Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 16

Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: May

—————————–

Hơi hốt hoảng, Tiêu Sắt Sắt không biết bản thân làm sao mà có thể rời khỏi hoa viên.

Nàng hình như là đi theo sau Ngọc Vong Ngôn, hai mắt đẫm lệ nhìn bóng dáng mơ hồ của hắn, rõ ràng vẫn đi theo hắn, lại cảm thấy được một sự thật chính là không thể vượt qua được khoảng cách.

Thỉnh thoảng nhìn phía sau áo bào của hắn bay lên, gấm Tứ Xuyên vuốt phẳng lướt qua chân Tiêu Sắt Sắt làm cho nàng cảm thấy ấm nhưng lạnh lẽo cô độc, giống như bản thân bị khóa sâu trong động, hắn liền đứng ở cửa động, lại không nhận thức được nàng mà xoay đi.

Dọc theo đường đi nàng và Ngọc Vong Ngôn không nói nhiều, chẳng qua là lãnh đạm nhắc đến nguyên nhân mình đến đây. Theo lý mà nói bọn họ sắp đại hôn nên không thể gặp mặt, nhưng bởi vì chuyện tình của Tiêu Túy, Thiên Anh đế liền bảo vài vị hoàng tử cùng nhau tiến đến Tiêu phủ.


Tiêu Sắt Sắt thử làm cho ngữ điệu chính mình nghe vững vàng một chút, ngây ngốc hỏi: "Vài vị hoàng tử kia đều cùng phụ thân ta nói chuyện, ngươi vì sao lại không đi? Các ngươi không phải đều là người một nhà sao?"

"Bổn vương không nghĩ sẽ đi." Ngọc Vong Ngôn vô tâm giải thích, hắn chưa bao giờ đem nhóm huynh đệ này trở thành người một nhà, hắn thà rằng đi ra xa một chút, cũng không muốn chung sống với bọn họ.

Nhận thấy Ngọc Vong Ngôn chính là người có cảm tình keo kiệt, vừa rồi có thể cùng nàng nói chuyện, đại khái chính là cho một chút mặt mũi, Tiêu Sắt Sắt trong lòng càng thêm khó phòng bị.

Đi ngang qua hồ nước Tiêu phủ, bên cạnh ao chằng chịt thạch quái thú, một thân ảnh cô độc đứng ở đó.

Một thân áo choàng màu trắng đơn giản, trên áo lộ ra ba nhánh hoa mai hồng đang kiêu ngạo trong tuyết. Tiêu Sắt Sắt thấy đó là Tiêu Túy, vội chạy qua.


"Tam tỷ tỷ, ngươi sao lại chạy đến đây? Trời lạnh như thế mà."

Tiêu Túy nhìn Tiêu Sắt Sắt cười cười: "Đa tạ tứ tiểu thư quan tâm, trong phòng rất buồn, bên ngoài tốt hơn nhiều."

Tiêu Sắt Sắt muốn hỏi thân thể Tiêu Túy, lại sợ nàng khó chịu nên không có hỏi, cúi người ngồi cạnh Tiêu Túy, chỉ thấy cách đó không xa, ngoại trừ Ngọc Khuynh Dương còn có ba vị hoàng tử đi tới phía bên này.

"Phong cảnh Tiêu phủ quả thực không tồi." Tứ hoàng tử Ngọc Khuynh Vân thuận miệng cười nói.

Nhị hoàng tử Ngọc Khuynh Huyền nói: "Đều cuối thu, còn có phong cảnh cái gì, cũng là kém hơn vườn hoa bốn mùa."

Lục hoàng tử Ngọc Khuynh Hàn ho khan như trước.

Ngọc Khuynh Vân hỏi: "Thân thể lục đệ gần đây có chuyển biến tốt đẹp không?"

Ngọc Khuynh Hàn lắc lắc đầu, không ngừng ho nhẹ.

