Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 106

Editor: trucxinh0505

Ngõ nhỏ khôi phục náo nhiệt ngày xưa, mặt trời chiều ngã về tây, một đám hài tử giỡn nhau biến mất ở cuối ngõ nhỏ.

Chân trời, vầng sáng rặng mây đỏ cuối cùng tan đi, hai viên ngôi sao treo trên không, một nam tử cao lớn, thân hình cô đơn đứng ở đầu ngõ, ánh mắt chuyên chú nhìn cuối ngõ nhỏ, thật lâu sau hán tử nhận ra hắn, không khỏi kích động lên, tiến lên, cung thân mình, “Hầu gia… Ngài là hầu gia?”

Sự tình đêm đó trong đầu bọn họ lạc bóng ma, cho dù Mộc tuần phủ mỗi ngày đều sẽ phái quan sai tới bên này tuần tra, thỉnh thoảng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi, ngõ nhỏ đã chết rất nhiều người, hôm sau, chỉ là nâng thi thể người đều bận việc một ngày, hiện giờ, ngõ nhỏ treo từng hàng đèn lồng, buổi tối đèn đuốc sáng trưng, có quan sai chuyên môn phụ trách ngõ nhỏ sáng ngời.

Tần Mục Ẩn nghiêng người, ánh mắt có vài phần mê mang, thuận thế khôi phục thanh minh, thanh âm không lạnh không đạm, “Ta không quen biết ngươi.”

“Ngài tới xem phu nhân sao, sao không đi vào?” Vẻ mặt hán tử hậm hực nói.

Người ngõ nhỏ đều biết nhân vật Chúc trạch ở ghê gớm, là hầu gia đánh bại Nam Di, tiêu diệt phản tặc, hán tử gật gật đầu, còn vì nói chuyện cùng hầu gia mà cảm thấy cao hứng, há mồm lại nói hai câu ấm lòng, Tần Mục Ẩn đã xoay người, ánh mắt một lần nữa dừng ở ngõ nhỏ cong cong thật dài.

Hán tử khép miệng lại, xoa xoa mồ hôi trên mặt, yên lặng mà chạy chậm vào ngõ nhỏ, chỉ chốc lát sau, thân ảnh hắn ở trong ánh mắt Tần Mục Ẩn chỉ còn một điểm đen, cho đến khi không thấy.

Có quan sai tới ngõ nhỏ đốt đèn sao, Tần Mục Ẩn giật giật thân mình, trong lòng hai tên quan sai có kỳ quái, ngõ nhỏ không có người xa lạ tới, Tần Mục Ẩn thật sự lạ mặt, hai người hơi mang đề phòng mà nhìn Tần Mục Ẩn, người sau thẳng tắp mà đi vào.

Hai tên quan sai gác chính sự xuống, thận trọng đi theo Tần Mục Ẩn, thấy hắn đi đến bên trong tòa nhà kia, cửa sổ, tường đều đổi mới, hai người liếc nhau, lắc lư tiến lên, “Này, ngươi là ai, sao tới nơi này?” Tuần phủ đại nhân nói người bên trong đắc tội không nổi, càng không thể để xảy ra chuyện, hai người duỗi tay, muốn kéo Tần Mục Ẩn ra.

“Lăn…”

Vẻ mặt Tần Mục Ẩn tối tăm, một chữ âm kéo dài, hai tên quan sai sợ hãi run run thân mình một chút, hai chân nhũn ra.

Lúc này, cửa bên trong mở, quan sai chú ý tới là một lão phụ nhân, nàng rất là kích động, “Hầu gia, rốt cuộc ngài đã tới, mau tiến vào đi…”

Giang mụ mụ nhìn hai tên quan sai kéo kéo khóe miệng, lôi kéo tay áo Tần Mục Ẩn vào phòng, ngay sau đó, đóng cửa lại.

Ở cửa, mặt hai tên quan sai tái nhợt, chột dạ nhìn đối phương, một lát, cầm rổ trong tay hỏi nhau, “Còn muốn treo đèn sao?”

Mỗi ngày thời điểm trời tối bọn họ tới treo đèn lên, hừng đông tới tắt đèn, thuận tiện bảo đảm an toàn ngõ nhỏ, vừa mới, bọn họ đắc tội hầu gia, chính là cái người thanh lãnh đạm mạc kia, ai đều không bỏ ở trong mắt, là hầu gia sau khi Nam Di chiêu hàng còn hờ hững sao?

