Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 57

Bạch Khôn nghẹn lời, giơ tay chỉ chàng trai mờ mịt đứng bên cạnh, quát hỏi: “Người này là ai?“

Chu Trạch Tục thờ ơ nhướn mắt, đáp: “Anh quản được à.“

Bạch Khôn cười lạnh nói: “Cách biệt ba ngày đã nghiêng trời lệch đất, thật sự không nhìn ra, cậu bây giờ câu trai thành thánh rồi ha.“

Chu Trạch Tục tà liếc nhìn anh, có chút mỉa mai: “Năm đó bị Bạch thiếu chê bai, tôi vẫn luôn ghi tạc trong lòng nha, cũng không phải là nắm chặt thời gian chăm chỉ khổ luyện sao.“

Bạch Khôn căm tức, nhưng lại không rõ điều gì làm anh căm tức.

Người trẻ tuổi kia nhìn chung quanh một hồi, nhỏ giọng nói: “Địch Kỳ, có thể đi chưa?“

Bạch Khôn căm tức nhìn gã, nói: “Mày cút ngay cho tao! Không thấy bọn tao đang nói chuyện à?“

Chu Trạch Tục cười mà như không cười, nói: “Có chuyện gì?“

“Nhà cậu mười hai giờ cấm cửa đó,“ Bạch Khôn cậy mạnh vênh váo, “đi, tôi đưa cậu về nhà.“

Chu Trạch Tục giằng khỏi tay anh, khinh thường nói: “Hai vị người lớn trong nhà tôi ấy à, bây giờ mà thèm quản tôi về lúc nào? Hiện tại, anh đoán xem hai người bọn họ đang làm gì nhỉ?“

Bạch Khôn đút tay vào túi quần, khe khẽ nghiến răng nghiến lợi mà rằng: “Chu Trạch Tục, cậu đừng có cố ý chọc điên tôi.”

Chu Trạch Tục không hề gì nói: “Ái da, tính khí nóng quá đi nha? Ngài cáu giận là việc của ngài, chẳng liên quan cái mợ gì tôi hết.” Nó xoay người, choàng vai người kia đi xuống bậc thang.

Người nọ quay đầu lại dè dặt nhìn Bạch Khôn một cái, rồi nhanh chóng quay đi, nói nhỏ: “Địch Kỳ, người này là ai thế?”

Chu Trạch Tục chẳng sợ gì sất mà cứ nói như bình thường: “Đừng để ý đến hắn ta, là lốp dự phòng của anh trai tôi ấy mà, bị sút đi liền thành thằng bệnh thần kinh.”

Người trẻ tuổi lập lại, hỏi: “Lốp dự phòng của anh trai cưng?

người tuổi trẻ lập lại: “ anh ngươi đích vỏ xe phòng hờ? khí sửa công sao? ”

Chu Trạch Tục cười híp cả mắt lại: “Cũng tương tự thế đó.”

Hai tên cẩu nam nam này dám cười nhạo anh ngay trước mặt anh?! Ông mày không phát uy chúng mi coi tao là cháu trai?! Bạch Khôn đùng đùng nổi giận nhào tới, vỗ thật mạnh lên vai người trẻ tuổi kia, tính dọa gã chạy trước.

Chu Trạch Tục quay sang nhìn, liền hô to: “Bạch Khôn, anh đừng động vào gã!”

Còn chưa dứt lời, người trẻ tuổi kia đã dứt khoát lưu loát quật một cú qua vai, ném Bạch Khôn từ trên bậc thang lăn xuống, nhà hàng này có chừng hai mươi mấy cái bậc thang, Bạch Khôn bất ngờ không kịp đề phòng bị ngã, bịch bịch bịch lăn xuống dưới, còn có thể nghe được tiếng đầu khớp xương răng rắc kêu vang.

Chu Trạch Tục tái mặt, nhảy liền ba bậc một lao xuống, lo lắng hỏi: “Bạch Khôn! Anh không có chuyện gì chứ?”

Bạch Khôn nhíu chặt mày, tay phải ôm lấy cánh tay trái, vẻ mặt đau đớn vô cùng, giãy giụa cắn răng kêu: “Mẹ nó, thằng nhóc này…”

Chu Trạch Tục ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của anh, nói: “Gã là Bát đẳng Aikido, anh động vào gã không  phải đi tìm chết à?”

