Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 5

Mã Nhị cương quyết kéo Chu Trạch Diên qua bàn bọn họ, ấn vai ép hắn ngồi xuống, cợt nhả nói: “Hồi anh của em còn sống anh với cậu ấy quan hệ vô cùng thân thiết, bây giờ cậu ấy tráng niên mất sớm, em trai cậu ấy tất nhiên cũng là em trai anh, tiểu Chu, sau này Mã ca sẽ bảo vệ em!”

Chu Trạch Diên thầm bĩu môi, Mã Nhị chân ngắn như thế, còn muốn chung một phe với hắn? Quan hệ giữa hắn và Mã Nhị chẳng thân thiết, có lần vì Mã Nhị hố một anh em của hắn, suýt nữa đánh nhau. Cơ mà bây giờ ấy à, có sẵn tay đấm thế này chỉ có thằng ngu mới không cần.

“Thật sự sẽ bảo vệ tôi chứ? ” Chu Trạch Diên mặt ngây thơ.

Mấy người cùng bàn đều nhìn Mã Nhị, Mã Nhị hếch cằm quả quyết: “Dĩ nhiên!”

Chu Trạch Diên cũng nâng cái cằm bị thương lên, “Tôi bị người ta đánh.”

Mã Nhị thật sự không nghĩ tới hắn có chuyện, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, lời vừa nói ra không thể nuốt trở lại, chỉ có thể hỏi: “Thằng nào gan to như vậy dám đụng đến em trai anh?”

Biết đối phương chẳng qua là mấy thằng sinh viên, Mã Nhị lại ưỡn ngực thẳng lưng, vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu, rót ly rượu đưa Chu Trạch Diên: “Anh em chúng ta nhất kiến như cố (vừa gặp như đã quen từ lâu), tới tới tới, trăm phần trăm.”

Trong lòng Chu Trạch Diên xem thường Mã Nhị, nhưng bây giờ nếu muốn bắt người xuất lực vì mình, ít nhất cũng phải ra vẻ một chút, nên uống mấy ly với Mã Nhị.

Mã Nhị trước giờ là một kẻ thích khoác lác, lúc này kể mình hợp tác đầu tư hạng mục với người khác, lúc sau lại nói công ty nhà gã muốn yết bản kinh doanh. Phỏng chừng một bàn này ai cũng rõ đức hạnh của gã, một đám nghe đi nghe lại, nhìn biểu tình của bọn họ chẳng ai tin là thật cả.

Một giờ sau, Chu Trạch Diên làm bộ tửu lượng đã tới hạn, nói: “Em phải về nhà, nếu không về ba phải đi tìm thì phiền lắm.”

Tính xấu của Chu Nhâm Mã Nhị cũng biết, nên không ép hắn ở lại, nói câu mai sẽ đến trường tìm rồi để hắn về.

Chu Trạch Diên đứng trước cửa nhà, giơ tay hà mấy hơi vào lòng bàn tay, cảm thấy không có mùi rượu mới yên tâm can đảm vào nhà.

Chu Nhâm ngồi trên salon trong phòng khách xem báo, nghe tiếng hắn vào cũng không quay đầu lại, hỏi: “Đi chỗ nào chơi?“

“Con đi tìm Bạch Khôn, không phải ba hi vọng con và anh ấy hay qua lại à.” Chu Trạch Diên thầm đắc ý, xem câu trả lời này đi, không một kẽ hở nha.

CN: “Tìm được không?”

Ăng-ten cảnh giác trong lòng Chu Trạch Diên dựng thẳng, bình tĩnh ra vẻ thản nhiên: “Không gặp được, gọi cho anh ta cũng không ai nghe máy, con ngồi trong quán chờ một lúc rồi về.“

Chu Nhâm tiện tay ném tờ báo qua một bên, nói với người giúp việc: “Dọn cơm đi.” Y đứng lên xoay người, thấy mặt Chu Trạch Diên rõ ràng có chút sửng sốt.

Chu Trạch Diên thầm nói, hỏi a, ba hỏi đi nha, ba mà hỏi con lập tức tố người chia rẽ con với mối tình đầu, con còn bị ‘hội cây si’ của cô ấy đánh, ba mau hỏi đi nha.

Chu Nhâm đi qua trước mặt hắn, đi thẳng tới bàn ăn ngồi xuống, nói với người làm đang dọn đồ ăn từ bếp ra: “Thiếu gia không ăn cơm, dọn một bộ xan cụ.”

Chu Trạch Diên kinh hãi, ba hắn phạt không cho hắn ăn cơm?! Không phải là chưa từng bị xử phạt như thế, nhưng đó đều là chuyện trước lúc vị thành niên, kí ức quá xa xôi, chỉ nhớ bị phạt đứng bên bàn ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn mà không thể ăn, đói bụng đến mức muốn khóc, ba hắn cũng không thèm nhìn hắn.

Hắn cúi đầu uể oải, lẳng lặng về phòng.