Lão phu nhân ở trên lầu đang chuẩn bị đi nhà kề tắm gội, nghe được thanh âm Giang mụ mụ kích động, thân mình bà cứng đờ, mở cửa sổ ra, Tần Mục Ẩn đứng ở cửa nhà chính, dưới ánh sáng thềm đá chiếu vào trên người hắn, dường như nháy mắt tối đi.

Sau khi Lê Uyển xảy ra chuyện, vì tiện cho Trương đại phu bắt mạch, đem nhà chính cùng nhà ở bên cạnh đả thông, Lê Uyển đang ở bên trong.

Giang mụ mụ khó nén hưng phấn, “Hầu gia, ngài trò chuyện cùng phu nhân, lão nô đi làm chút đồ ăn cho ngài.” Quay đầu, xoa xoa khóe mắt lung tung, Giang mụ mụ che mặt chạy đi ra ngoài.

Bọn hạ nhân nghe được động tĩnh đều đứng ở trong viện nhìn, Giang mụ mụ ngửa đầu, triều lão phu nhân cười nói, “Lão phu nhân, hầu gia đã trở lại, hầu gia đã trở lại.” Phu nhân cùng tiểu chủ tử được cứu rồi.

Vẻ mặt Tần Mục Ẩn bình tĩnh, nếu không phải thời điểm đi đường nện bước hỗn độn, chỉ cho rằng hắn về nhà bình thường như trước đây, Tần Mục Ẩn vén rèm lên, dược vị trong phòng thực nặng, một loạt hoa phía trước cửa sổ đều không khử được dược vị nồng đậm, ở trên giường, Lê Uyển an tĩnh nằm ở nơi đó, bụng nhỏ hơi hơi phồng lên đã thực rõ ràng, Tần Mục Ẩn sửng sốt trong chốc lát, đi qua, ngồi xuống trên ghế trước giường.

Hai mắt nàng nhắm, vẻ mặt an tường, khuôn mặt nhỏ sáng như nước, không giống người hôn mê bất tỉnh chút nào, Tần Mục Ẩn nâng tay lên, run rẩy mà nắm lấy tay nàng, ngón tay bóng loáng tinh tế, mềm mại, nhu nhu, Tần Mục Ẩn xốc chăn mỏng trên người nàng lên, một thân quần áo màu hoa đào rộng thùng thình, tưởng tượng thấy được biểu tình nàng khi vuốt ve bụng, ánh mắt Tần Mục Ẩn nhu lại, bàn tay to nhẹ nhàng dừng ở trên bụng nàng, vuốt ve cách quần áo là hài tử bọn họ, sau đó, phía bên bụng phải giật giật, Tần Mục Ẩn lấy tay ra, không biết vì sao, hốc mắt đỏ lên, ngón tay hắn run rẩy nhẹ nhàng điểm điểm chỗ phía bên phải nhô lên, sau đó, bụng bẹp trở về, Tần Mục Ẩn rút tay trở về, lại lồi lên, tới tới lui lui, như là hai người đang chơi đùa, tâm Tần Mục Ẩn mềm đến rối tinh rối mù.

Một hồi lâu, bụng mới không có động tĩnh.

Tần Mục Ẩn cúi người tiến lên, nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng, dây thanh nghẹn ngào, “Uyển Nhi, ta đã trở về, đã trở lại!”

Giang mụ mụ làm bốn món đồ ăn, làm Tử Huân trước giữ ấm, đồ ăn mùa hạ không dễ lạnh, Tử Huân nghĩ nhắc nhở bà, lời nói tới bên miệng rồi lại ngừng, đem đồ ăn đặt ở lồng hấp, đắp lồng sắt lên, lúc này mới nghe Giang mụ mụ đứng ở cửa, nhìn lên phía chân trời, lẩm bẩm, “Hầu gia đã trở lại, nói không chừng ngày mai phu nhân liền sẽ tỉnh, phu nhân mới vừa tỉnh lại cần phải bồi bổ thân mình thật tốt, Tử Huân, ngày mai nhớ rõ nhắc nhở ta mua một con gà mái già trở về hầm canh…”

“Ta nhớ rõ, Giang mụ mụ.” Phu nhân hôn mê hai tháng, đều là Giang mụ mụ cùng Tử Lan chiếu cố, cũng không mượn tay người, đến lão phu nhân đều không cho, Giang mụ mụ nói thẳng là bà hại phu nhân, nếu lão phu nhân không cho bà hầu hạ phu nhân, bà liền lấy chết tạ tội, mà Trương mụ mụ cùng Lý mụ mụ càng hơn thế nữa.