Nó đưa tay muốn đỡ Bạch Khôn đứng dậy, vừa mới đụng vào vai Bạch Khôn, sắc mặt Bạch Khôn lập tức trắng bệch, rên lên: “Cánh tay mẹ nó trật khớp rồi…”

Cao thủ Aikido ẩn núp từ trên bậc thang chạy xuống, áy náy nói: “Địch Kỳ, anh ta không sao chứ ha? Không bị gì chứ ha?”

Gã uốn lưỡi phát âm cực kì kì dị, Bạch Khôn kịp nhận ra người này có thể là người nước ngoài, tức điên lên: “Đây là tranh cãi liên quốc gia, mày chờ đấy…” Bàn tay Chu Trạch Tục đặt trên vai anh khẽ dùng lực, anh lập tức kêu lên thảm thiết: “Cậu nhẹ một chút!”

Chu Trạch Tục khinh bỉ nói: “Không phải anh ngông lắm à? Ngông thêm tí nữa đê.”

Bạch Khôn căm giận gào lên: “Con mẹ nó, cậu vì một thằng ất ơ mà đùa giỡn tôi…”

Chu Trạch Tục buông tay ném anh nằm lại trên mặt đất, mắng: “Anh đi chết đi!”

Bạch Khôn kêu gào thảm thiết hơn vừa nãy: “Đệt mợ! Chân như bị gãy rồi!”

Ngược lại cao thủ Aikido kia không đành lòng nhìn, thận trọng cúi xuống đỡ Bạch Khôn, Bạch Khôn lại nhịn đau quát lên: “Cái thằng tây rởm kia! Cút qua một bên cho tao!”

Cao thủ Aikido vô tội gãi đầu, thầm thì: “Tôi là tây thiệt mà.”

Bạch Khôn nghẹn ứ họng, suýt chút nữa phun ra búng máu.

Đám bạn học say ngoắc cần câu kia của anh rốt cục chú ý tới tình huống bên này, kinh hoảng thất thố gào lên: “Bạch Khôn sao thế? Sao lại nằm bất động ra kia?!”

Một cô bạn học uống hơi bị nhiều, thét to: “A! Bạch Khôn chết rồi!”

Bạch Khôn nén đau giận dữ hét trả: “Đậu mòe bọn khốn kiếp các người! Mau đưa tôi đi bệnh viện!”

Có mấy bạn học cũ phản ứng kịp, chạy vội xuống.

Sắc mặt Chu Trạch Tục cực kém, cúi xuống  nắm lấy cái tay còn lành lặn của Bạch Khôn, thận trọng choàng qua hông anh, đỡ anh đứng lên, nói: “Cái chân bị thương đừng có dùng sức.”

Cao thủ Aikido giơ tay ra, bị Bạch Khôn hung tợn trừng mắt dọa sợ, rốt cục không dám tiến tới đỡ Bạch Khôn.

Chu Trạch Tục thò tay lấy chìa khóa xe trong túi quần Bạch Khôn ra, ném qua: “Kim Sang Chul, đi lấy xe lại đây.”

Bạch Khôn dựa vào vai nó, thở phì phò nói: “Còn là một thằng ốm nhách!”

Chu Trạch Tục gọi với theo cao thủ Aikido đã chạy xa: “M3 màu đỏ, biển số xe 710!“ sau đó mới quay sang liếc Bạch Khôn một cái, nói: “Anh bị cái sào đánh thành như vậy, còn mẹ nó có mặt mũi nói à?“

Bạch Khôn: “… Đệt!“

Đến bệnh viện kiểm tra xong, Bạch Khôn bị trật khớp cánh tay cùng gãy xương đùi phải, phải bó thạch cao, bác sĩ lưu anh ở lại viện mấy hôm để theo dõi, phòng trường hợp do gãy xương té ngã xuất huyết mà sốt cao.

Mấy bạn học theo tới đột nhiên tình cảm bạn học dâng trào mà xung phong nhận việc ở lại trông nom, trái lại, lốp dự phòng của nữ thần lúc trước lôi lôi kéo kéo Bạch Khôn rất tinh ý đẩy mọi người đi ra ngoài: “Chúng ta hay là cứ đi về trước thôi, Bạch Khôn có bạn ở đây rồi mà? Mai bọn mình mua vòng hoa đến xem hắn.“

Mọi người: “…“

Bạch Khôn cả giận gào lên: “Chờ ông lành lặn ông đưa mi một trăm vòng hoa!“

Đồng chí lốp dự phòng ngẩn ra: “Nói sai nói sai, là giỏ hoa giỏ hoa.“

Các bạn học lũ lượt kéo nhau ra về, chỉ để lại Bạch Khôn và Chu Trạch Tục, còn có đầu sỏ gây tội, cao thủ aikido.

