Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 53

Chu Trạch Diên co rúm lại không nhúc nhích, đầu thấp đến không thể thấp hơn, nói lí nhí: “Ba à, con xin lỗi.“

Chu Nhâm trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: “Tối hôm qua đi đâu vậy?“

Chu Trạch Diên nhìn chằm chằm mũi chân, đáp: “Ở nhà Bạch Khôn.“

“Tôi gọi điện thoại tới Bạch gia,“ Chu Nhâm lạnh lùng nói, “Nó không có nhà.“

Trong lòng Chu Trạch Diên không được tự nhiên, lí nhí giải thích: “Anh ấy mua nhà riêng.”

Chu Nhâm chậm rãi nhét tay phải vào túi quần.

Chu Trạch Diên dè dặt ngước lên, ánh mắt xẹt qua đôi chân thon dài của Chu Nhâm, tây trang phẳng phiu, cà vạt thắt tỉ mỉ ngay ngắn, cổ áo sơ mi màu kem, hầu kết khêu gợi, cái cằm góc cạnh, đi thẳng đến đôi môi lạnh băng mím chặt.

Hắn đột ngột rũ mắt xuống, mặc dù Chu Nhâm hầu như chưa lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng mặt than với biểu cảm thực sự tức giận không hề giống nhau. Trong nửa năm hắn giả làm ‘Chu Trạch Tục’, Chu Nhâm chưa từng lộ ra biểu cảm như bây giờ.

Khi đối mặt với Chu Trạch Diên, ba ba luôn là như vậy.

Quả nhiên như thế, quả nhiên như thế!!!

Chu Trạch Diên cắn chặt hàm răng mới có thể ngăn được bi thương cùng tức giận trào dâng trong lòng, thậm chí trong cổ họng còn thoảng vị máu tanh.

“Ba ba!“ Chu Trạch Tục nhảy chân sáo chạy vào, giọng điệu vui vẻ thoải mái nói: “Anh trai, em với ba ba nãy nói muốn đến nhà Triệu gia gia chúc tết, anh đi cùng chứ?“

Chu Trạch Diên xoay người hướng về phía cầu thang, giọng nói run run: “Tôi, tối qua tôi ngủ không ngon, muốn ngủ bù, không đi.“

Chu Trạch Tục đi tới bên người Chu Nhâm, nghi ngờ hỏi: “Bạch Khôn cũng nói buồn ngủ muốn chết, tối qua hai anh chơi trò chơi suốt đêm hả?“

Cả Chu Trạch Diên và Chu Nhâm đều không lên tiếng.

Chu Trạch Tục như chợt nhớ ra, nói: “Đúng rồi, anh xem cái cà vạt mới này của ba thế nào? Đây là quà năm mới em tặng ba đó, rất xứng với bộ tây trang ha, anh thấy sao?“

Chu Trạch Diên nhớ tới chiếc cà vạt hắn mua cho Chu Nhâm, vẫn còn nguyên bao giấu trong tủ quần áo chưa lấy ra, vốn định vào đêm giao thừa đưa tặng Chu Nhâm.

Hắn cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, giọng buồn buồn: “Rất ưa nhìn.“

Chu Nhâm bỗng nhiên nói: “Chúng ta đi thôi, chúc tết mà đi quá muộn không tốt.“

Chu Trạch Tục phụ họa: “Đúng vậy nha, anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nha, em sẽ nhận bao lì xì giùm anh.“

Nó kéo tay Chu Nhâm, hai người lướt qua Chu Trạch Diên đi ra ngoài, đứng ở huyền quan đổi giày, sau đó ra cửa, men theo đường nhỏ trải sỏi đi đến gara. Chu Trạch Tục hí hửng nói cười, Chu Nhâm thỉnh thoảng đáp một tiếng, sau đó là tiếng động cơ Q7 quen thuộc, dần dần đi xa.

Chu Trạch Diên chầm chậm bước lên lầu, đi tới chiếu nghỉ thì dừng lại, giơ tay lên xoa xoa, trên mặt ướt nhẹp.

Hắn khẽ mắng: “Mày là cái loại nương pháo! Khóc cái rắm thối!“

Đúng lúc này bảo mẫu ôm bé cưng từ trong phòng đi ra, thấy hắn, kỳ lạ hỏi: “Không phải tiên sinh muốn đi chúc tết à? Sao cậu vẫn còn ở nhà?“

Chu Trạch Diên vội cúi đầu, không muốn bị cô và bé cưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

Bảo mẫu lại ôm bé cưng đi xuống, đứng trên hắn một bậc thang, cô nghi ngờ, hỏi: “Nhị thiếu gia, năm mới đến, cậu hiện tại bị làm sao?“

Chu Trạch Diên chẳng sợ bình sứt vò mẻ, ngẩng mặt lên, nói bừa: “Năm bổn mạng không mặc quần lót đỏ, đang đau lòng đây.“

Chu Đô Đốc nghiêm mặt nhìn hắn, Chu Trạch Diên bất ngờ phát hiện, thần thái con trai hắn hoàn toàn không giống hắn, mà cực kì giống Chu Nhâm.

