Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 471

Thiếu niên nghe La Duy hỏi, vội đáp lời: “Lục hoàng thúc, chất nhi là Long Đường.”

La Duy nghĩ mãi mà không nhớ ra Long Đường là ai.

“Phụ thân của chất nhi là Dụ vương.” Thiếu niên chẳng mong La Duy quyền cao chức trọng biết mình là ai, không đợi La Duy mở miệng hỏi đã nói.

Long Tường chỉ sinh được hai người con, con trưởng được Long Huyền đích thân dạy bảo, đây có lẽ là con thứ. “Ngươi ngẩng đầu ta xem nào.” La Duy nói.

Long Đường ngẩng đầu lên, tuyệt không khiếp đảm mà đối diện với La Duy.

La Duy âm thầm “ồ” một tiếng, La Duy đã nhìn thấy con trưởng Long Vinh của Long Tường, ngoại hình không giống Long Tường là bao, nhưng đứa thứ hai này lại cực giống Long Tường.

“Lục hoàng thúc.” Long Đường khom người hành lễ với La Duy.

“Đường nhi lại đây nào.” La Duy vẫy tay với Long Đường, lúc nào y cũng cảm thấy áy náy với Long Tường.

Long Đường đi tới trước kiệu La Duy, cúi đầu đứng yên, ra vẻ chăm chú nghe La Duy nói.

“Sao ngươi lại đứng ở đây?” La Duy hỏi Long Đường: “Sao không vào điện?”

Long Đường nói: “Chất nhi chỉ ở ngoài điện dập đầu, không muốn tới gần quấy rầy đại điện hạ.”

“Ngươi…” La Duy nhìn quần áo Long Đường, thế này mới phát hiện tuy Long Đường mặc trang phục hoàng thất, nhưng nhìn hoa văn trên áo mới biết đã cũ lắm rồi. “Nếu đến đây rồi thì cứ theo ta vào thôi.” La Duy nổi lên lòng thương hại với Long Đường, xem ra một thứ tử hoàng gia bị quản chế, dù là người hoàng gia, nhưng có lẽ còn không bằng con nhà quan lại bình thường.

“Vâng.” Long Đường cũng không chối từ, La Duy đã nói thế, thì hắn liền đi theo kiệu La Duy.

Lúc này Long Huyền đã được Phúc Lai bẩm báo, biết La Duy đã đến đây, liền mang theo Long Tiêu ra ngoài điện đón. Bệnh tình La Duy mới hơi có khởi sắc, sắp tới lại là mùa đông, Long Huyền thật sự không muốn La Duy đến đây, nhưng đây là lễ nạp phi của Long Tiêu, nếu hắn không để La Duy đến, chỉ sợ hai thúc chất sẽ đều có ý chống lại hắn.

La Duy đến trước cửa lớn điện Khuynh Văn, Long Đường chủ động đỡ La Duy xuống kiệu, La Duy không để ý, mặc Long Đường đỡ mình.

Long Huyền ra khỏi điện Khuynh Văn, nhìn thấy Long Đường đang đỡ La Duy, lập tức kêu lên: “Long Đường, ngươi muốn làm cái gì?!”

La Duy nghe tiếng Long Huyền liền nhìn về phía hắn, trong giọng nói Long Huyền lộ ra vẻ hốt hoảng, khiến y kinh ngạc.

“Lục hoàng thúc.” Khi La Duy nhìn về phía Long Huyền, Long Đường khẽ gọi La Duy.

“Sao vậy?” La Duy định quay lại nhìn Long Đường, lại chỉ cảm thấy bụng vô cùng dau đớn.

Long Huyền đã phi thân đến chỗ La Duy, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Đường đâm một dao vào bụng La Duy.

Hết thảy xảy ra quá nhanh, đến khi Long Thập theo sau La Duy kịp phản ứng lại, đánh bay Long Đường, vươn tay đỡ lấy La Duy, thì La Duy cũng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Long Huyền nhìn Long Đường đâm La Duy, cả người như bị tảng đá đè lên, mặt cắt không còn chút máu chạy tới cạnh La Duy.

La Duy lúc này còn chưa thấy đau, chỉ ngây người nhìn con dao cắm ngập trong bụng, y không hiểu, tại sao Long Đường lại ám sát mình? Y và thiếu niên này lần đầu gặp mặt, nếu đây không phải con của Long Tường, thì y còn chẳng buồn liếc mắt.

“Thái y, gọi thái y đến!” Long Huyền ôm lấy La Duy, giọng nói trở nên méo mó.

