Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 454

La Duy đi dạo trên con đường từ Y Cẩm viên vào cung. Trong cung làm liên tiếp ba đại tang, nơi nơi đều nhìn thấy vải trắng. La Duy nhìn những tấm vải trắng ấy, đột nhiên nghĩ rằng, nếu là tang lễ của mình thì y chẳng cần nhiều vải trắng như vậy. Kiếp này chết đi, chỉ cần không phơi thây ở nơi hoang dã, thì y cũng thỏa lòng rồi. Vừa đi vừa nghĩ đến tang lễ của bản thân, rốt cuộc La Duy bắt đầu suy xét, sau khi chết mình sẽ chôn ở đâu đây. Xuống hoàng lăng? Vậy thì y thà chết thêm lần nữa. Đất tổ U Yến La gia? Dường như y không đủ tư cách, dù sao y cũng không phải người La thị. Nơi nào mới là nơi chôn thân đây? La Duy suy nghĩ suốt dọc đường, ban đầu y còn nghĩ xem có chỗ nào núi cao nước trong, đó là sở thích của y. La Duy suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn nghĩ tới thung lũng Thanh Sơn ở ngoại thành Tuyên Châu. Tiện tay hái một lá sồi trên đường, La Duy vò nát chiếc lá xanh biếc ấy, nhìn thứ nước màu xanh chảy qua kẽ ngón tay. Lam chết rồi cũng muốn về quê hương chứ? La Duy tự hỏi, nếu khi chết ta chôn ở Thanh Sơn, như vậy có phải sẽ có thể gần Lam không?

Triệu Phúc nhìn La Duy vừa đi vừa nghịch chiếc lá sồi, cảm thấy hình như tâm trạng La Duy đang rất tốt, chắc đang nghĩ đến chuyện vui nào đó.

Nhưng Yến Nhi thì phải làm sao đây? La Duy vừa nghĩ đến chuyện có thể ở bên Lam, thì bất chợt nhớ đến Yến Nhi. Tâm tình mới vừa rồi còn nhảy nhót, trong phút chốc lại như rơi xuống vực sâu. Phu thê cả đời, chết đi đương nhiên cũng chôn cùng mộ. Cho dù trăm năm sau Lam sẽ được chôn cất ở Tuyên Châu, thì người ở bên hắn cũng phải là Yến Nhi – người vì hắn sinh nhi dục nữ, y nào có cơ hội chen vào? Huống hồ Lam đã có con, sau này khi con cháu cúng lễ thanh minh cho hắn, hẳn sẽ bỏ mặc người không liên quan là y đây? Người không liên quan… Mấy chữ này khiến trái tim La Duy đau đớn.

“Vương gia, người làm sao vậy?” Triệu Phúc thấy đột nhiên người La Duy mềm nhũn, không đứng thẳng được, vội xông về phía trước đỡ La Duy.

La Duy ôm ngực, lắc đầu với Triệu Phúc: “Tự dưng đau một chút thôi, không sao nữa rồi.”

“Vương gia, hay là ngồi kiệu đi.” Triệu Phúc nhìn sắc mặt La Duy đột nhiên xám ngoét, hốt hoảng: “Sau khi trở về hãy để Ngụy thái y khám cho ngài.”

“Triệu công công.” La Duy túm tay Triệu Phúc: “Tuổi ngươi lớn hơn ta rất nhiều, ngươi nói một người sau khi chết lại muốn chia rẽ một đôi phu thê, có phải rất hạ lưu không?”

“Vương gia à…” Triệu Phúc bị câu hỏi trịnh trọng của La Duy dọa sợ: “Ngài sao thế? Sao đang yên đang lành lại hỏi vậy?”

“Không phải.” La Duy chán nản nói: “Chỉ là ta vừa nhìn thấy vải trắng trong cung, nghĩ đến bản thân sau khi chết, có lẽ cũng sẽ một mình.”

Triệu Phúc vội nói với La Duy: “Vương gia nói gì vậy? Vương gia tuổi còn trẻ, không thể nói mấy chuyện thế này. Cho dù… cho dù vương gia sau này có già đi, ngày đó thật sự đến, thì cũng không thể chỉ có một mình!”

La Duy liền hỏi: “Vậy ai sẽ ở bên ta nhỉ? Ta không có con, cũng không có thê tử, ta chết rồi, liệu còn ai có thể nhớ đến ta?”

Triệu Phúc kích động nói với La Duy: “Người khác nô tài không biết, nhưng nô tài có chết cũng sẽ theo hầu vương gia!”

Khóe miệng La Duy lộ ra một nụ cười: “Triệu công công sau này sẽ đi gặp tiên hoàng, ta không dám cướp người của tiên hoàng đâu.”