Chu Đô Đốc chợt giơ cái tay mập ú lên, ‘chát’ — tát Chu Trạch Diên một phát.

Chu Trạch Diên nổi điên luôn rồi, ba ba không muốn hắn, con trai cũng dám đánh hắn!? Thế giới này quả thật tràn ngập ác ý với hắn!!!

Vẻ mặt của hắn vô cùng hung ác, Chu Đô Đốc chỉ trấn định ba giây, ‘ô oa’ gào khóc.

Bảo mẫu khẩn cấp dỗ dành, cũng không quên trách móc: “Tôi không nói xấu gì cậu, nhưng cậu lớn như vậy rồi mà còn chọc giận tiên sinh, khó trách bé cưng cũng không ưa cậu.“

Chu Trạch Diên bực bội gào lên: “Tôi chọc y tức giận!? Phắc!!! @#%@¥%&*%@#%@¥%&*$(%!!!”

Hắn hoàn toàn quên quy định do chính hắn quyết định bất kể là ai cũng không cho phép nói lời thô tục trước mặt Chu Đô Đốc, tức miệng mắng to cũng phải tới 5p đồng hồ, Chu Đô Đốc nghe được quên cả khóc, há hốc miệng trừng hai mắt ngơ ngác nhìn hắn, nước miếng chảy ròng ròng.

Bảo mẫu vội bịt kín tai bé cưng, bất mãn nói: “Cậu còn cãi lý? Tối hôm qua chẳng nói chẳng rằng chạy đâu mất, cũng không gọi về, tiên sinh ra ngoài tìm cậu cả đêm, cậu biết không!“

Con ngươi Chu Trạch Diên trừng đến muốn lồi ra: “Tối qua y đi ra ngoài tìm tôi?“

Bảo mẫu đau xót cảm thán: “Tìm mãi đến tận sáng sớm hôm nay mới trở về! Xem cậu như vậy cũng biết, cậu không xin lỗi ngài ấy phải không? Aish, tôi nói thật nhé, nếu cậu là con trai tôi, tôi liền nhét cậu vào bao lì xì đưa phứt cho người khác rồi.“

Khóe miệng Chu Trạch Diên nhếch lên hạ xuống một cách rất quái dị, cười chẳng phải cười, mà khóc lại không giống, chợt xoay người chạy xuống lầu, chạy ra khỏi cửa mới vỗ đầu kêu: “Mày ngu quá đi! C0

uốn khóc rồi lại không khóc, chợt xoay người chạy vào phòng khách cầm điện thoại, mười mấy giây sau tức giận gào lên: “Cô bảo mẫu! Tại sao điện thoại trong nhà lại thiếu phí!?“

Bảo mẫu bế bé cưng an nhàn thảnh thơi xuống lầu, nói: “Đại khái là tối qua thiếu phí đi, tiên sinh gọi điện khắp nơi tìm cậu, còn gọi ra nước ngoài hỏi mấy người bạn học của cậu đó.“

Chu Trạch Diên nhếch môi, hận không thể ngửa mặt lên trời cừơi to há há, nhảy dựng lên lầm bầm làu bàu, cứ như thằng bệnh thần kinh: “Di động của tôi đâu? Di động của tôi đâu? Di động của tôi đi đâu rồi?“

Bảo mẫu có chút vui sướng khi người gặp họa: “Tối qua cậu ra ngoài không mang theo điện thoại, tiên sinh tìm không thấy cậu nổi điên lên, ném, vỡ tan tành rồi.“

Chu Trạch Diên bịch bịch bịch chạy tới, nâng khuôn mặt mập ú của Chu Đô Đốc lên chụt choẹt một cái, hưng phấn hô: “Con trai! Lần này ba ba phát tài rồi!“

Bảo mẫu: “…”

Đôi mắt Chu Đô Đốc mờ mịt loạn đoản gần như giống hệt Chu Trạch Diên, nước miếng tí tách rơi.

