể trách ai chứ?
“Dương Nguyên Tố ở kia!”
“Hoàng đế Đông Thương đang ở chỗ đó!”
Tiếng la Dương Nguyên Tố vang lên, Chu quân phát hiện hắn đang đứng đó, phấn khích lao đến tấn công.
“Bệ hạ! Mau đi đi!” Tướng quân bị Dương Nguyên Tố hất tay ra lúc này lại nắm lấy tay hắn, kêu lên: “Ngài cùng mạt tướng lao ra trước đi! Thừa dịp lúc này còn kịp!”
“Đi mau!” Phụ tướng đẩy lưng Dương Nguyên Tố: “Bây giờ không phải lúc tìm Tư Mã Thanh Sa!”
Tướng quân thấy Dương Nguyên Tố vẫn đứng bất động, không biết suy nghĩ cái gì, dứt khoát xoay người, khiêng Dương Nguyên Tố lên vai: “Mạt tướng vô lễ, chờ ra khỏi liên doanh, mạt tướng tùy bệ hạ xử trí!” Nói xong lời này, tướng quân khiêng Dương Nguyên Tố đạp tuyết mà đi, chạy thẳng về phía phía đông nam.
Lúc này Long Huyền được Vệ Lam bảo vệ, Tạ Ngữ dẫn đường, đi tới trước mặt Tư Mã Thanh Sa.
Hai vị đế vương nhìn lẫn nhau, tâm tư phức tạp, khó có thể nói nên lời.