La Duy bất thình lình nói chuyện chết chóc làm Triệu Phúc lo lắng, sức khỏe La Duy càng ngày càng tệ, Triệu Phúc càng sợ nghe được những điềm xấu có liên quan đến La Duy, không ngờ hôm nay La Duy lại tự nói ra. Triệu Phúc bất chấp quan hệ chủ tớ, nhổ ba bãi nước bọt xuống đất: “Tiên hoàng có nhiều người hầu hạ, thiếu một mình nô tài cũng không sao. Hôm nay nô tài thề với vương gia, nô tài có chết cũng sẽ hầu hạ vương gia, kiếp sau làm trâu làm ngựa cho vương gia.”

La Duy thực sự bật cười: “Ta chỉ nói đùa thôi.” Y cười với Triệu Phúc: “Kiếp sau Triệu công công phải là một người được hưởng phúc, đừng hầu hạ người ta nữa. Ngày mai ta sẽ đến chùa Hộ Quốc làm phật sự cho ngươi, góp chút công đức, để kiếp sau ngươi không phải khổ.”

Triệu Phúc bị La Duy làm rơi nước mắt: “Vương gia, nô tài chỉ là một hoạn quan, sao dám góp công đức ở chùa Hộ Quốc? Vương gia đừng lo lắng. Nô tài cả đời này mệnh tiện, nhưng cũng không quá tồi, gặp được tiên đế gia và ngài, nhìn lên chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống chẳng ai bằng mình.”

“Phất Y Đại Sư là người không phân cao thấp.” La Duy an ủi Triệu Phúc: “Không có việc gì đâu.”

Triệu Phúc lau nước mắt: “Đừng nói thế ạ, vương gia sẽ sống thật lâu, nô tài không muốn nghĩ đến kiếp sau, chỉ muốn lo hết kiếp này.”

“Ai!” La Duy thở dài, kiếp sau, y có kiếp sau sao? La Duy nhìn phồn hoa xuân sắc, kỳ thật y không muốn tái thế làm người, nhưng dường như có thành quỷ thì y cũng không tìm thấy một bạn quỷ cho mình.

Nói chuyện suốt từ cửa cung về đến Y Cẩm viên, La Duy đi rất lâu, cứ nghĩ sẽ không đi nổi, ai ngờ lại về Y Cẩm viên nhanh đến thế.

Khi La Duy trở lại Y Cẩm viên, vừa vào cửa y đã nhìn thấy Long Huyền đứng dưới tán cây du đồng, ngửa đầu nhìn cành cây lá mướt xanh.

“Bệ hạ.” Nhìn đến Long Huyền khiến La Duy thầm không vui, nhưng vẫn phải hành lễ, giữ mặt mũi cho Long Huyền.

“La Duy.” Long Huyền xua tay với La Duy: “Ngươi miễn lễ đi.”

La Duy liền không hành lễ nữa, đứng ở cửa viện hỏi Long Huyền: “Sao bệ hạ lại tới đây?”

“Triệu Phúc.” Long Huyền đáp lại câu hỏi của La Duy, chỉ nói với Triệu Phúc: “Ngươi bảo mọi người lui hết ra cho trẫm.”

Triệu Phúc vừa nói nô tài tuân chỉ vừa nhìn trộm La Duy.

La Duy gật đầu với Triệu Phúc.

Sau khi Triệu Phúc đưa người ra khỏi viện, Long Huyền mới nhìn La Duy nói: “Long Thập, các ngươi cũng lui ra cho trẫm.”

La Duy không có cảm giác được bên người có động tĩnh, Long Huyền không nói gì thêm, hắn cũng chỉ đứng chờ ở chỗ đó.

Long Huyền đợi một lát, mới nói với La Duy: “Ngươi đứng xa thế làm cái gì?”

La Duy biết năm người Long Thập đã lui xuống rồi, mới tiến lại gần Long Huyền: “Sao lại đến đây?”

“Đưa Thế Nghi ra khỏi cung à?” Long Huyền hỏi.

“Ừ.” La Duy nói: “Chắc huynh ấy đã nói với ngươi rồi, ngày mai huynh ấy sẽ rời thành thượng đô.”

“Ừ.” Long Huyền tiện tay vỗ vỗ thân cây du đồng: “Ta nghe nói cây này đến tháng năm sẽ nở hoa?”

“Phải.” La Duy nói: “Nở hoa trắng, không quá đẹp, nhưng rợp một góc trời.”

Long Huyền lại nói: “Ta chưa từng nhìn thấy hoa du đồng, hoặc có lẽ đã thấy, nhưng ta lại không biết nó là đồng hoa.”

“Ngươi định nói gì với ta đây?” La Duy hỏi: “Chỉ muốn nói chuyện đồng hoa à?”

“Không phải.” Long Huyền nói: “Ta chỉ muốn gặp ngươi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment