Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 64

Quốc khánh tới, khắp chốn vui mừng.

Chu Trạch Tục tan việc về nhà, thấy anh trai nó đang nằm trên sa lon chăm chú nhìn cái gì đó, tò mò tiến lại gần nhìn, hỏi: “Không phải nha, kì nghỉ quốc khánh tính ra nước ngoài du lịch? Muốn từng giây từng phút dính lấy nhau sao?”

Chu Trạch Diên bò dậy, khổ não nói: “Nhưng mà khó khăn lắm mới có kì nghỉ dài như vậy, chờ ở nhà rất đáng tiếc á.”

Em trai Chu không thấy có vấn đề gì hết, nói: “Rúc trong nhà có cái gì không tốt, bình thường muốn trạch cũng không có thời gian.”

Chu Trạch Diên bày vẻ chính nghĩa, nói: “Lý tưởng lớn nhất kiếp này của anh, chính là muốn đi khắp chín trăm sáu mươi vạn km2 dạo khắp non sông tổ quốc!”

Em trai Chu liếc liếc cuốn trách nằm trên ghế, giọng giễu cợt mà chọc thủng hắn: “Vậy tại sao chỉ đánh dấu những nơi có suối nước nóng?”

Chu Trạch Diên trừng nó, nghiêm túc nói: “Thân là anh trai ruột thịt của em, anh nghiêm túc phê bình em! Giọng điệu này của em chính là kỳ thị suối nước nóng!” Hắn cầm lên tờ rơi giới thiệu về một khu suối nước nóng, nghiêm mặt nói: “Em xem, suối nước nóng là món quà mà thiên nhiên ban tặng cho ta, là báu vật do trời đất sinh ra! Em cần phải khách quan mà nhận xét về suối nước nóng, chứ sao lại mang theo cái nhìn phiến diện với nó như vậy?”

Hắn bla bla bla tuôn một tràng các loại công hiệu của suối nước nóng, cuối cùng tổng kết một câu: “Xem ra nhất định phải đi tắm suối nước nóng, tìm nơi hạn chế hội viên mới được, như thế mới không lo bị ép như bánh quai chẻo.”

Chu Trạch Tục lặng lẽ nói: “Có thể nửa đêm ngâm nước nóng, thì tốt hơn.”

Chu Trạch Diên trong lòng tuy liều mạng gật đầu, nhưng cảm giác bị thằng em trai đoán được tâm tư quá mức khó chịu, bên ngoài nghiêm mặt nói: “Cả ngày em toàn suy nghĩ cái thứ gì vậy hả? Sắp bị Bạch Khôn dạy hư rồi!”

Chu Trạch Tục mất hứng: “Nhắc anh ta làm cái gì?”

Chu Trạch Diên tâm hóng hớt nổi lên, hỏi: “Cãi nhau hả? Tại sao thế?” Mau nói đê để anh mày còn sướng một thể!

Chu Trạch Tục lạnh lùng nói: “Ai thèm cãi nhau với anh ta? Anh mau thu hồi cái vẻ hí hửng kia đi. Còn có, không phải em dội anh gáo nước lạnh đâu, nhưng mà ba ba đại khái không có thời gian đi chơi với anh đâu, ông ấy và Vương tổng của Hoành Đạt có một cuộc làm ăn, mấy ngày nghỉ quốc khánh đang bàn bạc, hôm nay em nghe Trương Kiến nói đó.”

Chu Trạch Diên không tin, hỏi lại: “Thật hay giả vậy? Hôm qua y còn nói nghỉ lễ quốc khánh không có bận việc gì.”

Bên ngoài truyền tới âm thanh xe Q7 dừng lại, Chu Trạch Tục hất cằm, nói: “Đó, y đã trở lại, anh tự hỏi đi.”

Vài phút sau, Chu Nhâm đẩy cửa đi vào, Chu Trạch Diên lập tức nhào tới, vội vàng nói: “Người cùng Vương tổng của Hoành Đạt bàn chuyện làm ăn, đúng dịp quốc khánh?”

Chu Nhâm có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Sao con lại biết?” Y liếc nhìn đứa con đang ngồi trên salon đằng kia, Chu Trạch Tục vội bày vẻ vô tội xua tay.

Chu Trạch Diên uể oải nói: “Không phải người nói không tăng ca sao? Con đã tính toán xong nên đi đâu rồi.”

Chu Nhâm cúi đầu đổi giày, không để ý lắm đáp: “Sau này lại đi.”

