Thời gian xa xăm, hai mươi năm lạnh lẽo trôi qua.
Lại nói đến danh tướng Đại Chu đương thời, Nam Trữ Phi, Bắc Vệ Lam, thế nhân đều sẽ nói một tiếng Nam Trữ Bắc Vệ.
(nghe buồn cười vãi, tự dưng nhớ đến Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong trong truyện Kim Dung =)))Con thứ của Vệ Lam là Vệ Trinh lúc này đã cưới vợ sinh con từ lâu, đứa cháu Vệ Mãn Nhi nay cũng đến tuổi đi học.
Hai đứa con của Vệ gia giống hệt La Tướng ngày đó, đều làm tướng bên ngoài, Vệ Mãn Nhi học nghiệp, Vệ Lam không quá quan tâm, ngược lại Yến Nhi một phen cân não, mới quyết định mời một lão sư.
“Nó hình như không thích.” Vệ Lam nhìn vẻ nghiêm túc của Yến Nhi, không lưu tâm, nói: “Nàng vẫn muốn nó trở thành người đọc sách chứ?”
Yến Nhi liền nói: “ Vệ gia vì sao không thể có một người đọc sách?”
Vệ Lam chỉ vung tay lên, nói: “Tùy nàng, nếu nghĩa phụ không qua đời, ta thật muốn đưa Tiểu Mãn Nhi đưa đến U Yến.”
La Tri Thu sáu năm trước chết bệnh tại U Yến thành, Long Huyền làm quốc tang cho ông, để đại hiền tướng này nở mày nở mặt, sống để việc chết lưu danh, La Tri Thu trong sử sách, cũng được ban một chữ “Hiền”.
Yến Nhi không nghe theo lời Vệ Lam, U Yến La gia nay ở trong triều vẫn quyền thế ngập trời, chính thê của thái tử Long Tiêu là con gái của Bắc Vân quận vương La Khải, sau Thái Hoàng Thái Hậu La Tri Ý, La gia lại có thêm một hoàng hậu, hiện tại mọi người chỉ cần nói đến U Yến La gia, đều phải cung kính. Yến Nhi cũng biết Vệ Lam có lui tới cùng La gia, chỉ là lời này nàng chưa bao giờ nói với Vệ Lam, Vệ Lam coi La Tri Thu là cha, La Khải, La Tắc là huynh, Yến Nhi biết, nếu mình nói lời không phải về La gia trước mặt Vệ Lam, như vậy rất có thể tình cảm phu thê mấy chục năm của nàng cùng Vệ Lam sẽ chấm dứt.
Vệ Mãn Nhi là đưa trẻ hiếu động, bảo nó đọc sách đúng là muốn lấy mạng tiểu gia hỏa này, bất đắc dĩ trong Vệ phủ, tổ phụ mặc kệ mọi chuyện, tổ mẫu lại chưa từng ép buộc.
Một ngày này, Yến Nhi đi dâng hương cầu phúc, Vệ Mãn Nhi học bài với Vệ Lam: “Tổ phụ, lát nữa người đưa con ra ngoài du ngoạn nhé?” Chưa làm bài tập, Vệ Mãn Nhi vừa mở miệng đã nói muốn đi chơi.
Vệ Lam nói: “Đi ra ngoài du ngoạn không thành vấn đề, nhưng ngươi nói ta nghe, hôm nay lão sư dạy ngươi cái gì?”
“Chỉ có vài chữ.” Vệ Mãn Nhi nói: “Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ.”
“Ngươi đừng coi ta là kẻ ngốc.” Vệ Lam nhìn đứa cháu bật cười nói: “Ngươi đi học đến tận bây giờ, mà mới học một hai ba bốn năm?”
“Cũng không phải ạ.” Vệ Mãn Nhi thấy Vệ Lam không tin mình, đành nói: “Còn có vài chữ nữa.”
“Đó là chữ gì?” Vệ Lam hỏi.
“Để con đọc, tổ phụ viết.” Vệ Mãn Nhi nói với Vệ Lam.
Vệ Lam nói: “Vậy ngươi mài mực đi.”
Vệ Mãn Nhi vội mài mực cho Vệ Lam, hôm nay nó phải viết một trăm chữ, tiểu gia hỏa nghĩ thầm, tổ phụ viết chữ, có thể xem như nó viết, cứ như vậy, có nó thể viết bớt đi vài chữ.
Vệ Lam đề bút nói: “Nói đi, lão sư hôm nay dạy ngươi chữ gì?”
“Sơn.” Vệ Mãn Nhi liền đọc.
Vệ Lam viết xuống một chữ “sơn”.
“Phong.” Vệ Mãn Nhi nói.
Vệ Lam lại viết một chữ “phong”.
“Lam.” Vệ Mãn Nhi đọc chữ thứ ba.
Vệ Lam hỏi: “Là “lam” nào?”
“Chính là tên tổ phụ đấy.” Vệ Mãn Nhi nói: “Lão sư nói, sơn phong vi lam.”
Vệ Lam cười, viết một “Lam” trên giấy, trong lòng lặp lại lời nói vừa rồi của Vệ Mãn Nhi, sơn phong vi lam.
Vệ Mãn Nhi nói với Vệ Lam: “Tổ phụ, lão sư nói, chữ “lam” này, là chỉ sương mù trong núi.”
