Thung lũng Thanh Sơn ngoài thành Tuyên Châu, hướng đến sự u tĩnh, là tị ẩn sơn lâm, không màng thế sự.
Bắc Vân quận vương thế tử La Sương, Nam Bình quận vương thế tử La Ưu, thường ngày một nam một bắc, không có cách nào gặp mặt, cũng chỉ có lễ thanh minh ba năm một lần, hai người mới có cơ hội gặp nhau trong thung lũng Thanh Sơn.
La Ưu tuy không phải trưởng tôn La gia, nhưng lại lớn tuổi nhất, cho nên nói chính xác, trưởng tử La Sương của La Khải mới là trưởng tôn La gia, nhưng ở trước mặt La Ưu, La Sương chưa bao giờ dám tự coi mình lớn hơn.
“Ngươi tới muộn một ngày.” Mang theo phu nhân và nhi nữ, La Sương đến Thanh Sơn sau La Ưu một ngày, nhìn La Sương phong trần mệt mỏi đuổi tới, nhìn phía sau La Sương, là thị vệ tên Mạc Ly, La Ưu bất động thanh sắc nhíu mày.
“Đường không dễ đi mà.” La Sương cười nói: “Đại ca, các chất nhi chất nữ của đệ đâu? Cho đệ gặp chúng nó đi.”
“Ly, ngươi cũng đến đây à?” La Ưu không để ý tới La Sương, nói với Mạc Ly phía sau La Sương.
“Ưu thiếu gia.” Mạc Ly vội hành lễ với La Ưu.
“Ừ.” La Ưu gật đầu.
“Đi nào.” La Sương kéo La Ưu: “Lâu lắm mới gặp Mạc Ly một lần, ca, huynh không thể hòa nhã với Mạc Ly sao?”
“Sao ngươi lại dẫn hắn đến đây?” La Ưu hỏi.
Mạc Ly ở phía sau hai thế tử, co rụt thân mình, dáng người hắn cường tráng, giờ co rụt lại, nhìn có chút đáng thương.
“Đệ dẫn hắn tới gặp gặp tiểu thúc.” La Sương lại không e dè nói: “Tiểu thúc không giống mọi người đâu.”
“Chúng ta thì làm sao?” La Ưu hỏi.
“Thế Lợi!” La Sương để mặc La Ưu, miệng gọi các chất nhi chất nữ, rồi chạy khỏi La Ưu.
La Ưu quay đầu nhìn Mạc Ly, đầy vẻ không vui.
Mạc Ly càng không dám ngẩng đầu.
“Đi thôi.”Phu nhân La Ưu, trưởng công chúa Tích Mộ của Bình Chương đế Long Huyền đi tới, kéo La Ưu lại.
La Ưu lúc này mới bỏ lại Mạc Ly.
“Đó là người Sương đệ đưa đến.” Tích Mộ công chúa khuyên trượng phu: “Bá phụ cũng không thèm quản nó, chàng quản được sao?”
La Ưu quay đầu lại liếc nhìn, đứng ở nơi đó, là Mạc Ly đang không biết phải làm sao, nói: “Người như thế, diện mạo bình thường, nó coi trọng hắn ở điểm nào? Còn đưa đến gặp tiểu thúc? Nếu tiểu thúc còn sống, người này có thể sống sót mà rời khỏi La phủ hay không cũng khó nói lắm!”
“Chàng đang nói xấu tiểu thúc đấy à?”
Tích Mộ công chúa nói câu này, khiến La Ưu im miệng.
Khi La Sương đến căn nhà gỗ trong sơn cốc, đã là hoàng hôn, thừa dịp La Ưu tự tay tu sửa nhà gỗ, La Sương mang theo Mạc Ly ra trước mộ La Duy.
“Ta thật sự phải đi sao?” Mạc Ly có chút khiếp đảm nói: “Đó là Cẩm vương gia đấy!”
“Ngươi sợ cái gì?” La Sương kéo Mạc Ly về phía mộ La Duy: “Cẩm vương gia chính là tiểu thúc của ta, ta nhớ rõ trước đây, tiểu thúc còn bế ta trong La Tướng phủ ở thượng đô! Mẫu thân ta kể, khi ta mới từ trong bụng mẹ chui ra, tiểu thúc cũng đã bế ta ở Vân Quan, chỉ tiếc…” La Sương có chút không cam tâm nói: “Ta chẳng nhớ được gì hết.”
Mạc Ly lúc này lại nhìn mộ Cẩm vương gia sững sờ, một đống đất đơn giản như vậy lại là mộ Cẩm vương gia?
“Dưới tàng cây du đồng kia, mới là nơi tiểu thúc ta táng cốt.” La Sương chỉ vào một cây du đồng cành lá xum xuê, nói với Mạc Ly: “Cái cây đã lớn rồi, khi tiểu thúc quy táng ở nơi này, nó mới chỉ là một cây non.”
“Không có mộ bia sao?” Mạc Ly nói.
“Tổ phụ nói tiểu thúc không cần, tiểu thúc chỉ cần một người thôi.” La Sương nói: “Dưới tàng cây này mai sau sẽ còn chôn một người nữa.”
“Là ai?”
“Không biết.” La Sương nói: “Có lẽ là người tiểu thúc yêu nhất kiếp này, không thì vì sao người phải ở chỗ này chờ hắn?”
Mạc Ly “A?” một tiếng.