Bạch Khôn và cao thủ mắt to trừng mắt ti hí nửa ngày trời, cao thủ áy náy nói: “Tôi chỉ là phản xạ có điều kiện, không phải cố ý quật anh.”

Bạch Khôn hừ một tiếng: “Món nợ này từ từ sẽ tính sau, bây giờ cút ngay…  cái thằng aikido kia.” Rốt cuộc đây là giao hữu quốc tế, không thể làm mất mặt mình được.

Cao thủ thành kính cúi xuống 90 độ, nói: “Thật sự xin lỗi anh, ngày mai tôi sẽ đến thăm anh.”

Gã xoay người đi ra ngoài, Chu Trạch Tục đi theo sau.

Bạch Khôn nghi hoặc hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Chu Trạch Tục hơi quay lại, nói: “Về nhà.”

Bạch Khôn giận tím mặt, nói: “Bây giờ tôi thế này, cậu lại nói phải về nhà?”

Chu Trạch Tục nhàn nhạt trả lời: “Nhà tôi 12 giờ cấm cửa, anh không biết à?”

Đang nói, di động Chu Trạch Tục vang lên, nó lấy ra giơ lên trước mặt Bạch Khôn quơ quơ: “Anh tôi gọi, giục tôi về này, bái bai.”

Cơ hồ Bạch Khôn bán tàn phế trơ mắt nhìn người duy nhất còn lại trong phòng trừ mình, quay lưng rời đi không thèm ngoảnh lại, trái tim nhọ bé vỡ tan tành.

Chu Trạch Tục và Kim Yeol Chul tách ra tại cửa bệnh viện, một mình vòng trở lại, ngồi phát ngốc ở băng ghế dài bên ngoài cửa phòng bệnh, nhắn tin cho anh trai nói tối nay có chuyện không về nhà được.

Chu Trạch Diên rất nhanh rep lại: “Chú ý an toàn.”

Chu Trạch Tục liên tưởng đến cái chuyện mà anh mình đang làm, không khỏi cảm thấy bốn chữ này đặc biệt có hàm nghĩa.

Qua nửa giờ, nó lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Bạch Khôn đang nằm ngửa trên giường ngủ, cái chân bị treo ngược lên với cả cánh tay bó thạch cao, khiến anh nhìn cực kì tức cười.

Chu Trạch Tục ngồi trên chiếc ghế tròn ở bên cạnh, an tĩnh nhìn một hồi, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng khẽ nhếch, có chút giảo hoạt.

Rạng sáng hôm sau, Bạch Khôn còn đang mơ mơ màng màng ngủ, trên mặt bị vỗ mấy cái, anh mờ mịt mở mắt, trông thấy khuôn mặt Chu Trạch Diên phóng đại trước mắt mình.

Bạch Khôn nâng cái tay lành lặn kia đẩy hắn ra, tức giận nói: “Đang phiền đây, đừng chọc tôi.”

“Bảo bối nhi, cưng thật là thảm!” Chu Trạch Diên giả mù sa mưa mà thốt lên, trong mắt lại hả hê vô cùng. Hắn tiện tay đặt giỏ trái cây sang bên, tò mò nhìn Bạch Khôn một vòng, nói: “Bộ dáng bó thạch cao nhìn vẫn đẹp trai lắm.”

Bạch Khôn tà liếc hắn một cái: “Hâm mộ? Vậy đổi cho ông nhé?”

Chu Trạch Diên xua tay nói: “Thôi thôi đừng, tôi đâu có đẹp trai bằng ông đâu.” Hắn nhìn ngó trái phải, hỏi: “Em trai tôi đâu rồi? Có phải đi đổ bô nước tiểu cho ông rồi không?”

Bạch Khôn cau mày đáp: “Bô bô cái gì? Em trai ông tối qua không về nhà sao?”

Chu Trạch Diên đáp: “Không có, nó nói có chuyện nên không về. Sáng nay mới gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng ông rất anh dũng nha, tôi đây không phải vội vàng tới chiêm ngưỡng à. Ông đã làm gì đã làm những gì nha? Mau nói đi để anh em còn kính nể kính nể chứ.”

Bạch Khôn đơn giản tóm lại một câu: “Mắt mù nên không nhìn ra đối phương là cao thủ aikido, nên bị gã quật ngã.”

Chu Trạch Diên ngạc nhiên nói: “Tôi còn tưởng rằng thằng em tôi vì yêu sinh hận quyết ý trả thù ông cơ, thế thằng em tôi có mặt ngay lúc đó à?”