Điện Khuynh Văn vốn đang vui vẻ, trong tức khắc, ngoại trừ tiếng gào thét của Long Huyền, thì chẳng có lấy một tiếng vang.

“Nương…” Long Đường bị Long Thập đánh bay, lúc này lại cao giọng cười: “Hài nhi đã báo thù cho người rồi!”

Tiếng cười điên cuồng quẩn quanh điện Khuynh Văn, khiến người ta sợ hãi.

“Hắn…” La Duy nhìn Long Đường khó hiểu.

“Hắn là con của Cao thị, sao ngươi lại để hắn lại gần?” Long Huyền ôm La Duy ra ngoài, đầu óc mê muội, điện Khuynh Văn có cung thất, vậy mà Long Huyền lại đưa La Duy về Y Cẩm viên.

“Bắt hắn lại!” Long Tiêu hạ lệnh, tình hình hắn chẳng khá hơn Long Huyền chút nào, cả người đều phát run.

Cao thị? La Duy không kịp nhớ Cao thị là ai, đã ngất đi trong lòng Long Huyền, con dao chưa rút ra, máu vẫn chảy không ngừng, nhưng cái cảm giác đau đớn khó nhịn khiến La Duy không chịu nổi mà ngất lịm đi.

Long Huyền đời này chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, thậm chí hắn còn cảm giác sinh mệnh La Duy đang dần biến mất trong vòng tay hắn.

Ngụy thái y không đến điện Khuynh Văn cùng La Duy, đang ngồi phơi nắng dưới cây du đồng, lại thấy Long Huyền bế La Duy vọt vào. “Công… vương gia sao thế này?” Ngụy thái y chấn kinh, không rảnh hành lễ quân thần với Long Huyền, chỉ nhảy dựng lên chạy lại.

“Y bị đâm, ngươi mau đến xem!” Long Huyền cũng không dừng bước, trực tiếp chạy về phía phòng ngủ của La Duy.

Ngụy thái y chạy theo sau Long Huyền, ông chưa nhìn thấy con dao trong bụng La Duy, nhưng một câu nói của Long Huyền cũng đủ để ông hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“La Duy, La Duy!” Long Huyền đặt La Duy lên giường, rồi lớn tiếng gọi tên y.

“Bệ hạ, để thần nhìn xem.” Ngụy thái y nói rồi đẩy Long Huyền sang một bên.

Long Huyền cũng không trách Ngụy thái y vô lễ, sốt ruột nói: “Ngươi xem xem y thế nào.”

Ngụy thái y lúc này mới thấy con dao cắm ngập trong bụng La Duy, thiếu chút nữa đã tê liệt ngã xuống.

“Ngươi nhanh lên!” Long Huyền thấy Ngụy thái y đầy vẻ kinh sợ, vội đẩy Ngụy thái y, thiếu chút nữa đã đẩy ông ngã vào người La Duy.

Ngụy thái y lúc này không quản trong phòng có người hay không, vội quay ra ngoài thét lớn: “Đến thái y viện lấy thuốc bột trị vết thương đến! Thật nhanh vào!”

“Ngươi không giúp y rút dao ra?” Long Huyền lúc này đã vô cùng hoang mang lo sợ, chỉ nhìn chằm chằm Ngụy thái y hỏi.

Ngụy thái y hít sâu, miễn cưỡng khiến bản thân trấn tĩnh hơn một chút, rồi nói với Long Huyền: “Lúc này không thể rút ra được, nếu rút ra, máu sẽ chảy không ngừng, không có thuốc cầm máu, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, vương gia sẽ vô cùng nguy hiểm.”

“Y không thể có chuyện gì được!” Long Huyền lớn tiếng kêu.

“Phải.” Ngụy thái y vừa giúp La Duy cởi quần áo, vừa nói: “Vương gia không thể có chuyện gì được.”

Khi các thái y mang thuốc cầm máu đến Y Cẩm viên, thì Ngụy thái y vừa cho La Duy uống xong một bát súp, La Duy lúc này đã tỉnh lại.

Ngụy thái y vừa lệnh các thái y chuẩn bị thuốc cầm máu, vừa sai người nâng đầu La Duy lên một chút.

Long Huyền không thể để người ta làm La Duy bị thương thêm, liền bước đến ôm y vào lòng, nói với Ngụy thái y: “Ngươi muốn rút dao?”

Ngụy thái y tháy một thái y khác đã chuẩn bị thuốc cầm máu sẵn sàng, liền gấp một cái khăn để La Duy cắn trong miệng: “Vương gia, sẽ hơi đau, ngươi phải cố chịu đựng đấy!”
Bình Luận (0)
Comment