Sơn phong vi lam, sơn phong vi lam, Vệ Lam không nghe thấy Vệ Mãn Nhi nói gì nữa, hắn liên tiếp nhẩm lại bốn chữ này, vì sao bốn chữ này lại quen thuộc đến thế, dường như có ai đã từng nói với hắn, Vệ Lam đau đầu nghĩ, sơn phong vi lam, hắn đã nghe ở chỗ nào, nhất định là đã từng nghe.
“Tổ phụ, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi chưa?” Vệ Mãn Nhi chỉ muốn ra ngoài đùa giỡn, không để ý tổ phụ khác thường, kéo Vệ Lam nói.
“Đừng làm loạn!” Vệ Lam đột nhiên nghiêm mặt, mắng tiểu tôn nhi một tiếng.
Vệ Mãn Nhi bị Vệ Lam dọa, quả thật một cử động cũng không dám làm.
Vệ Lam nhìn chữ “Lam” trên giấy, vắt óc nghĩ, không biết vì sao, Vệ Lam lại có cảm giác bốn chữ này vô cùng quan trọng với hắn.
Vệ Mãn Nhi thấy tổ phụ ngẩn người nhìn tờ giấy trên bàn, lại gọi Vệ Lam vài tiếng, thấy Vệ Lam không phản ứng, tiểu gia hỏa rón ra rón rén chuồn êm ra ngoài. Vệ Mãn Nhi ra khỏi thư phòng, giống như ngựa con thoát dây cương, chạy đến hậu hoa viên.
Vệ Lam còn trầm tư suy nghĩ trong thư phòng, phong sơn vi lam, hắn luôn lặp lại bốn chữ này.
Sơn phong vi lam, ngươi thích chứ?Đột nhiên, Vệ Lam nghĩ đến nỗi đau đầu như muốn nứt ra, những lời này rốt cục tại sao xuất hiện. Không sai, chính là những lời này, sơn phong vi lam, ngươi thích chứ? Nhất định có một người từng nói với hắn những lời này, người ấy là ai? Vệ Lam vốn không hề vui vẻ, lại bị vấn đề này làm khó, là ai đã nói với hắn những lời này? Vệ Lam liều mạng hồi tưởng, trong vài chục năm sống trên cõi đời, là người nào quen biết, đã nói những lời này cùng hắn?
Yến Nhi từ trong chùa trở về, thấy Vệ Mãn Nhi ở hậu hoa viên mặt mũi lấm lem chờ mình.
“Tổ phụ vẫn đang ở thư phòng ạ.” Vệ Mãn Nhi quyết định không chịu để bị phạt, nên tố cáo tổ phụ trước: “Tổ phụ không để ý tới con.”
“Không để ý tới ngươi?” Yến Nhi kéo Vệ Mãn Nhi tới thư phòng tìm Vệ Lam, nàng muốn xem hai ông cháu học với nhau như thế nào.
“Tổ phụ!” Vệ Mãn Nhi còn chưa vào tới thư phòng, đã gọi to, muốn báo với Vệ Lam một câu: “Con và tổ mẫu đến đây!”
“Tướng công.” Yến Nhi đẩy cửa thư phòng, nói: “Thiếp đã trở về, chàng…”
Yến Nhi chưa nói hết câu, nàng và Vệ Mãn Nhi đã đều nhìn thấy, Vệ Lam gục trên bàn, không hề phản ứng.
“Tổ phụ ngủ quên ạ?” Vệ Mãn Nhi hỏi Yến Nhi.
Yến Nhi tiến lên vài bước, lập tức kêu lên sợ hãi, nàng nhìn mặt bàn đầy giấy lộn xộn, một vũng máu đỏ sẫm thấm trên giấy trắng, giống như có người vẽ lên trên đó cả vườn hoa đỏ rực.
Vệ Lam từ ngày đó liền bệnh không dậy nổi, bệnh mấy tháng, càng ngày càng nặng, không thấy khá hơn.
“Chàng muốn gặp Thế Nghi đại ca và mọi người?” Yến Nhi sau khi nghe được yêu cầu của Vệ Lam, tức giận nói với Vệ Lam: “Chàng bị bệnh, tìm bọn họ có tác dụng gì? Bọn họ là đại phu sao?!”
“Sơn phong vi lam.” Vệ Lam nhìn Yến Nhi nói một câu.
“Cái gì?” Yến Nhi sửng sốt, hỏi: “Chàng nói cái gì?”
“Sơn phong vi lam.” Vệ Lam nói: “Năm đó nhất định đã có người nói với ta những lời này, chỉ là ta như thế nào cũng không nhớ nổi đó là ai.”
Yến Nhi kinh hãi: “Chàng không thể thôi miên man suy nghĩ sao? Sơn phong vi lam, những lời này thiếp cũng có thể nói ra!”
“Không phải.” Vệ Lam nói: “Những lời này nàng chưa từng nói với ta. Ta vẫn cảm giác ta đã quên đi một người quan trọng nhất cuộc đời, sơn phong vi lam, năm đó nhất định đã có người nói với ta như vậy.”
“Tướng công!” Yến Nhi cầu xin Vệ Lam: “Chúng ta không thể cho rằng đó là chuyện hư vô sao?”
“Đi mời bọn họ đến một chuyến đi.” Vệ Lam nói: “Ta cảm giác bệnh của ta không thể lành.”