Tần Mục Ẩn cởi giày, xoay người lên giường, nằm ở bên cạnh, nghiêng người, nhìn Lê Uyển không chút sứt mẻ, đáy lòng Tần Mục Ẩn khó chịu, vươn tay, đem nàng ôm vào trong khuỷu tay, “Trước kia nàng thích cọ ta, có phải ghét bỏ thịt ta quá cứng hay không?”

Lê Uyển nằm ở trong lòng ngực hắn, hắn hơi chút vừa động, Lê Uyển liền phải cọ một hồi lâu, dường như không thoải mái, sau tìm được vị trí thoải mái, trong miệng sẽ không tự chủ phát ra một tiếng than thở, điểm này, chính Lê Uyển cũng chưa ý thức được.

Khi hắn ngủ, nửa đêm tỉnh lại cũng không dám lộn xộn, sợ Lê Uyển ngủ không thoải mái.


Cả đêm, hai người ôm nhau mà ngủ.

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào đám hoa, Tần Mục Ẩn giật giật cánh tay, mở mắt ra, dung nhan Lê Uyển vẫn an tĩnh, nàng vẫn không có tỉnh lại, Tần Mục Ẩn ngồi dậy, ngày mùa hè trời mau sáng, một bàn tay Tần Mục Ẩn đặt dưới gáy Lê Uyển dừng ở trên vai nàng, một bàn tay kia gối sau đầu, bộ dáng như bình thường nói, “Uyển Nhi, rời giường, thái dương phơi đến mông rồi.”

Tần Mục Ẩn không trông cậy vào nàng có thể nghe thấy, biểu tình mê mang mà nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu vào ngày càng sáng, thực mau, trên các chậu hoa đều bao phủ nắng sớm, ngoài mành có bóng người đong đưa, “Hầu gia, đến lúc nên rửa mặt cho phu nhân.”

Tần Mục Ẩn liếc mắt nhìn Lê Uyển, tuy nàng hôn mê bất tỉnh, chính là, thân mình thực sạch sẽ, trên quần áo lưu hơi thở nàng, hương vị hắn quen thuộc, Tần Mục Ẩn đứng dậy mặc quần áo xong, phân phó người tiến vào, Tử Lan bưng chậu, bên trong phóng chính là nước ấm, Giang mụ mụ đi theo phía sau, hai người hành lễ với Tần Mục Ẩn.

Giang mụ mụ giải thích, “Còn thỉnh hầu gia tránh đi một chút, lão nô phải chà lau thân mình cho phu nhân.”

Tần Mục Ẩn xoay người, tầm mắt đảo qua người trên giường, bước đi ra ngoài.

Giang mụ mụ cởi giày lên giường, Tử Lan ngồi ở mép giường, đôi tay nâng Lê Uyển ngồi dậy, để tiện Giang mụ mụ lau mình cho nàng, lau xong thân mình rồi, còn muốn mát xa từ đầu đến chân, hoạt động gân cốt Lê Uyển, xong rồi, lại đút thuốc vào miệng Lê Uyển.

Lê Uyển hoài hài tử, hai người đều phải ăn gì đó, Trương đại phu khai dược chỉ cần nhét vào trong miệng Lê Uyển, là có thể theo hòa tan một chút một chút từ từ chảy trong bụng nàng, như vậy, người lớn và hài tử nhỏ đều sẽ không bị đói.

Một lần nữa đặt Lê Uyển nằm trở lại, Tử Lan chú ý tới ngón tay Lê Uyển uốn lượn, nàng chớp chớp mắt, giống như lại không có, từng có nhiều lần ảo giác qua, Tử Lan lắc lắc đầu, thời điểm bưng chậu đi ra ngoài nhìn qua tay Lê Uyển đang để bên ngoài, đích xác, là không có động.

Bành một cái, tay buông, chậu rơi xuống đất, nước bên trong chảy đầy, Giang mụ mụ nhíu mày, Tử Lan lăng lăng chỉ thẳng tay Lê Uyển, “Giang mụ mụ, phu nhân, phu nhân tỉnh.”