Y thay giày xong liền đi lên lầu, lưu lại Chu Trạch Diên cô đơn lẻ bóng dật dờ lết về ngồi lên ghế, ủ rũ cúi đầu nằm xuống.

Chu Trạch Tục cố ý nói: “Thế này là sao ta? Non sông đất nước đang chờ anh khám phá, lý tưởng cuộc đời của mình ấy, ngàn vạn lần đừng có buông tay.”

Chu Trạch Diên chôn mặt vào trong ghế, tay giơ lên ỉu xìu quơ quơ, hữu khí vô lực nói: “Nhưng mà lý tưởng khác với thực tế….tách quá xa không trở về được thật là buồn chết anh.”

Chu Trạch Tục: “…”

Chu Trạch Diên quay lại nhìn em trai, nói: “Em với Bạch Khôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Chu Trạch Tục sầm mặt xuống, nói: “Đã bảo đừng có nhắc tên đó với em!”

Chu Trạch Diên nói: “À, em với bạn trai thế nào rồi?”

Chu Trạch Tục đứng lên cực nhanh rời đi, tức giận bỏ lại một câu: “Không muốn nói với anh.”

Chu Trạch Diên chống người bò dậy, gọi với theo: “Vậy thì cũng có thể inbox nói cho anh biết mà!”

Chu đệ đệ cũng không quay đầu đi thẳng lên lầu, Chu Trạch Diên xoắn xuýt nằm xuống, nhìn tờ giới thiệu về suối nước nóng nghĩ lung tung một hồi, sau đó thở dài thườn thượt. Cái đám cuồng công việc chính là những kẻ không phù hợp với sự tồn vong của nhân loại, kì nghỉ đại lẽ cũng không chịu nghỉ ngơi, thiên lý ở chỗ nào! Cái lão Vương tổng của Hoành Đạt kia thật sự quá đáng ghét!

Hại hắn ý dâm thật lâu màn ôn tuyền PLAY cứ như một dòng nước mùa xuân theo hướng đông chảy về biển không bao giờ trở lại nữa.

Một lát sau, hắn vào weibo, Chu Trạch Tục tất nhiên không thể nào chủ động nhắn tin cho hắn rồi, hắn tìm về chút tự giác của người làm anh, quyết định chủ động quan tâm đến đời sống tình cảm của em trai, vì vậy bấm gọi Bạch Khôn, bi phẫn lên án: “Ông là cái thằng khốn nạn tàn nhẫn vô tình vô lý chỉ giỏi làm loạn! Mau nói cho tôi biết! Ông đã làm gì thằng em tôi hả?!”

Bạch Khôn: “… ông lại quên uống thuốc rồi hả?”

Chu Trạch Diên: “A hi hi hi hi hi hi đừng tắt máy! Mau nói cho tôi biết đi!”

Bạch Khôn: “…”

Chuyện này nhắc tới thật đúng không phải là chuyện gì ngoài ý cả, Chu Trạch Tục lúc rảnh rỗi cũng hay tới Lincoln bar chơi, thường xuyên qua lại dần quen với Trần Bồi Nguyên, vốn hai người cũng không thân lắm nhưng nói đi cũng phải nói lại, tình cờ có thằng bạn miệng tiện, đem chuyện ngày xưa Trần Bồi Nguyên cùng Bạch Khôn nói ra.

Trong điện thoại, Bạch Khôn lộ ra chút bất đắc dĩ: “Sau đó, ông có thể tự tưởng tượng.”

Chu Trạch Diên hưng phấn nói: “Em trai tuôi có phải tức điên lên không? Có phải Tiểu Trần trong khoảnh khắc chợt nhận ra người cậu ấy yêu là ông? Đệt quá mức máu chó rồi.”

Bạch Khôn: “Cút đê!”

Chu Trạch Diên sau khi nghe câu chuyện tam giác tình yêu ngoằn nghoèo uấn éo giữa em trai Bạch Khôn Trần Bồi Nguyên, cực kì sung sướng, cảm giác nản lòng buồn bã lúc trước nhoằng cái biến sạch, hớn hở bò vào phòng tập gym nửa giờ liền, sau đó đứng trước gương thưởng thức thành quả luyện tập của mình, hài lòng đi ra ăn cơm tối.

Nghỉ quốc khánh không đi được thì để tết tây đi! Tết tây vẫn không đi được thì chờ tết nguyên đán! Tết nguyên đán cũng không đi được thì đợi đến tết đoan ngọ!