Ngọc Khuynh Vân hòa ái cười nói: "Mấy ngày trước ta tìm được chu sơn(*) cũng không tồi, ta cùng mẫu phi lại không dùng đến, lát quay về ta phái người đem đến quý phủ đi."


*Chu sơn: là một vị thuốc được dùng dưới dạng thuốc sắc và bột là chủ yếu.

"Tạ ơn tứ ca."

Ngọc Khuynh Huyền liếc mắt nhìn Ngọc Khuynh Vân một cái, đáy mặt hiện ra vài phần hung tàn sắc lạnh.

"Hửm? Kia không phải là Cẩn vương sao?" Ngọc Khuynh Vân trông thấy Ngọc Vong Ngôn.

Ở một mảnh vườn cúc hoang tàn, Ngọc Vong Ngôn thân hình cao lớn như ngọc, hắn không phải đang chờ đợi Tiêu Sắt Sắt, mà là tính tình không muốn tranh cãi ầm ĩ, cũng không có rời đi.

"Cẩn vương." Ngọc Khuynh Vân ánh mắt sáng rọi như những bông hoa chầm chậm rơi, thi lễ với Ngọc Vong Ngôn. Tiếp theo là Ngọc Khuynh Huyền, Ngọc Khuynh Hàn.

Ngọc Vong Ngôn chính là đáp lễ, cứ như vậy... không có cùng bọn hắn nói chuyện.

Ngọc Khuynh Vân cười với hai vị huynh đệ nói: "Cẩn vương quả nhiên không thích náo nhiệt đi, như thế chúng ta đây cũng coi là quấy rầy Cẩn vương tĩnh tâm."
Ngọc Khuynh Hàn che miệng ho khan, bỗng nhiên nhìn thấy hai nữ tử ngồi cạnh ao, thân mình chấn động. Ngọc Khuynh Huyền cùng Ngọc Khuynh Vân cùng nhìn, cùng Tiêu Sắt Sắt và Tiêu Túy đáy mắt tiếp xúc nhau.

Khoảnh khắc này, Tiêu Sắt Sắt rõ ràng thấy, ánh mắt ba vị hoàng tử khác thường.

"Đó là tam tiểu thư?" Ngọc Khuynh Vân nhẹ nhàng hỏi.

Ngọc Khuynh Huyền cười gian xảo nói: "Tam tiểu thư Tiêu phủ này không phải đều đã gặp qua rồi sao? Đó đương nhiên là Tiêu Túy. Đáng thương quá, muốn trách cũng nên trách mình xui xẻo, lại phải chịu tội thay Tiêu Sắt Sắt."

Giống như nghe được lời nói của Ngọc Khuynh Huyền, Tiêu Túy hai tròng mắt híp lại, tiếp theo đứng dậy nói: "Tứ tiểu thư, Tiêu Túy phải trở về phòng rồi."

"Tam tỷ tỷ, ta tiễn ngươi." Tiêu Sắt Sắt vội vàng giúp đỡ tiêu Túy rời đi, nàng cũng không muốn cùng các vị hoàng tử mang ý xấu này ở cùng một chỗ.
Giúp đỡ Tiêu Túy bước xuống bậc thạch, Tiêu Sắt Sắt nhìn Ngọc Vong Ngôn, tính trẻ con nói: "Ta cùng tứ tỷ tỷ về trước đây, không cùng với các ngươi làm trò cười."

Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn nhìn Tiêu Sắt Sắt, không có để ý nàng, một mình thất thần nhìn hoa rơi, nhưng thực ra không biết trong lòng Tiêu Sắt Sắt đang tan nát không tiếng động.

Ở chỗ tối, Tiêu Thư Đồng và Tiêu Văn Thúy đang nấp sau một tảng đá lớn, đem sự việc vừa rồi thu vào mắt.

Đáy mắt Tiêu Thư Đồng hiện lên trí tuệ lạnh như băng, trong lòng tính toán.

Tiêu Văn Thúy mắt phóng lục quang, choáng váng nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn.