Giang mụ mụ theo phương hướng nhìn ngón tay Lê Uyển, nhìn lên, xụ mặt, chung quy không đành lòng răn dạy nàng, nhặt chậu lên, “Đợi lát nữa đem nhà ở quét tước…”

“Giang mụ mụ, không phải ta hoa mắt, phu nhân thật sự động, không được, ta muốn đi kêu Trương đại phu, phu nhân thật sự tỉnh rồi, ta thấy rõ.” Tử Lan chạy đi ra ngoài như ma đuổi, cơ hồ xém ngã nhào trên mặt đất, Tần Mục Ẩn từ trong phòng lão phu nhân chạy xuống, thời điểm tới cửa gặp Tử Lan chạy đi ra.

“Phu nhân tỉnh, Trương đại phu, phu nhân tỉnh rồi.”

Tử Lan tin tưởng, lần này không phải nàng hoa mắt, phu nhân thật sự động.

Tần Mục Ẩn đứng ở ngoài mành, nghe được Giang mụ mụ vừa cầm giẻ lau lau sàn vừa cảm khái, “Bao nhiêu lần, phu nhân đều chọc chúng ta, lão nô cũng hy vọng phu nhân thật sự tỉnh…”

Ngực nảy lên mất mát thật lớn ngay sau đó tan đi, mặc kệ tỉnh hay không tỉnh hắn đều vẫn luôn bồi nàng, không trốn tránh, hút một hơi, Tần Mục Ẩn đi vào, Giang mụ mụ xoa xoa khóe mắt, ngẩng đầu, “Hầu gia tới rồi? Nha hoàn Tử Lan kia…” Giang mụ mụ dừng một chút nói, “Là đứa trung thành và tận tâm…”

Lão phu nhân vốn định đem Tử Lan gả cho Toàn An, nói là Lê Uyển sớm đã có cái ý nghĩ này, Toàn An gật đầu, Tử Lan liền từ chối, “Nô tỳ đi theo phu nhân hồi lâu, không có nàng liền không có nô tỳ, nô tỳ không gả chồng, cả đời thủ phu nhân, lão phu nhân không cần tống cổ nô tỳ ra ngoài…”

Tình hình như hôm nay cũng phát sinh qua vài lần, chính Giang mụ mụ đều chết lặng.

Tần Mục Ẩn cầm tay Lê Uyển, ánh mắt lưu luyến, “Tử Lan nói nàng tỉnh, phải không?” Dự kiến, có đáp lại không.

Lão phu nhân vào phòng, nhìn Tần Mục Ẩn, lắc đầu thở dài, đều nói nhi tử bà lạnh nhạt, thấy một màn này, ai dám nói hắn làm người quạnh quẽ, đạm mạc, vô tình, chung quy không phải người có cảm nhận đối với hắn mà thôi.

Tử Lan túm ống tay áo Trương đại phu, vẻ mặt khẩn trương, “Trương đại phu, ngài xem, phu nhân thật sự động, động hai lần, trước kia ta kêu ngài đều cảm giác phu nhân động một lần, lần này là thật sự động hai lần, ta không có lừa ngài.”

“Ta biết, Tử Lan cô nương là cô nương tốt, ngươi chậm một chút, lão phu nhân cùng hầu gia còn ở đó.”

Tử Lan buông tay ra, câu nệ quỳ xuống trước lão phu nhân cùng Tần Mục Ẩn, lão phu nhân nhăn nhăn mày, “Về sau không được động tĩnh lớn như vậy, phu nhân cần tĩnh dưỡng, nếu mỗi ngày quăng ngã chậu đập rớt chén, khi nào phu nhân có thể tỉnh lại?”

“Nô tỳ biết sai rồi!” Tử Lan cụp mi rũ mắt rũ đầu nói.

Trương đại phu tiến lên hành lễ cho Tần Mục Ẩn, tầm mắt dừng ở trên tay Lê Uyển hơi hơi uốn lượn, mắt xem xét Tử Lan quỳ trên mặt đất, mặt lộ vẻ vui sướng, “Cái nha đầu này, thật đúng là bị ngươi nói đúng, sợ là phu nhân có tri giác…”

Một câu này, Tử Lan thất thanh khóc rống, “Nô tỳ nói phu nhân tỉnh, phu nhân tỉnh mà.”

Lão phu nhân vội vàng vẫy vẫy tay, hốc mắt cũng đi theo ướt át, “Được rồi, biết ngươi nói đúng, mau đi ra chuẩn bị thức ăn cho phu nhân, Giang mụ mụ, ngươi cũng đi xuống đi.”

Ánh mắt Tần Mục Ẩn gắt gao khóa trên tay Lê Uyển, vẫn không nhúc nhích.