Tóm lại, bất kể là đi hay không đi, suối nước nóng vẫn ở chỗ đó, chờ bọn họ tới thưởng thức thôi.

Mùng một tháng mười, chín giờ sáng, con cả Chu gia vẫn còn đang say giấc nồng bị Chu Nhâm kéo ra ném vào trong xe, đạp ga, chen vào dòng xe đông đúc, gia nhập đại quân đi chơi kì nghỉ quốc khánh.

Thật lâu sau Chu Trạch Diên mới tỉnh hẳn, kinh ngạc thốt lên: “Không phải người muốn tăng ca sao?!”

Chu Nhâm chuyên tâm lái xe, tùy ý đáp: “Hủy bỏ.”

“Sao lại không nói sớm?” Chu Trạch Diên nhìn bên trái một chút ngó bên phải một chút, hỏi: “Bây giờ định đi đâu ạ? Con chẳng mang cái gì hết!”

Chu Nhâm nói: “Đã chuẩn bị cả rồi.”

Chu Trạch Diên nghệt ra, lát sau mới hớn hở kêu lên: “Đây là tiết tấu muốn bỏ trốn mà!”

Chu Nhâm chậm rãi phanh lại, đánh vỡ ảo tưởng của hắn: “Đây chính là tiết tấu muốn kẹt xe.”

Cũng may chỉ là hơi kẹt chỗ trạm thu phí đi vào cao tốc, đoàn xe rất nhanh được khai thông, hai cha con rời ra trung tâm Bắc thành, càng đi càng xa. Chu Trạch Diên cũng không hỏi định đi đâu, dù sao chỉ cần ở chung một chỗ với Chu Nhâm, dù cho ở mãi trên đường cũng tốt. Đương nhiên, nếu mệt quá lái không nổi, lát nữa hắn sẽ lái thay XD.

Làm một tài xế nghiêm chỉnh tuân thủ luật giao thông, Chu Trạch Diên tận chức tận trách biểu dương nhân cách vĩ đại của bản thân.

Nhưng mà không đợi đến lượt thay tài xế, đích đến đã xuất hiện trước mặt.

Trước mắt là một dãy nhà hai tầng kiểu châu âu nối tiếp nhau, nhìn  phối trí vườn hoa, chăm sóc sân cỏ cùng khung cảnh chung quanh, những căn nhà này đều là tư dinh. Chu Nhâm lái xe đến trước một căn trong số đó, công nhân đang tưới hoa nhìn thấy họ, lập tức ra mở cửa, Chu Nhâm lái xe đi vào, xuống xe nói vài lời với người làm vườn, người kia cười ha hả đi ra tiếp tục công việc.

Chu Trạch Diên mở cửa xe đi ra, tò mò nhìn quanh, thấy xa xa có một tòa kiến trúc cao lớn, kinh ngạc thốt lên: “A! Đó không phải là cổ lâu của Thang Trấn sao?!”

Thang trấn nổi tiếng với suối nước nóng, nơi đây còn lưu giữ hành cung năm xưa hoàng đế cổ đại xây dựng để tắm rửa ngâm mình, lúc trước Chu Trạch Diên lựa chọn địa điểm cũng chọn Thang trấn là địa điểm đầu tiên.

Chu Nhâm hờ hững đáp: “Từ nơi này đến Thang trấn, chỉ cần đi hơn mười phút.”

Chu Trạch Diên chớp chớp mắt, nói: “Ba à, người thích ngâm suối nước nóng ạ?”

Chu Nhâm hơi nhíu mày một cái, nói: “Con không phải muốn tới sao?”

Chu Trạch Diên cười hí hí, ai nói muộn tao không hiểu phong tình, người yêu như vậy rõ ràng rất tri kỷ mà!

Chu Nhâm cầm chìa khóa mở cửa căn biệt thự, kêu hắn cùng đi vào.

Trong phòng đầy đủ hết, đồ đạc đều mới tinh, Chu Trạch Diên tán thưởng: “Chủ cho thuê chuyên nghiệp thật, tiền thuê đắt lắm không? Chúng ta ở mấy ngày ạ?”

Chu Nhâm liếc nhìn hắn, nói: “Không phải lần trước con hỏi ta rồi sao? Phòng này là của lão Vương bên Hoành Đạt, trang hoàng xong còn chưa kịp dùng, liền bán lại cho ta.”

