Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 8

Sáng sớm hôm sau, hai cha con Chu gia mặt đen kẻ trước người sau từ trên lầu đi xuống, Chu Phiêu Bình, còn chưa biết chuyện, qua lại bên bàn giúp đỡ bày biện bữ sáng, cười tủm tỉm nói: “Trạch Tục, hôm qua cô và bên tổ chức gặp mặt mới biết một tin, địa điểm triển lãm là ở học viện nghệ thuật thuộc trường con, hôm nay cô muốn qua xem một chút, không bằng ăn xong điểm tâm ta cùng đi?”

Chu Trạch Diên nói bằng giọng vô tình: “Hôm nay thứ bảy, cháu không đi học.”

Chu Phiêu Bình sẵng giọng: “Vậy coi như là bồi cô cô đi xem một chút cũng được.”

Chu Trạch Diên cúi đầu bóc trứng gà, Chu Nhâm nói với em gái: “Cô không cần gấp gáp đi học viện nghệ thuật, hôm nay trước đưa con trai cô đi đi.”

Cả Chu Phiêu Bình lẫn Chu Trạch Diên đều ngẩn người, người giúp việc rất hiểu chuyện lui xuống.

Chu Nhâm trừng mắt nhìn Chu Phiêu Bình một cái, bất mãn nói: “Năm đó cô muốn di dân, anh không ép cô ở lại, nhưng cô xem lại đi, con trai cô giờ học được thói hư tật xấu gì mang về?!”

Mặt Chu Phiêu Bình lập tức biến sắc, có thể khiến Chu Nhâm nổi giận như vậy, chỉ có một lí do, bà ngập ngừng: “Không phải em chưa từng nói thằng bé, nhưng mà một khi dính vào ma túy rất khó dứt ra, em cũng hết cách rồi…”

Chu Nhâm lắp bắp kinh hãi, y không ngờ cháu ngoại trai còn là kẻ nghiện, chuyện tối ngày hôm qua còn có nội tình như thế, lửa giận trong lòng càng tăng lên, tức giận nói: “Vậy còn không đưa đi viện cai nghiện! Giữ ở bên người làm gì! Ngại nó hủy mình còn chưa đủ, còn phải làm hư Trạch Tục nữa!”

Chu Phiêu Bình phản bác: “Sao nó lại làm hư Trạch Tục được? Từ nhỏ Địch Kỳ đã là đứa bé ngoan, nó không cẩn thận nên mới dính vào thứ này…”

Chu Nhâm cảm thấy ở trước mặt Chu Trạch Tục không nên nhắc lại chuyện hôm qua, nhưng trong lời nói của Chu Phiêu Bình đều bênh vực con trai, hai anh em ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng ầm ĩ cả lên.

Chu Nhâm: “Đừng nhiều lời! Đã dạy con thành cái dạng đó, còn không chịu nhận sai! Đều là do cô chiều hư!”

Chu Phiêu Bình phản bác: “Em như thế nào lại chiều hư Địch Kỳ? Thế con trai nhà ai bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt làm to bụng con gái người ta, trong ngày cưới bị đâm chết? Địch Kỳ nhà chúng ta không phải tốt hơn Trạch Diên cả trăm lần à.”

Chu Trạch Diên có chút sững sờ, hắn là người tùy tính, căn bản không quan tâm ‘danh tiếng’ của mình ra sao, bây giờ nghe cô chính miệng nói ra, thật đúng là mất thể diện.

Chu Nhâm xanh mặt không nói

lời nào, Chu Phiêu Bình nhận ra lời của mình có chút quá đáng, không còn lớn tiếng nhưng vẫn cãi cố: “Em chỉ lấy Trạch Diên ra làm ví dụ thôi, hồi nó còn sống, gây ra bao chuyện khác người, em nào có nói nửa câu, thế mà Địch Kỳ ở Chu gia mấy ngày, mắc chút lỗi, anh là cậu thằng bé mà không thể tha thứ sao.”