Cởi áo nhìn vào trong gương, lúc bị đánh hắn úp mặt vào tường, ngực bụng không có chuyện gì, trên lưng nhất là ngang hông vô cùng thê thảm, bây giờ nhìn vẫn là một mảnh xanh tím, đại khái ngày mai sẽ biến thành những khối máu bầm, không có mười ngày nửa tháng thì không hết được. Hắn càng nhìn càng tức giận, suy nghĩ chờ Mã Nhị dẫn người tới, hắn phải tự mình đạp mấy thằng nhãi đó hả giận.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị gõ vang “cốc cốc ”, Chu Nhâm: “Đã ngủ chưa?”

Chu Trạch Diên luống cuống tay chân mặc áo choàng tắm, xong mới qua mở cửa, Chu Nhâm cau mày đứng ngoài cửa, tay hắn run lên súyt nữa đóng sập cửa lại, bất an hỏi: “Ba, có chuyện gì vậy?”

Chu Nhâm đặt tay lên nắm đấm cửa đẩy ra, lướt qua Chu Trạch Diên đi vào trong phòng.

Chu Trạch Diên càng bất an gấp bội, đang do dự nên đóng cửa hay không đóng, Chu Nhâm đa nói: “Đóng kín cửa, tới đây.”

Chu Trạch Diên lo sợ từ từ đi qua, bị Chu Nhâm nắm cằm nâng lên, toàn thân nhất thời cứng ngắc, tay chân luống cuống.

Chu Nhâm: “Hé miệng.”

Chu Trạch Diên: “…” ngoan ngoãn làm theo.

Chu Nhâm nhìn một chút, giọng không vui: “Bị thương đến thế mà còn dám uống rượu?”

Chu Trạch Diên không dám động, nói cũng không ra lời.

Chu Nhâm buông cằm hắn ra, đi tới mở cửa tủ âm tường, từ ngăn phía trên nhất lấy ra một hộp y tế.

Chu Trạch Diên lăng lăng nhìn.

Chu Nhâm lật xem từng món đồ trong hộp, lấy ra một chai oxy già và thuốc phun tiêu sưng giảm đau, đặt trên bàn ở đầu giường. Y nhìn con út đang ngơ ngác, liền giải thích: “Hộp này là do anh con đặt ở đây, cứ ba hôm năm bữa nó lại bị thương.”

Quả thật là như vậy, mỗi lần Chu Trạch Diên đi gây sự đánh nhau, dù muộn đến mấy cũng không dám đi thâu đêm không về, lên lầu sợ đụng phải Chu Nhâm, nên đành núp trong phòng gym lầu một tự xử lý vết thương, len lén giấu hộp y tế có mấy loại đồ sơ cứu đơn giản. Hắn nhanh chóng chớp mắt hai cái, hỏi: “Anh con thường cùng người khác đánh nhau ạ?”

Chu Nhâm nói: “Nó là đánh nhau, không giống con, là bị người đánh.”

Chu Trạch Diên cười cười, lại “tò mò“ hỏi: “Ba, không phải ba thường lấy thuốc giúp anh ấy đó chứ?”

Chu Nhâm đáp: “Tự nó có thể làm, ba chưa từng giúp, đại khái nó còn tưởng ba không biết.”

Trong lòng Chu Trạch Diên dâng lên một sự vui sướng khó hiểu, hình như Chu Nhâm lặng lẽ chú ý hắn, cho nên hắn lén làm chuyện gì, Chu Nhâm cũng biết!

Chu Nhâm lên tiếng: “Lát nữa dùng oxy già khử trùng miệng vết thương, bình phun là để tiêu viêm. Ba kêu nhà bếp nấu cháo hạt sen đường phèn, đồ ăn cay nóng mấy ngày tới không được ăn, ăn cháo xong rồi thoa thuốc.”

Chu Trạch Diên gật đầu một cái, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Chu Nhâm đi ra cửa, hình như nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói: “Trạch Tục, con đừng học theo anh con, chuyện thất bại nhất của ba, chính là dạy hắn thành người như vậy.”

Chu Trạch Diên: “…” thật đúng phải cảm ơn ngài, đã dạy dỗ tôi thành người như thế.

Hắn nằm trên giường, vết thương trên lưng bị đè lên, cảm giác đau rất rõ ràng, nhưng hắn không có ham muốn lật thân thể Chu Trạch Tục lại.

“Không bằng để tôi nhìn xem, ngài sẽ uốn nắn em tôi thành cái dạng gì.”

Cách ngày Mã Nhị đúng hẹn mang người đến trường giúp hắn vây đám người kia trong rừng cây nhỏ cạnh sân thể dục.

“Ái chà, mấy đứa mày thế này mà dám đụng đến em trai anh đây? Gan to quá nha!” Mã Nhị ăn mặc mười phần là tinh anh trong xã hội, nhưng vừa mở miệng lại giống đám côn đồ đầu gấu, khiến đám nam sinh bối rối.

