Ba ngày sau, phía bắc thành Nghiệp Già đã bị đại pháo Bắc Yến làm tan nát.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, dưới chân thành thi thể chất chồng, quân Đại Chu ngăn giữ từng tấc đất, cùng quân Bắc Yến gắt gao cắn lấy cùng một chỗ. Thành lâu sụp xuống, thành Nghiệp Già không thể thủ, biết rõ là phải chết, vậy không bằng mang thêm nhiều quân Bắc Yến xuống địa ngục! Huyết chiến ba ngày, những kẻ nhu nhược cũng trở nên tâm huyết, huống chi bọn họ vốn là kẻ tòng quân.
Mắt thấy mặt trời lặn phía tây, xa xa truyền đến tiếng kêu, quân cứu viện Đại Chu rốt cục cũng đến.
Thường Lăng một đường giết giặc dưới thành, phóng mắt nhìn qua, trên mặt đất thi thể cứ chồng thành từng lớp từng lớp, người còn đứng được cũng toàn thân đẫm máu, hệt như quỷ sống. “Tiểu Duy!” Thường Lăng chẳng nhận ra được ai với ai trong đám quỷ sống kia, chỉ có thể hô to tên La Duy.
Đao trong tay La Duy rơi trên mặt đất, thanh niên trong thành đều bị y điều động đến thủ thành, sao y có thể đứng một bên nhìn? Sau khi chính thức vung đao giết người, La Duy mới phát hiện giết người tuyệt không khó, nhặt thanh đao rơi trên mặt đất, đến tột cùng có bao nhiêu người chết dưới đao của y, La Duy sau khi đếm tới hai mươi thì không đếm tiếp nữa.
“Tiểu Duy! La Duy!” Thường Lăng ngồi trên ngựa hô to, gã không dám nghĩ, nếu như La Duy chết ở thành Nghiệp Già, La Khải sẽ làm ra những chuyện gì.
“Thường đại ca!” La Duy thở ra một hơi, vẫy tay với Thường Lăng.
Thường Lăng xuống ngựa chạy tới bên La Duy, La Duy toàn thân đều là vết máu, chẳng rõ là máu của bản thân y hay của kẻ khác: “Bị thương?” Thường Lăng đưa tay đỡ La Duy.
“Đều là vết thương nhỏ thôi.” La Duy mở miệng, trên hàm răng đều dính tro bụi.
Tiếng kêu ngừng, dân chúng Nghiệp Già lo lắng hãi hùng ba ngày đều bước ra, đi trên đường cái, hướng về phía quân đội trong thành tung hô như chim sẻ.
Lão tộc trưởng tuổi đã thất tuần, được hai đứa cháu dìu đến trước cửa phủ hộ quan.
La Duy xuống ngựa, bước nhanh đến trước mặt lão tộc trưởng.
“Công tử!” Lão tộc trưởng run giọng gọi La Duy một tiếng, sống sót sau tai nạn, có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết phải nói từ đâu.
La Duy quỳ xuống trước mặt lão tộc trưởng: “Là ta vô năng, không thể khiến người đã ra đi trở về.”
“Công tử!” Lão tộc trưởng lệ chảy dài, vươn hai tay đỡ La Duy: “Công tử là ân nhân cứu mạng của dân chúng thành Nghiệp Già, xin đừng tự trách mình! Xin công tử nhận một lạy của lão phu.” Nói rồi, lão tộc trưởng quỳ xuống.
“Lão nhân gia!” La Duy khí lực toàn thân đã dùng hết, muốn đỡ nhưng không đỡ nổi, cuối cùng cùng lại quỵ xuống với lão tộc trưởng, làm thế nào cũng không đứng dậy được.
“Công tử!” Lão tộc trưởng khóc ròng nói: “Nghiệp Già là thành nhỏ tại biên thuỳ, trải qua thảm hoạ chiến tranh, quan viên triều đình nguyện sống chết cùng thành Nghiệp Già chỉ có mình công tử mà thôi!”
Một mảnh chìm trong tiếng khóc, La Duy nắm tay lão tộc trưởng: “Lão nhân gia, ngày đó ta từng nói, nếu quân Bắc Yến muốn vào thành, trừ phi là đạp trên thi thể của ta mà tiến đến! Người không thể nói mà không giữ lời, chỉ là La Duy vô năng, không thể bảo toàn tất cả mọi người trong thành.”
Bầu trời đã trở nên trong hơn, chỉ là những cơn gió vẫn lạnh lùng như trước.
Trong thành Nghiệp Già, không khí ảm đạm, không phải tất cả mọi người đều may mắn, có thể sống sót sau một hồi cắn xé giết chóc nhau. Người chết mạng về hoàng tuyền, để lại cho người sống những nỗi đau vô tận.
Vệ Lam tiến lên, nâng La Duy và lão tộc trưởng dậy.
Lão tộc trưởng lại lui ba bước, một lần nữa quỳ rạp trước mặt La Duy, bốn phía dân chúng Nghiệp Già đều quỳ gối trên mặt đất.
Lão tộc trưởng nói với La Duy: “Ta thay mặt dân chúng Nghiệp Già, khấu tạ đại ân cứu mạng của công tử!”
Thường Lăng đứng sau lưng La Duy, La Duy rất chật vật, tóc tai bù xù, quần áo rách nát, toàn thân đầy máu đen, thế nhưng lại làm cho người ta rung động. Chẳng lẽ La gia sáu đời danh tiếng, đến đời La Khải lại vì mở mang bờ cõi, không an phận trong triều đình, tình nguyện lấy da ngựa bọc thây hay sao?