Liễu Song Sĩ lẳng lặng đứng trước cửa Thiên Điện, lão thấy Long Huyền khi xoay người rời đi, trên mặt hiện vẻ bi thương khó hiểu, cũng thấy được ánh mắt La Duy nhìn theo bóng dáng Long Huyền, là sự âm lãnh khiến người ta khiếp sợ. La Duy hận Long Huyền? Liễu Song Sĩ hỏi chính mình, nếu không có oán hận khắc cốt, một thiếu niên mười ba tuổi sao có thể dùng vẻ mặt này nhìn Long Huyền?
“Phụ thân.” Khi Liễu Ngộ Sinh rời khỏi Thiên Điện thấy Liễu Song Sĩ đứng ngẩn người, liền hô một tiếng.
La Duy nghe thấy tiếng Liễu Ngộ Sinh, xoay người lại, quay về phía cha con Liễu thị cười cười, cúi người hành lễ.
Liễu Song Sĩ nhìn sắc mặt La Duy thay đổi trong nháy mắt, thân thể cứng đờ, vừa rồi là mình nhìn nhầm, hay người này diễn kịch quá giỏi đây?
Hưng Võ đế không cho Long Huyền ra khỏi kinh, nhưng Liễu Ngộ Sinh lại đạt được mong muốn, lĩnh binh mã của triều đình tới Vân Quan cứu viện. Mà thứ khiến tất cả mọi người không hề nghĩ đến là, lúc này đây Hưng Võ đế không nhâm mệnh giám quân, mà lại phái La Duy làm ngự sử giám sát, lĩnh giám quân mệnh. La Duy chưa nhập ngũ, nhưng y là môn sinh thiên tử, Hưng Võ đế phong cho y chức quan nào cũng không hề quá đáng. Nhưng dù sao La Duy cũng chỉ mới mười ba tuổi, hành quân ra chiến trường không phải trò đùa, một đứa trẻ mười ba tuổi có thể nào đảm nhận chức giám quân? Các quan ngự sử phản đối quyết định này của Hưng Võ đế, tấu chương phản đối như tuyết rơi trên ngự án, nhưng đối với Hưng Võ đế mà nói, ý kiến của các quan ngự sử, ngài muốn nghe sẽ nghe, không muốn sẽ không nghe, Hưng Võ đế coi như không nhìn thấy đống tấu chương này.
Ngược lại, hoàng hậu La Tri Ý sau khi nghe tin, lo lắng cho La Duy, cố ý sai Thượng Hỉ gọi La Duy đến điện Phượng Nghi của nàng.
“Cô cô.” Khi trong điện không còn người ngoài, La Duy sẽ gọi La Tri Ý là cô cô, lúc này đây cũng không ngoại lệ.
“Duy nhi.” La Tri Ý kéo La Duy lại gần, lo lắng nói: “Chiến tranh là việc của các tướng quân, ngươi thuở nhỏ vốn không tập võ, sao lại muốn ra chiến trường? Về chuyện này, chúng ta mặc kệ cũng được mà.”
“Cô cô.” La Duy ngồi xuống bên cạnh La Tri Ý: “Có đại ca ở đó, huynh ấy sẽ để con ra trận giết địch sao?”
“Không ra trận giết địch thì ta cũng không yên tâm.” La Tri Ý nói: “Vạn nhất ngươi bị thương thì sao? Thế Nghi không thể lo nhiều chuyện trong nhà được.”
“Nói như vậy, cô cô chỉ thương con, chứ không thương đại ca sao?” La Duy cười nói.
“Nói bậy!” La Tri Ý dí ngón tay vào trán La Duy: “Sao ta lại không lo lắng cho Thế Nghi? Chỉ là đại ca ngươi võ nghệ cao cường, ngươi sao có thể so với nó?”
“Con không đi, bệ hạ sẽ phái người khác đi.” La Duy nói: “Đổi lại là một người không liên quan, sao có thể so sánh được với con cùng đại ca huynh đệ đồng tâm? Cô cô đừng lo nghĩ nhiều, đại ca sẽ bảo vệ con bình an, bản thân con cũng sẽ cẩn thận hơn một chút.”
“Hóa ra tiểu tử này có chủ ý như vậy!” Hưng Võ đế cười đi đến: “Thì ra là sợ trẫm phái một người xa lạ đến chỗ đại ca ngươi!”
“Bệ hạ!” hai người vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Bình thân.” Hưng Võ đế nâng La Tri Ý dậy: “Hoàng hậu, bây giờ nàng đã biết tâm kế của tiểu chất nhi mình chưa?”
La Tri Ý cười nói: “Thần thiếp cũng không ngờ tiểu nhi này có thể có nhiều tâm tư như vậy, đúng là huynh đệ đồng tâm với đại ca nó.”
La Duy nói: “Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim (*)! Bệ hạ, nương nương, lúc này đây Bắc Yến nhất định sẽ đại bại mà quay về.”
(*)Anh em đồng tâm thì núi cũng xô ngã, lấp biển cũng bằng được. Cho dù là sắt thép thì chặt một cái là đứt làm đôi.Đế hậu hai người đều nở nụ cười, La Tri Ý hỏi Hưng Võ đế: “Bệ hạ, Duy nhi dù sao cũng vẫn còn nhỏ, nó thật sự có thể đảm nhận trọng trách giám quân sao?”
Hưng Võ đế nói: “Duy nhi phải trải qua rèn luyện mới có thể trở thành châu báu, hoàng hậu đừng lo lắng, trẫm cũng tin Duy nhi sẽ không xảy ra việc gì.”
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nói đến này nước này, La Tri Ý lo lắng hơn nữa cũng chẳng nói thành lời.
“Bệ hạ.” Triệu Phúc ở ngoài điện bẩm: “ Liễu phi nương nương ở điện Nga Anh cử người tới cầu kiến bệ hạ.”
“Chuyện gì?” Hưng Võ đế không cho người vào điện, chỉ hỏi một câu.
Triệu Phúc ở bên ngoài cao giọng nói: “Bệ hạ, Liễu phi nương nương bệnh tình nguy hiểm.”
“Vậy gọi thái y tới xem.” Hưng Võ đế nói: “Rồi để nàng an tâm nghỉ ngơi.”
“Bệ hạ?” La Tri Ý muốn nói gì đó.
“Hoàng hậu.” Hưng Võ đế lại nói: “Trẫm và Duy nhi hôm nay sẽ ở lại đây dùng bữa.”