Nam sinh dẫn đầu đám người chặn đánh hắn nói: “Chu Trạch Tục, ngày đó tôi là người đưa ra chủ ý đánh cậu, không liên quan đến họ, cậu để họ đi đi, có gì thì tính với tôi.”

Chu Trạch Diên tựa vào gốc cây bên cạnh, không lạnh không nóng nói: “Nếu là chủ ý của cậu, sao không tự làm một mình? Còn kéo người khác làm đệm lưng, coi mình là Tống Giang chắc.”

Nam sinh dẫn đầu kia nằm trên mặt đất thở hồng hộc, không còn dáng vẻ nghĩa bạc vân thiên (nghĩa khí thấu trời xanh) nữa, đổi thành thâm tình thật lòng: “Dù mấy người có đánh chết, tôi cũng không hối hận đã đánh người! Uông Đình Đình tốt đẹp như vậy, ai cũng không được bắt nạt cô ấy!”

Chu Trạch Diên đi tới đạp hắn ta một cú, không dùng nhiều lực, có lẽ đạp trúng vết thương, hắn ta ai ui kêu.

Bỗng nhiên một nam sinh đang ngồi gần đó lên tiếng: “Chu Trạch Tục, tôi là bạn Bạch Khôn, là bạn tốt của anh trai cậu, Bạch Khôn.” Cậu ta nhấn mạnh vào mấy chữ “bạn tốt của anh trai“, muốn dựa vào tầng quan hệ này đây mà.

Chu Trạch Diên kinh ngạc đôi chút, nam sinh này hắn cũng có ấn tượng, là cán bộ hội sinh viên, gia cảnh bình thường, không phải loại người có thể tham gia vào giới của bọn hắn. Hắn hơi hoài nghi: “Cậu và Bạch Khôn quen biết?”

“Đúng thế, tớ là bạn của anh ấy.” nam sinh thấy hắn không tin, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh ấy và anh trai cậu là trúc mã, quan hệ rất tốt, anh cậu, ấy, khi còn sống anh cậu yêu thích ngâm mình trong bar của Bạch Khôn, quán bar kia tên là Lincoln Club.”

Chu Trạch Diên nghe được điều này, mặc dù không hiểu vì sao cậu ta lại quen thân Bạch Khôn, nhưng đã tin mấy phần rồi.

Nam sinh tiếp tục: “Chu Trạch Tục, chúng tớ đánh cậu là chúng tớ sai, cậu cũng đã xả giận, nên khoan dung độ lượng, chuyện này coi như xong đi. Đều là bạn học, chớ làm mất hòa khí.”

Mã Nhị ngó sắc mặt Chu Trạch Diên, nói: “Tiểu Chu, nếu là bạn Bạch Khôn, dầu sao không đánh nhau thì không quen biết, nếu không coi như xong đi?” Mối làm ăn của Mã gia hơn nửa liên quan đến Bạch gia, gã nịnh bợ Bạch Khôn không phải mới ngày một ngày hai.

Người cũng đánh rồi, cơn giận của Chu Trạch Diên cũng tan gần hết, nên đồng ý cứ như vậy chấm dứt. Hắn ngồi xổm xuống, nói với nam sinh cầm đầu: “Tôi tốt bụng khuyên cậu, Uông Đình Đình tốt đẹp hay không thì chưa biết, dù sao cũng chẳng liên quan đến cậu. Cậu nghĩ rằng cậu đánh tôi cô ta sẽ hết giận? Cậu tin không? Cô ấy một chút cũng không cảm kích cậu.”

Nam sinh kia quay đầu đi, vẻ mặt chán ghét.

Chu Trạch Diên lười cùng loại nam sinh đầy đầu là tình yêu với nữ thần (aka fan NC) nói thêm gì nữa, đứng lên vỗ tay một cái: “Nếu anh Mã Nhị cũng mở miệng thay mấy người nói chuyện, tôi còn biết nói gì đây?”  

Mã Nhị mặt mày hớn hở: “Mấy đứa đi học phải chăm chỉ học tập đó! Sau này em trai anh làm sao, lại gặp chuyện như vậy, anh sẽ không khách khí như hôm nay nữa!”

Mấy nam sinh đỡ nhau rời đi hết, Chu Trạch Diên còn đang thắc mắc vì sao Bạch Khôn sẽ qua lại với nam sinh, thuận miệng nói: “Không biết tên nam sinh này nói thật hay giả, Bạch Khôn vẫn không ló mặt, muốn tìm gã kiểm chứng cũng không được.”.

Mã Nhị cổ quái liếc hắn một cái, “Tiểu Chu, bằng vào giao tình giữa nhà chú với Bạch gia, chú thế mà không biết?”  

Chu Trạch Diên mờ mịt: “Biết cái gì?”

Mã Nhị ho khan một tiếng, ra vẻ thần bí nói: “Bạch Khôn bị ba hắn nhốt trong nhà, úp mặt vô tường tự kiểm điểm.”
Bình Luận (0)
Comment