Chu Trạch Diên vừa gào lên hát quốc tế ca vừa đi lên lầu, bảo mẫu đã hồi hồn, đứng dưới chân cầu thang nói vọng lên: “Nhị thiếu gia! Cậu là chú hai! Ba cái gì mà ba!“

Chu Trạch Diên về phòng lấy chìa khóa xe bịch bịch bịch chạy xuống, đắc ý tung hứng cái khóa, ngao lên: “Từ hôm nay trở đi, tôi không phải Nhị thiếu gia! Gọi tôi là Đại thiếu gia!“

Hắn đánh vòng tay lái làm đường cong siêu ngầu, cơ hồ vui sướng không biết làm sao cho phải.

Bảo mẫu nhìn qua cửa sổ ngó hắn, cúi đầu nói với Chu Đô Đốc: “Bé cưng, con xem chú hai con bao ngốc a, đến cái tên gọi, hắn cũng không muốn làm Nhị thiếu gia.“

Chu Đô Đốc phát ra một tiếng tựa như “hứ!“

Chu Trạch Diên trên đường vừa khóc vừa cười, lao nhanh như chớp tới nhà Triệu gia gia, không kịp bái lạy, mà hỏi luôn: “Ba cháu đâu? Ba cháu chưa tới sao?“

Triệu gia gia ngồi trên ghế thái sư, không giận tự uy nói: “Cũng đã hai mươi mấy rồi, còn đốt mao như vậy!“

Chu Trạch Diên qua lao ôm quyền cúi chào: “Triệu gia gia năm mới vạn sự như ý!“ tiếp tục đốt mao hỏi dồn: “Ba cháu còn chưa tới sao?“

Biết được Chu Nhâm vừa mới rời đi, hắn bạt chân bỏ chạy, Triệu lão tiên sinh cầm quải hạnh không ngừng gõ đất, tức giận nói: “Lão đại năm đó chính là cái đức hạnh này! Lão Nhị cũng sắp đạt thành như vậy đi! Chu Nhâm tại sao lại sinh được hai thằng con trai như vậy!?“

Chu Trạch Diên lái xe đuổi theo, hàng năm Chu Nhâm trừ đi chúc tết Triệu lão gia, rất ít đi nhà người thân nào khác, bây giờ chắc chắn về nhà.

Trên đường về lại dính tắc đường, dòng xe dài dằng dặc không thấy được điểm đầu.

Chu Trạch Diên bị chặn lại lết từng bước một, phiền muốn chết, rốt cục ở một ngã ba đèn xanh đèn đỏ thấy được chiếc Q7 màu đen bị ngăn lại trong dòng xe.

Hắn thò đầu ra cửa sổ, hét lên: “Ba ơi!“

Chủ xe ngồi trước sau trái phải đều kinh ngạc nhìn sang, hắn liều mạng kêu mấy tiếng, nhưng mà cách nhau quá xa, Chu Nhâm hoàn toàn không nghe thấy được.

Chu Trạch Diên nhảy ra khỏi xe, muốn chạy bộ qua, hiệp cảnh bên đường thấy hắn, cầm loa nói: “Này cậu! Cậu định làm gì! Đây là đường cao tốc đó.“ Vừa hô vừa chạy tới.

Chu Trạch Diên đoạt cái loa của anh, gào lên: “Ba ơi! Chu Nhâm!“

Chu Nhâm đang chờ dòng xe thông đường, mơ hồ nghe thấy ai đó gọi y, kinh ngạc nhìn kính chiếu hậu, có một người đang giằng co thứ gì đó với hiệp cảnh, người kia như thế nào mà lại giống Trạch Diên đến vậy?

Y vội vàng cởi dây đai an toàn xuống xe, kinh dị xác định, thật sự là Chu Trạch Diên.

Hiệp cảnh ra sức muốn cướp lại cái loa, Chu Trạch Diên thì sống chết không chịu buông tay, đã cướp còn già mồm: “Thân! Anh để tôi dùng một lát, một lát thôi, thật đó!“

Hiệp cảnh liếc nhìn anh giao thông ở ngã tư đối diện, lập tức kêu cứu: “Yêu ơi! Mau tới đi! Có người đánh lén cảnh sát!“

Hai tay Chu Trạch Diên bám chặt loa, trừng mắt nói: “Anh cũng đâu phải cảnh sát!“

Hiệp cảnh đúng lý hợp tình nói: “Đừng có coi hiệp cảnh không phải thân ái! Á nhầm! Không phải cảnh sát nha!“

Cảnh sát giao thông hỏa tốc vọt tới, vừa nhìn thấy Chu Trạch Diên liền nói: “Sao lại là thằng nhóc cậu nữa hả?“

Nhắc tới cũng khéo, anh cảnh sát giao thông này chính là người bắt gặp Chu Trạch Diên phóng nhanh sau đó đánh nhau với người qua đường.