Trương đại phu phải kiểm tra cho Lê Uyển, làm Tần Mục Ẩn né qua một chút, Tần Mục Ẩn không phản ứng, Trương đại phu lắc đầu, chỉ phải lại nhắc nhở một câu, “Hầu gia, có thể để nô tài nhìn xem cho phu nhân được không?”


Vẫn không có động tĩnh, Trương đại phu cảm thấy kỳ quái, chính là không thể vỗ bả vai Tần Mục Ẩn, vẫn là lão phu nhân đi qua đoạt tay Lê Uyển, đẩy Tần Mục Ẩn ra, “Ở Thương Châu ở lâu bên ngoài đều không thấy trở về, còn không mau tránh ra…”

Tần Mục Ẩn cứ vậy đứng ở trước giường, ánh mắt dừng ở trên người Trương đại phu, theo động tác Trương đại phu, tròng mắt chậm rì rì chuyển động.

Đầu tiên Trương đại phu xem mạch cho Lê Uyển, tiếp theo động mí mắt nàng nhìn nhìn, tiếp theo là miệng, lỗ tai, xong rồi, quay đầu nhìn Tần Mục Ẩn.

Ngực Tần Mục Ẩn căng thẳng, hoàn hồn, “Thế nào rồi?” Tay phía dưới tay áo nắm thành quyền, khuôn mặt trầm xuống, chờ Trương đại phu nói chuyện.

“Phu nhân có ý thức, nên là tối hôm qua hầu gia nói gì đó cùng phu nhân, đợi lát nữa lão nô châm cứu cho phu nhân, hầu gia, tối hôm qua ngài nói gì đó cùng phu nhân, đợi lát nữa lặp lại lần nữa đi.” Phu nhân nhất không yên lòng chính là nếu hầu gia không ở bên người nàng, phu nhân sẽ khá lên, tay phu nhân hôm nay cùng ngày thường rõ ràng bất đồng, đốt ngón tay uốn lượn, là phu nhân tự mình cử động.

Thân hình Tần Mục Ẩn khựng lại, cứng đờ nói, “Ta chưa nói cái gì cùng nàng hết!”

Một câu này, lão phu nhân nhíu nhíu mày, đáy lòng Trương đại phu buồn cười, bất quá, dựa vào tính tình Tần Mục Ẩn, thật nói gì đó sợ không nghĩ để người khác nghe được đi, giữa phu thê hai người lời ngon tiếng ngọt, Trương đại phu vẫn lý giải được, vuốt vuốt chòm râu, “Hầu gia, đợi lát nữa lão nô hẹn Chúc đại phu, lão nô nói châm kim như thế nào cho ngài, lâu như vậy ngài không trở lại, nên bồi bồi phu nhân thật tốt…”

Như vậy, cũng coi như là cho Tần Mục Ẩn cùng Lê Uyển thời gian cùng một chỗ.

Tần Mục Ẩn chưa nói cái gì, xem như cam chịu.

Đi ra ngoài không đến nửa canh giờ trong tay Tần Mục Ẩn cầm châm Trương đại phu đã trở lại, bò lên trên giường, lật thân mình Lê Uyển, tìm được huyệt đạo Trương đại phu nói, tinh tế hồi tưởng tối hôm qua hắn nói qua cùng Lê Uyển, hơi hơi đỏ mặt, nhẹ giọng tiến đến bên tai nàng, dường như nỉ non nói.

Sau nửa canh giờ, Tần Mục Ẩn nhăn nhăn mày, thân mình Lê Uyển không có phản ứng, cùng Trương đại phu nói hoàn toàn bất đồng, Tần Mục Ẩn ngẩn ra, đem châm cắm xuống một phân, không cảm giác, “Uyển Nhi, nàng động động thân thể đi, con của chúng ta đều đã năm tháng, nàng mở mắt ra nhìn xem…”

Vẫn không có phản ứng, mày Tần Mục Ẩn nhíu chặt, tay gom cổ áo nàng lại, thanh âm mang theo hai phân vội vàng, “Uyển Nhi, nàng trợn mắt nhìn ta đi, ta biết nàng hận ta không bảo vệ tốt các người, nàng mở mắt ra, ta xin lỗi cùng nàng.”