Mới vừa rồi nàng đột nhiên phát hiện, Cẩn vương lặng im đứng đó khói bụi trên người có chút lãnh, còn có mặc ngọc ổn trọng, đặc biệt dung hợp khiến hắn trở thành người si tình, thực sự quá mê người.
Đúng là một nam nhân khiến người ta si mê, vậy mà kẻ ngốc kia lại được gả cho hắn. Tiêu Văn Thúy một luồng cảm xúc ghen ghét xông tới, dựa vào cái gì! Tiêu Sắt Sắt chỉ là một kẻ ngốc, nàng ta dựa vào cái gì!

Tiêu Văn Thúy xoay người đi về sân Hoàng thị.

Tiêu Thư Đồng cũng biết Tiêu Văn Thúy định làm gì, liền xoay người đuổi theo nàng.

Bước vào trong phòng Hoàng thị, Tiêu Thư Đồng nhìn thấy Tiêu Văn Thúy lôi kéo Hoàng thị, không biết đang nói cái gì, sắc mặt chốc lát ngượng ngùng, chốc lát lại cừu hận.

Hoàng thị thấy Tiêu Thư Đồng, chạy nhanh đến cửa phòng lẫn cửa sổ nhìn nhìn, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy mấy vị điện hạ rồi? Thư Đồng, ngươi xem trọng vị nào, nương liền chạy nhanh nói cho phụ thân ngươi biết."

Tiêu Thư Đồng đáp: "Còn cần nhiều lần quan sát, không thể kết luận sớm.". Thật ra trong lòng nàng đã có kế hoạch, chẳng qua không đem ý nghĩ này nói cho mẫu thân, miễn làm hỏng chuyện.
Tiêu Văn Thúy ghen ghét nói: "Tiêu Sắt Sắt một cái kẻ ngốc, dựa vào cái gì được gả cho Cẩn vương, chẳng qua là do thân phận con vợ cả! Hừ, Cẩn vương là của ta, ta sẽ không để cho kẻ ngốc kia đạt được!"

Tiêu Thư Đồng sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Như thế nào, ăn mệt hai lần trong tay Tiêu Sắt Sắt, ngươi còn chê chưa ăn đủ sao? Văn Thúy, ngươi không có bản lĩnh gì, cũng đừng nghĩ mình có thể gây ra sóng gió."

"Trưởng tỷ, ngươi!" Tiêu Văn Thúy tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc là tỷ tỷ ta hay là tỷ tỷ kẻ ngốc kia! Ta cho ngươi biết, ta muốn cho Tiêu Sắt Sắt chết! Chỉ cần nàng chết, ta sẽ gả cho Cẩn vương!"

Tiêu Thư Đồng cười lạnh: "Dù Tiêu Sắt Sắt chết, Cẩn vương phi cũng không tới phiên ngươi ngồi, vận khí dù tốt, thì cũng chỉ là Trắc phi không được sủng."
"Tiêu Thư Đồng ngươi——-"

"Được rồi được rồi." Mắt thấy tỷ muội cãi nhau, Hoàng thị vội vàng giữ chặt Tiêu Văn Thúy, khuyên nhủ: "Tỷ muội các ngươi đều là tâm can của mẫu thân, không phải sao. Thư Đồng ngươi cũng thật là, Văn Thúy thật vất vả mới có gì đó, ngươi sẽ không lạnh nhạt tạt cho gáo nước lạnh đi."

Nói nàng lạnh nhạt? Tiêu Thư Đồng hừ lạnh. Nàng sao lại có mẫu thân và muội muội như thế, một cái không yên phận còn cùng gây sự với kẻ điên, một chút nhìn xa trông rộng cũng không có.

Trông cậy các nàng được việc? Rõ ràng là thành sự thì ít bại sự có thừa.

Ánh mắt Tiêu Thư Đồng lộ vẻ chán ghét, trong lòng nghĩ, sẽ có một ngày thoát khỏi hai cái người trước mặt, miễn cho các nàng phá hỏng mộng hoàng hậu của nàng.

Bình Luận (0)
Comment