Cảnh sát giao thông bắt lại tay Chu Trạch Diên, đoạt lại cái loa đưa cho hiệp cảnh, nghiêm nghị nói: “Lần trước phóng nhanh đánh nhau, lần này lại ngang nhiên giật đồ trên đường, cậu nhóc sao vậy hả? Lần này tôi phải báo cho người nhà cậu, nhất định phải quản lý giáo dục cậu thật tốt!“

Chu Trạch Diên giơ tay lên chỉ chỉ: “Ba tôi ở kia kìa! Anh mau mau thông báo cho y đi!“

Cảnh sát giao thông cả giận mắng: “Còn nói láo!“ vừa nói vừa theo bản năng liếc nhìn, vẻ mặt kì quái, nói: “Đó là ba cậu?“

Chu Trạch Diên quay đầu, Chu Nhâm đang len qua dòng xe đi về bên này.

Hắn lập tức hất tay anh giao thông ra, bay nhanh về phía Chu Nhâm.

Hai người tụ họp ngay cạnh một chiếc SUV màu đen, Chu Nhâm cau mày, nói: “Con vừa làm gì đấy hả?“

Chu Trạch Diên chạy quá nhanh, tạm thời thở không ra hơi, nói: “Con, con đang, tìm, tầm bảo.“

Chu Nhâm không hiểu: “Cái gì?“

Chu Trạch Diên vừa thở gấp vừa nhoẻn miệng cười, nước mắt tí tách tí tách rơi.

Trong nháy mắt Chu Nhâm hiểu ra tất cả, hai bàn tay giơ lên, Chu Trạch Diên chớp mắt nhào qua, hai người ôm nhau thật chặt.

Chu Trạch Diên vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi quẹt hết lên vai Chu Nhâm, Chu Nhâm ôm hắn bằng cả hai tay, vẻ mặt hơi thẫn thờ, chính là trong mắt lóe ra thái độ khác thường.

Bên trong cửa xe SUV tối màu bên cạnh hai người họ, bà Vu nhẹ giọng nói: “Ông nhìn kìa, người một nhà người ta đoàn tụ rồi.“

Vu Thức Khiêm trộm thở dài, cùng mỉm cười với vợ.

Cuối cùng, cảnh sát giao thông nghiêm túc phê bình hai cha con Chu gia chui ra khỏi xe gây náo loạn, mỗi người nhận một tờ vé phạt.

Chẳng qua đây đại khái là vé phạt họ cam tâm tình nguyện chịu phạt nhất trên đời.

Giao thông khai thông, dòng xe giải phóng, trước khi đi, Chu Trạch Diên muốn mua cái loa của hiệp cảnh nọ, tiểu hiệp cảnh tức giận mắng: “Cậu cút đi nha! Đây là của công! Của công thì sao có thể bán!“

Chu Trạch Diên sờ sờ mũi, cười nói: “Vậy, đa tạ anh nha thân ái, cũng gửi nhiều yêu thương đến cái loa.“

Hắn và Chu Nhâm vẫn một trước một sau như cũ, thủy chung giữ khoảng cách đủ nhìn thấy nhau, chậm rãi trở về nhà.

Chu Nhâm lái xe vào gara, y xuống xe đứng chờ con trai.

Chu Trạch Diên đóng kỹ cửa xe, tay nắm chìa khóa, tâm trạng bình phục không ít, tỉnh táo hỏi: “Chu Trạch Tục đâu?“

Chu Nhâm đáp: “Nó nói hẹn bạn đi chơi, rời nhà Triệu lão liền đi mất.“

Chu Trạch Diên trừng mắt nhìn: “Ồ.“

Chu Nhâm phát giác hắn hơi hơi khẩn trương, vươn tay nắm trọn tay hắn, hai người dắt tay vào nhà.

Chu Trạch Diên lặng lẽ cúi đầu nhìn tay ba ba, bỗng dưng muốn khóc, hắn sắp biến thành nương pháo mợ nó rồi!!!

***

Bạch Khôn về nhà lớn, thắp cho mẹ anh nén hương, sau đó đến phòng Bạch Anh Đường chúc tết, kêu lên tiếng “ba“ đầu tiên sau mười năm, khiến Bạch Anh Đường nằm liệt trên giường chảy xuống hai hàng nước mắt.

Bạch Khôn đi xem em trai, nhét bao lì xì vào bàn tay nhỏ xíu. Đứa bé có khuôn mặt khá giống Bạch Khôn, dầu sao mẹ của hai người cũng là chị em ruột, dĩ nhiên không thể không giống.