Nhẹ hôn lên cái trán Lê Uyển, Tần Mục Ẩn có chút vô thố, “Ta đã trở về, trở về đón mọi người trở lại kinh thành, Uyển Nhi…”

Tần Mục Ẩn cằm chống trên đầu nàng, lúc ấy, hắn hướng nàng hứa hẹn, nói là trở lại đón nàng trở về kinh thành sinh sản, hắn không có làm được. Mặt Tần Mục Ẩn lạnh lẽo, tay vòng qua eo nàng, bất đắc dĩ mà một lần một lần gọi, “Uyển Nhi, Uyển Nhi…”

Tần Mục Ẩn cảm giác có cái gì ở trên tay hắn, cúi đầu, kinh hỉ xoay mặt Lê Uyển qua, một đôi mắt vẫn cứ nhắm chặt, nhưng Tần Mục Ẩn lại mừng rỡ như điên, nắm lấy tay nàng, thanh âm hơi chút không xong, “Uyển Nhi, Uyển Nhi?”

Theo sau, mày nàng nhẹ nhàng nhăn lại, nàng vặn vẹo đầu, há mồm, nói gì đó, Tần Mục Ẩn nghe không rõ ràng lắm, “Uyển Nhi, nàng muốn nói cái gì?” Lỗ tai tiến đến bên miệng nàng, thật lâu sau, mới nghe được một tiếng trầm thấp khàn khàn khó phân biệt một chữ, “Đau…”

Tần Mục Ẩn rút châm trên người nàng, ấn theo Trương đại phu phân phó, xoa xoa chỗ bị kim đâm qua cho nàng, bên miệng nhẹ nhàng hô hô, “Không đau, không đau.”

Lê Uyển tỉnh, tử khí trầm trầm trong nhà thay đổi, Giang mụ mụ lập tức đi ra ngoài mua vài con gà sống trở về, nói phải bồi bổ thân mình cho Lê Uyển, Trương mụ mụ Lý mụ mụ quỳ gối trong viện bái ông trời, lải nhải nói một buổi sáng.

Lê Uyển mở mắt ra, đập vào mắt đó gương mặt phóng đại Tần Mục Ẩn, hắn so với trước đó thực gầy, đen hơn, Lê Uyển há miệng thở dốc, Tần Mục Ẩn ý bảo nàng đừng có nói chuyện, “Nàng muốn cái gì, chỉ là được, mới vừa tỉnh lại, nói chuyện đối với giọng nói không tốt.” Hơn nữa, hiện tại Lê Uyển cũng phát không ra tiếng.

Lê Uyển lôi kéo tay hắn, dùng toàn bộ sức lực nàng, chính là, Tần Mục Ẩn cảm thấy dường như nàng đang gãi ngứa cho hắn, lần đầu tiên, khóe mắt Tần Mục Ẩn lập loè trong suốt, “Ta hiểu rồi.”

Lê Uyển mới vừa tỉnh lại, không có sức lực gì, Trương đại phu nói muốn mấy ngày mới có thể khôi phục, trong lúc này chỉ có thể uống cháo trắng, Giang mụ mụ mua chính là gà sống, một chốc một lát không chết được.

Tần Mục Ẩn đưa tin tức cho Trương phó tướng, làm hắn trước mang binh trở lại kinh thành, hắn chờ Lê Uyển khôi phục tốt, sẽ cùng trở về sau.

Ở lại một hồi đến tháng năm, Lê Uyển không nghĩ kinh động người ngõ nhỏ, thương lượng cùng Tần Mục Ẩn, trời tối, chờ mọi người ngủ rồi, mới lên xe ngựa, ngõ nhỏ so với trước kia biến hóa nghiêng trời lệch đất, ban đêm xa hoa truỵ lạc trở nên an tĩnh tường hòa, lòng Lê Uyển không nỡ, tựa hồ, nàng thực không dễ dàng.

“Hầu gia, bọn họ đều là người tốt.”

Tiểu Lý như là ngủ rồi, nằm ở đầu ngõ, bên người ôm đôi bình rượu, nắng chiếu trên mặt hắn như ẩn như hiện, Tần Mục Ẩn gật gật đầu, “Ta biết.” Không có bọn họ trợ giúp, Lê Uyển cùng lão phu nhân dữ nhiều lành ít, hắn đưa đủ bạc cho những nhà có người đã chết, đủ bọn họ cả đời áo cơm vô ưu, bên cạnh ngõ nhỏ là một khu nhà học đường cũng là hắn làm, hắn có thể làm không nhiều lắm, tâm vẫn luôn tồn cảm kích.