“Tiểu thúc.” La Sương lúc này kéo tay Mạc Ly, đi tới dưới tàng cây du đồng: “Hắn là Mạc Ly, cái tên này là con đặt cho hắn, vận khí con không tồi, trên đường đi lại nhặt được người này. Lên tiếng đi.” La Sương quay đầu nói với Mạc Ly.
“Vương gia.” Mạc Ly vội lên tiếng.
“Gọi tiểu thúc!” La Sương bất đắc dĩ nói: “Ngươi gọi vương gia là sao?”
“Ta cũng phải gọi tiểu thúc?”
“Tiểu thúc.” La Sương nhìn nơi chôn cất La Duy nói: “Người đừng trách hắn không hiểu chuyện, Mạc Ly hơi ngốc, bất quá con lại thích, tiểu thúc, người con thích, tiểu thúc cũng sẽ thích phải không?”
Mạc Ly đỏ mặt. Hắn thật sự không biết vương thế tử này suy nghĩ cái gì, hắn là trẻ mồ côi, tự mình cũng chẳng nhìn ra bản thân có chỗ nào tốt, diện mạo bình thường, không thông minh, võ nghệ cũng không cao, văn tài càng không có, miệng cũng ngốc, căn bản chẳng có gì hơn người, không biết vì sao Bắc Vân vương thế tử lại nói thích hắn. Nhìn La Sương ngồi ở dưới tàng cây, liên miên cằn nhằn nói chuyện phiếm với Cẩm vương gia, Mạc Ly bất giác mỉm cười.
“Tiểu thúc…” La Sương nói: “Con đặt tên cho hắn là Mạc Ly, hẳn là người này cả đời sẽ không bỏ rơi con chứ? Con cũng không muốn giống như tiểu thúc, một mình chờ ở nơi này, không biết còn phải chờ bao lâu, cho đến khi chờ được người kia. Tiểu thúc, con rất thông minh phải không, người con thích, con sẽ giữ chặt hắn bên mình, để cho hắn một khắc cũng không rời khỏi con.”
“Thế tử.” Mạc Ly tiến đến.
“Ngồi xuống đi.” La Sương ấn Mạc Ly ngồi xuống, nói: “Khi chúng ta chết đi, cũng tìm một thân cây quy táng, Ly, ngươi xem, nơi này phong cảnh thật đẹp.”
Mạc Ly nhìn sơn lâm bốn phía, sơn thâm lâm tịch, chim trả không kêu: “Nơi này thực tĩnh lặng.” Mạc Ly nói: “Vương gia một mình ở trong này không tịch mịch sao?”
“Vẫn gọi vương gia?”
“Ý ta là tiểu thúc.”
“Đây là nơi chốn thuộc về tiểu thúc, cha ta nói, thiên hạ to như vậy, mà tiểu thúc chỉ thích nơi này.” La Sương nói: “Hơn nữa, người tiểu thúc chờ nhất định sẽ đến, tiểu thúc chẳng qua đang đợi một người trở về nhà mà thôi.”
“Trở về nhà?”
“Căn nhà gỗ đại ca đang tu sửa, chính là nơi tiểu thúc và người kia từng ở.”
“Vương… tiểu thúc từng ở nơi này?”
“Chuyện quá khứ, ta biết không nhiều.” La Sương nắm tay Mạc Ly nói: “Ngươi nói xem người tiểu thúc thích là ai? Tiểu thúc ta như vậy, người tiểu thúc thích, sẽ là một người như thế nào?”
Mạc Ly lắc đầu, thế nhân đều nói Cẩm vương gia là người độc nhất vô nhị, người Cẩm vương thích, có lẽ cũng là một người độc nhất vô nhị đi?
La Sương thấy Mạc Ly có chút buồn rầu, nở nụ cười, tiến sát lại, khẽ hôn lên bờ môi Mạc Ly.
Mạc Ly bối rối nhìn quanh, sợ bị ai thấy.
“Sợ ca ta?” La Sương buồn cười hỏi.
Mạc Ly chán nản cúi đầu, nói: “Ưu thiếu gia nhìn thấy ta liền phiền.”
“Huynh ấy lúc nào chả như vậy.” La Sương cười nói: “Nhưng mà đại ca của ta ngoài lạnh trong ấm, nếu huynh ấy thực sự thấy ngươi phiền lòng, nhất định sẽ giết ngươi, còn để ngươi sống nữa sao?”
“Giết… giết ta?” Mạc Ly choáng váng.
“Ngươi nghĩ rằng đại ca ta là loại người nào?” La Sương cười ha hả.
Tán cây du đồng phát ra tiếng kêu xào xạc.
La Sương ngẩng đầu nhìn lại, thỏa mãn tươi cười. Tiểu thúc, con tìm được người mình thích rồi, mặc dù hơi ngốc, nhưng con sẽ đối xử tốt với hắn. Tiểu thúc phải phù hộ cho con đấy, để Mạc Ly cả đời không rời khỏi con!
“Xú tiểu tử!”La Sương tựa hồ nghe thấy bên tai có người tại cười khẽ, vội xoay người nhìn.
“Làm sao thế?” Mạc Ly vội hỏi.
“Không có gì!” La Sương quay đầu, nhìn Mạc Ly cười nói: “Tiểu thúc nói người cũng thích ngươi.”
…………….
Lúc đầu tính gọi Mạc Ly là “y”, vì cứ nghĩ La Sương công, cuối cùng càng đọc càng thấy La Sương thụ, nên bạn Gián chuyển sang gọi Mạc Ly là “hắn” cho bản thân thỏa mãn =))))))