Chu Trạch Diên ăn xong quả trứng, nói: “Con hẹn bạn học, đi trước, hai người từ từ ăn.”

Chu Trạch Diên đi rồi, Chu Nhâm cũng đứng lên lấy áo khoác trên giá mặc vào, lạnh lùng nói: “Chu Bình, tự cô đi hỏi Địch Kỳ xem nó đã làm chuyện tốt gì, hỏi nó xem nó còn mặt mũi nào ở lại đây không. Anh phải đi làm, nếu cô muốn đi học viện nghệ thuật thì kêu lái xe đưa đi.“

Lưu lại Chu Phiêu Bình ngồi bên bàn ăn, cuối cùng cũng nghĩ đến, mọi chuyện không đơn giản chỉ là bắt quả tang đang hít thuớc như thế.

************************

Tâm trạng Chu Trạch Diên khá tệ, khi cô hắn nói ra những lời đó, trong nháy mắt vẻ mặt Chu Nhâm thậm chí

phải dùng nan kham và nghẹn họng để hình dung. Hắn là đứa con khiến Chu Nhâm mất mặt, từ khi ra đời đến lúc chết đi, lúc nào cũng làm xấu mặt Chu Nhâm, cho nên Chu Nhâm không thích hắn là đúng.

Theo sau hắn, Chu Nhâm luôn giữ một khoảng cách vừa phải, y biết rõ trong trường con trai không tham gia nhóm bạn nào đủ thân để cuối tuần đi gặp gỡ cả. Làm một người cha nghiêm khắc quá lâu, khiến giờ đây Chu Nhâm không biết phải an ủi con trai đang bị tổn thương như thế nào cho phải.

Đi ra khu biệt thự rất xa, Chu Trạch Diên tâm đang phiền ý đang loạn mới giơ tay bắt taxi, thời điểm định cúi người ngồi vào trong xe thấy chiếc xe màu đen quen thuộc, hắn ngạc nhiên đứng thẳng người nhìn qua.

Cách nhau mấy chục mét, hai cha con xa xa nhìn nhau.

Do dự một hồi, trong tiếng thúc giục thiếu kiên nhẫn của tài xế, Chu Trạch Diên lên xe, qua gương chiếu hậu nhìn lại, hắn bỏ lại Chu Nhâm ở đằng xa, khoảng cách như vậy không cho phép hắn nhìn rõ vẻ mặt Chu Nhâm, hắn chỉ có thể dựa vào tưởng tượng mà suy đoán, giờ phút này Chu Nhâm đang lo lắng,quan tâm, là thương yêu, ấm áp.

Chu Nhâm không đuổi theo, khi y đang miên man suy nghĩ có cuộc gọi tới.

“Ba…” hắn khống chế không nổi trái tim đập loạn.

“Ba hẹn bác sĩ tâm lý rồi, thời gian là mười giờ sáng ngày mai,ngày mai đừng hẹn bạn đó.”

“Vâng.” Chu Trạch Diên bĩu môi, vẫn nghĩ hắn bị di chứng hậu hôn mê?

“Đi chơi với bạn học vui vẻ, phải về trước mười hai giờ.”

“Dạ, đã biết.” mười hai giờ đóng cổng, bao nhiêu năm đều không thay đổi.

“Trạch Tục,” Chu Nhâm nói rất chậm, giống như đang đắn đo chau chuốt từng câu chữ, “Ba sẽ không nuông chiều con như cô đối với Địch Kỳ, nhưng mà trên đời này, ba là người đáng tin cậy nhất.”

Chu Trạch Diên không nói gì một lúc lâu, giọng điệu này là đạo của Chu Phiêu Bình phải không?

Chu Nhâm có phải người đáng tin cậy nhất hay không? Vấn đề này đối với Chu Trạch Diên, không có đáp án. Nhưng hắn biết rõ ai mà mình tin tưởng nhất, tất nhiên chính là người từ nhỏ đến lớn luôn cùng hắn chọc phá thiên hạ – Bạch Khôn.