Bạch Không hừ lạnh một tiếng, chán ghét nói: “Đưa tôi tới cái bệnh viện này rồi cùng thằng cha aikido kia song túc song phi rồi.”

Chu Trạch Diên hồn nhiên đáp: “Em trai tôi bây giờ là người Mỹ gốc Hoa, ngày hôm qua coi như là Mỹ Hàn diễn tập? Cũng chẳng biết là ai phiêu ai a.”

Cái tay lành lặn kia của Bạch Khôn nắm tay kêu răng rắc, anh cắn răng mắng: “Đế quốc chủ nghĩa quá mẹ nó vô sỉ!”

Chu Trạch Diên đổi sang khuôn mặt tươi cười, nói: “Vì kỉ niệm ông có cống hiến cho sự nghiệp chống lại đế quốc, quyết định trao cho ông một cái huân chương.” Hắn lôi một chiếc bút nhớ, bò trên mép giường, thật nghiêm túc vẽ vẽ trên lớp thạch cao bó chân Bạch Khôn.

Lực chú ý của Bạch Khôn bị khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn hấp dẫn, có chút xuất thần nhớ tới rất lâu rất lâu trước kia, hồi học trung học thầy giáo dạy môn mĩ thuật giao cho bọn họ đề bài vẽ một bức tranh màu nước, anh và Trạch Diên tất nhiên không thèm vẽ, uy hiếp dụ dỗ bắt Chu Trạch Tục vẽ cho bọn họ hai bức, Trạch Diên hẹn bạn gái đi dạo phố, để lại mình anh ngồi nhìn Chu Trạch Tục vẽ. Ngày đó trời trong nắng ấm, sườn mặt Chu Trạch Tục, cũng là nghiêm túc cũng xinh đẹp y như vậy.

“Há há há há há há há há há.” Chu Trạch Diên vẽ xong, cười nghiêng cười ngả.

Bạch Khôn nghi ngờ nhìn nhìn, nhất thời đầu tức xì ra khói luôn. Cái huân chương hình tròn này được tạo nên bởi những nét xoắn lò xo cuộn lại với nhau, sau đó vẽ thêm cái chữ thập ở giữa.

Bạch Khôn: “…”

Chu Trạch Diên vừa cười vừa nói: “Ông xem hình tượng không, cái huân chương này đặt tên là ‘huân chương kháng cây gậy quân đoàn hạng nhất”, hô hô hô hô.”

Bạch Khôn moi một quả quýt trong giỏ ra ném, Chu Trạch Diên nhẹ nhàng tiếp được, hai ba cái đã lột xong, đưa tới bên miệng Bạch Khôn, Bạch Khôn há mồm cắn, tức giận nhai nhai.

Chu Trạch Diên cũng ăn miếng quýt, nói: “Không phải tức giận rồi đó chứ? Em tôi nói cái người kia là một người cũng tử tế lắm, tiền thuốc men điều trị đều thanh toán hết, còn nói bồi thường tổn thất tinh thần cho ông nữa, đừng nóng giận mà cục cưng. Quýt này ngọt nhỉ?”

Y tá đi vào treo lên bình dịch cho Bạch Khôn, Chu Trạch Diên cười nói: “Y tá tỷ tỷ, không phải cậu ta thương tích không nặng à, còn phải truyền nước biển nữa?”

Y tá mỉm cười đáp: “Là thuốc tiêu viêm, chống nhiễm trùng, nhìn anh còn nhiều tuổi hơn tôi, sao lại gọi tôi là tỷ tỷ?”

Bạch Khôn vội ho một tiếng, nói: “Ông đừng có nơi nào cũng câu mấy cô em xinh đẹp được không hả?”

Y tá đỏ mặt, Chu Trạch Diên tiếp tục trêu ghẹo:”Vậy cậu ấy có cần phải cưa chân không ạ? Dứt khoát cưa đi chị ơi, em cảm thấy cậu ta có cái chân vô cùng dư thừa đó.”

Y tá theo bản năng liếc nhìn cái chân bị thương của Bạch Khôn, cho rằng mình nhìn lầm, trừng mắt nhìn lại, hiển nhiên bị cái huân chương kia làm cho đứng hình, không nói thêm lời nào cắm bình truyền dịch cho Bạch Khôn xong liền đi.

Chu Trạch Diên cười đổ rạp ở mép giường, nếu không phải cố kị đến thương tích của Bạch Không, nói không chừng hắn bò lăn trên giường mà cười ấy chứ.
Bình Luận (0)
Comment