“Tiểu Lý là người cơ linh, ta hỏi hắn làm thế nào biết ta là ai, thì ra, thời điểm đêm đó ta dẫn người về trướng doanh gặp mai phục ở ngoài thành, giết người Nam Di bị hắn thấy, thêm nữa nghe được người phía dưới gọi ta, hắn liền liên tưởng một chút nhận ra thân phận ta.” Tần Mục Ẩn ôm Lê Uyển, từ từ giải thích về Tiểu Lý.

Hắn vốn định cấp cho Tiểu Lý một phần không kém, bị Tiểu Lý cự tuyệt, Tần Mục Ẩn nói qua quán rượu Thương Châu thành, Tiểu Lý uống rượu đều tính ở danh nghĩa hầu phủ, hơn nữa, Mộc Tử Ngôn nhậm chức tuần phủ, sẽ thay hắn chiếu cố bọn họ.


Xe ngựa dần dần đi xa, tửu quỷ đầu ngõ đánh no một cái cách, tùy tay nắm lên cái chai trên mặt đất, trong miệng lải nhải nói gì đó, chỉ chốc lát sau, lắc lư đi trở về, đi vào một tòa tòa nhà nhỏ, ánh mắt con ma men không thanh tỉnh lắm ngắm nhìn một lát, trong viện đen như mực, xuyên thấu qua đèn lồng ngõ nhỏ, hắn thấy được một bình một bình rượu, khóe miệng tửu quỷ mở ra, đi đến trước bình, đánh một cái cách no, nằm xuống, chỉ trong chốc lát truyền đến tiếng ngáy…

Lại trở lại kinh thành, nỗi lòng Lê Uyển phức tạp, các nàng trở về không có nói cùng bất luận kẻ nào, bảng hiệu Bắc Duyên Hầu phủ một lần nữa treo lên, nhà ở cùng trước rời đi không đổi, hoa hải đường trong viện đã tàn, chính là, cành lá sum xuê.

Tần Mục Ẩn cùng Lê Uyển trước đưa lão phu nhân trở về Tĩnh An Viện, lúc sau, hai người mới tay trong tay trở về Họa Nhàn Viện, mùa hè kinh thành khô ráo, phía sau lưng quần áo Lê Uyển thấm ướt, trở lại trong phòng, bên trong đã dọn dẹp qua, huân hương châm lên.

Tần Mục Ẩn đi nhà kề, Lê Uyển ngồi ở trên giường, nàng thực dễ dàng mệt, Trương đại phu nói là bởi vì do hôn mê.

“Làm sao vậy?” Tần Mục Ẩn bưng chậu đi ra, vắt khăn lông đưa cho Lê Uyển, hỏi nàng.

Lê Uyển lắc lắc đầu, trong lòng cảm khái, “Không biết vì sao, trở về nhìn nhà ở, nhìn những ngày trước như là cách một đời vậy.”

Tần Mục Ẩn bật cười, bụng Lê Uyển đã nhô lên, “Xem đi, nàng nói xa lạ, hài tử đều đi theo trộn lẫn.” Hắn còn chưa nói xong, Lê Uyển cảm giác bụng đau xót, nàng vẫn luôn lo lắng hài tử không khỏe mạnh, Trương đại phu cũng chưa nói rõ ràng, Lê Uyển biết có một số việc cưỡng cầu không tới, hết thảy tùy duyên, bất quá, nàng cảm giác được, đứa nhỏ này thực thông minh.

“Lần đầu về nhà, sợ là nó có chút hưng phấn.”

Khi nói chuyện, trên mặt người làm mẹ tràn đầy ôn nhu.

Sáng sớm hôm sau, Tần Mục Ẩn đi tiến cung, thời điểm đi, Lê Uyển còn ngủ không tỉnh, Tần Mục Ẩn nhẹ nhàng hôn hôn cái trán của nàng, mắt đầy lưu luyến, “Ngủ ngoan, chờ ta trở lại.”

Nay ở Chiêu Dương Điện cùng trước kia khác biệt rất nhiều, cung điện không thay đổi, bài trí bố trí cùng phía trước rất khác nhau, Nhân Sùng Đế ngồi ở phía trên, mặt mày người ngồi trên ghế là đế vương đầy nghiêm túc.

“Thân thể Lão phu nhân cùng Tần phu nhân ra sao rồi?” Một đoạn thời gian Nhân Sùng Đế không gặp Tần Mục Ẩn, chuyện Tần gia hắn đều nghe người ta nói, Lê Uyển hiểm nguy trùng trùng, thiếu chút nữa một thi hai mệnh, Hoàng Hậu vốn định hôm nay triệu nàng tiến cung nghĩ nàng tàu xe mệt nhọc liền ngưng nghĩ.