Xe taxi đưa hắn đến bên ngoài cánh cổng sắt của Bạch gia, hắn lén lút nhìn ngó bên trong mấy lần, nghĩ nghĩ quyết định ra sân vườn phía sau, hàng rào chỗ đó có 3 đoạn có thể rút ra được, cái này do Bạch Khôn làm cho gã, để gã có thể lén lút về nhà mà không bị ông bố hay bà dì ghẻ phát hiện.

Vóc người hắn bây giờ chui qua khoảng trống đó chẳng hề tốn sức, chỉ việc leo lên nhảy xuống, nhưng hiển nhiên không nhẹ nhàng như trước. Chờ hắn đứng vững dưới chân tường, cả người dính đầy đất,

còn điểm xuyết cây cỏ hoa lá.

Căn phòng Bạch Khôn ở nằm trên lầu hai hắn ngước mắt lên là nhìn thấy, như trước kia hai người họ có thể leo cửa sổ men theo gờ tường lên, cơ mà hôm nay hắn chỉ có thể chụm tay làm loa, meo meo kêu: “Bạch Khôn! Bạch Khôn!”

Một cái đầu như tổ quạ ló ra ngoài cửa sổ, Bạch Khôn ngây ngốc nhìn một hồi, mới lấy lại tinh thần lên tiếng: “Chu Trạch Tục? Cậu tới làm gì?”

Chu Trạch Diên hỏi ngược lại: “Ông lớn tiếng như vậy làm gì? Không sợ bị ba ông nghe thấy?”

Bạch Khôn hoàn toàn thất vọng: “Ba tôi không có ở nhà, có chuyện gì đi vào rồi nói.”

Chu Trạch Diên đi vào từ cửa chính, đứng ở huyền quan phủi đất cát trên người, buồn bực nói: “Tôi còn tưởng ông bị nhốt ở nhà úp mặt kiểm điểm cơ, sợ bị ba ông phát hiện, mới cố ý leo từ vườn hoa vào, tôi đây mưu trí không. ”

Đầu tóc Bạch Khôn chẳng biết bao lâu không chải mà bù xù như tổ quạ, thân trên tròng một chiếc T shirt nhăn nhúm rộng thùng thình, bên dưới mặc chiếc quần đùi bãi biển nhàu nát rộng thùng thình không kém, chân xỏ đôi tông ngoại cỡ, đại lạt lạt (1) ngồi trên ghế sa lon, nói: “Cậu âm mưu gì vậy? Thế nào? Lần trước trên cầu vượt hóng gió chưa đủ?”

Chu Trạch Diên dừng lại nói: “Chuyện này quá đảo điên, tôi sẽ không nhắc lại, ông cũng đừng phí sức lôi ra làm gì. ”

Bạch Khôn châm điếu thuốc, kẹp trên tay giơ giơ lên: “Cậu hút không?” thấy Chu Trạch Diên ghét bỏ gật đầu, giống như trong dự liệu, gã xoay tay nhét nó vào miệng.

Chu Trạch Diên không nhịn được phỉ nhổ: “Ông thế này mà là đóng cửa kiểm điểm à?“

Bạch Khôn phun ra một vòng khói, lười biếng nói: “Cậu nghe nói như vậy, cho nên đặc biệt tới tìm tôi?”

Chu Trạch Diên cảm giác sự khinh thường từ gã vô cùng nhiều, đối với thái độ này của gã hắn cũng hơi bất mãn, mặc dù coi hắn là Chu Trạch Tục, nhưng dẫu sao đó cũng là em trai ruột thịt của Chu Trạch Diên hắn nha, tại sao gã lại có thái độ đó với em hắn?!

==========================

Chú thích:

Đại lạp lạp: theo mình đi search thì đó là tả dáng vẻ thì phải, nhưng không chỗ nào tả rõ dáng vẻ gì. Theo mình đoán chắc là kiểu (ngồi) hai tay bắt sau gáy, chân dạng ra giống hình chữ đại; ngồi rất nghênh ngang bất cần.
Bình Luận (0)
Comment