Mẹ kế của anh trốn ở trong phòng trên lầu không đi ra, Bạch Khôn đưa bao lì xì cho người giúp việc, nhờ chuyển cho bà.

Sau đó anh ra về, Bạch gia có kết cấu khác Chu gia, gara là tầng hầm. Bạch Khôn cảm thấy mình chỉ tới một lát, ngại phiền nên không lái xuống gara, mà đỗ ở bãi đật xe dành cho khách.

Anh đi mấy bước, chợt quay đầu lại quát: “CMN cậu có thể đừng bám theo tôi được không?“

Chu Trạch Tục chui từ bụi hoa ra, lúng túng nói: “Đường này của công, ai nói tôi đi theo anh chứ hả.“

Bạch Khôn tiến lên mấy bước bắt lấy cổ áo nó, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cậu, không cho phép cậu đi theo tôi, cũng không cho phép cậu đi tìm anh mình gây sự, nếu cậu dám chọc cậu ấy lần nữa…“

Chu Trạch Tục nhất thời biến sắc, cao giọng nói: “Tôi chọc hắn thì sao? Tôi mới nãy còn chọc tức hắn đó! Tôi chọc hắn tức đến khóc nhè đòi chết đó! Anh có thể làm gì tôi nào?“

Bạch Khôn giận điên lên: “Cậu dám!“

Anh giơ tay định đánh, Chu Trạch Tục căm tức mà nhìn anh, nói: “Anh đánh đi! Đánh đi! Dù sao mỗi lần anh đánh tôi đều là vì hắn! Cũng chẳng phải lần đầu!“

Bạch Khôn tức đến mức da đầu run lên, cũng không biết tại sao lại cảm thấy dường như không nên xuống tay.

Chu Trạch Tục gạt tay anh ra, mạnh mẽ sửa sang cổ áo, lạnh lùng nói: “Anh dựa vào đâu mà xem thường tôi? Anh thì khác gì tôi hả? Ít nhất tôi ghen tỵ rất quang minh chính đại, anh dám không? Anh thử nói xấu ba tôi một câu thôi, tôi đảm bảo Chu Trạch Diên từ nay sẽ không bao giờ để ý anh nữa!“ Nó cười trào phúng, nói: “Tối qua tại sao không dám mở máy? Anh chơi trò tôi đã dùng chán, đừng quên chiêu này đều là anh học tôi!“

Bạch Khôn cứng người đứng đực ra đó, sắc mặt khó coi cùng cực. Tối hôm qua anh cố ý tắt điện thoại, anh muốn trải qua một nơi chỉ có hai người họ, không có ai tới quấy rầy, cũng chẳng có ai có thể tới quấy rầy.

Chiêu này quả thật là xài lại của Chu Trạch Tục, năm ấy trường học tổ chức trại hè, Bạch Khôn lớp lớn hơn vốn không được đi, nhưng mà anh muốn đi cùng Chu Trạch Diên, cứng rắn đi chạy chọt một suất, kết quả không được phân cùng xe bus với Chu Trạch Diên, đáng giận hơn là lại ngồi kế Chu Trạch Tục. Tới chỗ cắm trại, anh liên tục gọi điện cho Chu Trạch Diên, nhưng mãi chẳng có ai nhận, Chu Trạch Tục mang theo đôi mắt trông mong bám lấy anh một tuần liền. Cho đến sau khi trở về, anh mới biết lúc Chu Trạch Diên ra cửa, điện thoại bị Chu Trạch Tục len lén đổi cài đặt, một tuần liền không rung không chuông.

Bạch Khôn nhếch miệng cười khổ: “Tôi học cậu, tôi không dám quang minh chính đại, tôi chỉ dám len lén ghen tỵ. Nhưng mà cậu có biết, nhìn em ấy đau khổ đến vậy, tôi hối hận đến thế nào không?“

Chu Trạch Tục nhìn chằm chằm anh, nói: “Nhưng anh vẫn nhịn xuống hối hận tiếp tục tiếp tục làm, ghen tỵ là ác ma, cám dỗ của người ấy so với bất cứ thứ gì đều to lớn hơn.“

Bạch Khôn chấn động, kinh ngạc nhìn nó.

Đôi mắt Chu Trạch Tục ửng đỏ, nhưng nó vẫn quật cường hếch cằm lên, lạnh lùng nói: “Anh cho rằng, tôi thấy trái tim anh thương tổn đến thế, mà chưa từng hối hận sao?“
Bình Luận (0)
Comment