Chu Trạch Diên ngẩn người, nhào qua ôm lấy ba hắn từ phía sau, không chút khí thế mà uy hiếp: “Nói mau! Người tính toán chuyện này từ lúc nào?!”

Chu Nhâm hờ hững đáp: “Cũng đã xem hết những khách sạn ở thang trấn rồi, vốn tính thuê một phòng, vừa khéo căn phòng của lão Vương giá cả hợp lý, liền thuận tiện mua luôn.”

Chu Trạch Diên cố ý nói: “Người mua chỗ này không phải để tàng kiều đó chứ?”

Chu Nhâm xoay mặt qua, lạnh lùng nói: “Không, là vì bỏ trốn.”

Chu Trạch Diên chợt nhớ tới lời nói đùa lúc trước của mình, vui vẻ ôm Chu Nhâm cọ cọ, như chém đinh chặt sắt tuyên bố: “Xem ra sau này chúng ta phải thường xuyên bỏ trốn mới được! Như vậy mới không phụ nỗi khổ tâm của người.”

Chu Nhâm không lên tiếng, bắt lấy cái tay Chu Trạch Diên đặt bên hông mình.

Tại Chu gia cách đó mấy trăm cây số.

Chu Trạch Tục thật vất vả mới được nghỉ phép ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao ba sào mới rời giường, sau đó tức giận phát hiện hai vị phụ huynh nhà hắn tranh thủ kì nghỉ lễ đã cao chạy xa bay trốn đi hú hí, nó cực kì cực kì tức giận ăn liền hai miếng sandwich.

Sau đó bạn trai nó gọi điện thoại tới, nhiệt tình mời nó đi chơi. Chu Trạch Tục là người rất có nguyên tắc, hơn nữa kiên trì ra vẻ ‘tôi với anh đang chiến tranh lạnh anh gọi điện thoại tới làm bộ như chẳng có việc gì đúng là đồ không biết xấu hổi’, nó lập tức triển khai thế trận công kích vô tình với Bạch Khôn, sau đó tức giận cúp máy tắt nguồn, mang ghế ra sân phơi nắng thuận tiện trêu đùa cháu trai.

Chu Đô Đốc sắp đầy năm, nhưng vẫn là cục thịt béo mập tròn vo.

Chu Trạch Tục lòng đầy đồng tình nhéo nhéo má bé: “Ba chú kệ chú, ba con cũng chẳng buồn quản, chú với con đúng là những người lưu lạc thiên nhai mà Đô Đốc ơi.”

Chu Đô Đốc y y nha nha kêu lên: “Ba… ba…”

Chu Trạch Tục nghiêm mặt nói: “Chú mới không phải ba con.”

Chu Đô Đốc rất nhanh hiểu được ý nói, sửa lại: “Cữu cữu…”

Chu Trạch Tục quay đầu hỏi bảo mẫu: “Thằng bé chỉ biết nói hai từ này thôi phải không?”

Bảo mẫu hì hì cười gật đầu, Chu Trạch Tục lẳng lặng đứng lên trở về phòng, chẳng vui chút nào.

Bạch Khôn bị đánh mắng một trận, mặt dày không thôi chạy tới, Chu Trạch Tục khóa máy, anh bất đắc dĩ phải gọi cho Chu Trạch Diên — Nếu như có lựa chọn thứ hai, còn lâu anh mới gọi cho hắn.

Chu Trạch Tục ở đầu kia cao hứng lải nhải: “Cưng à! Tôi có thể giúp gì cho ông nào?”

Bạch Khôn muốn cầu cạnh người nên chỉ có thể cố nén không phun tào: “Bảo em trai ông nghe điện thoại một lát.”

“Ồ, ông chờ một chút nha,” Chu Trạch Diên í ới gọi tên em trai hai tiếng, sau đó cực kì tiếc nuối nói với Bạch Khôn: “Có lẽ là hơi xa quá, hình như nó không nghe được.”

Bạch Khôn vội la lên: “Có thể xa bao nhiêu? Ông đến phòng em ấy gọi đi!”

Chu Trạch Diên đáp: “Cũng không phải không thể, cơ mà ông ít nhất cũng phải đợi ba tiếng nữa nhá.”

Bạch Khôn trầm mặc một hồi, nói: “Ông đang ở đâu đấy?”

Chu Trạch Diên cười há há: “Tôi với ba tôi đưa nhau đi trốn rồi nhé!”
Bình Luận (0)
Comment