“Còn tốt, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Tần Mục Ẩn ngồi một bên phía dưới, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh, mang theo vài phần làm thân quân xa cách.

Nhân Sùng Đế không quen Tần Mục Ẩn xa lạ như vậy, kéo kéo khóe miệng, đã một thời gian không cười qua, thiếu chút nữa đều không cười được, ngữ khí lập tức thay đổi “Mục Ẩn, hôm qua An Vương còn nói với ta về ngươi, lần này trở về, ngươi có tính toán gì không, đừng nói cái gì buông tay mặc kệ, ngày gần đây sự tình triều đình còn loạn, chính là cữu cữu ngươi, chuyện Hạ Thanh Thanh trắc phi Tĩnh Khang Vương ta không truy cứu, Hạ Văn Bang là cữu cữu ngươi, ta chậm chạp không hạ chỉ cũng là hiểu biết làm người của ngươi.”

Vẻ mặt Tần Mục Ẩn ngưng trọng, Nhân Sùng Đế biết hắn còn không rõ ràng lắm chuyện Hạ Văn Bang, cũng không đi tìm sổ con, đem sự tình Ngự Sử Đài buộc tội Hạ Văn Bang nói, thấy mày Tần Mục Ẩn nhíu chặt, Nhân Sùng Đế cũng thở dài, chức quan Hạ Văn Bang nói lớn không lớn, chính là, chuyện này liên lụy khó mà nói, tham ô nhận hối lộ, cấu kết quan viên, hắn đăng cơ không lâu liền dẫn xuất loại chuyện này.

“Hoàng Thượng chính là đã điều tra xong, bằng chứng như núi liền ấn theo ý tứ Hoàng Thượng làm đi.” Ước chừng là mệt đến không nhẹ, trên mặt Tần Mục Ẩn lộ ra nồng đậm mỏi mệt, Thừa Vương vẫn là Thừa Vương lúc ấy, Tần Mục Ẩn nhìn ra được từ trong ánh mắt hắn.

Tần Mục Ẩn lấy cái ly trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Hoàng Thượng, thần vừa trở về mệt đến không nhẹ, hôm nay không nói chuyện công đi.”

Nhân Sùng Đế đang có ý này, hắn hướng Tần Mục Ẩn nói một tiếng là không nghĩ sau này hắn cảm thấy thất vọng buồn lòng, Tần Mục Ẩn đi thẳng cửa cung đảo Nam Di, theo lý thuyết công lao lớn, chính là, hắn khao thưởng tam quân, chậm chạp không thấy bóng dáng Tần Mục Ẩn, cái công lao lớn này trong mắt các lão ngoan đồng kia đều biến hoàng đế này thành không trọng lượng trong mắt hắn.

Lúc ấy, buộc hạ vương tước Tần Mục Ẩn cũng là cái lý này, thân là đế vương, cũng không thể làm theo ý mình.

Nhân Sùng Đế mang Tần Mục Ẩn du thưởng Ngự Hoa Viên, đi một vòng, mỏi mệt trên mặt Tần Mục Ẩn phai nhạt rất nhiều, Nhân Sùng Đế vừa lòng cười, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Sau khi Nhân Hòa Đế chết, Thừa Vương đem Ngự Hoa Viên cải biến, cùng trước kia khác biệt rất nhiều, chỉ chừa chỗ kia bọn họ từng đánh nhau, Tần Mục Ẩn bật cười, thân là đế vương, Nhân Sùng Đế không có tính kế khôn khéo như Nhân Hòa Đế, ít nhất, hiện tại còn giữ lại một phần đáy lòng hồn nhiên, “Hoàng Thượng là thiếu người bồi sao? Đáng tiếc vi thần tàu xe mệt nhọc, nếu không còn có thể bồi Hoàng Thượng luận bàn một chút.”

Vừa nói những lời này, hai mắt Nhân Sùng Đế phiếm quang, đăng cơ tới nay, chuyện không như ý có rất nhiều, đại thần trong triều biết hắn lời nói khó khăn, biến đổi biện pháp lăn lộn hắn, Nhân Sùng Đế sớm nghĩ muốn đánh người, “Không vội, qua hai ngày ngươi tiến cung bồi ta luyện chút, đúng rồi, khi nào đệ muội nghỉ ngơi tốt ngươi nói một tiếng, Hoàng Hậu còn nghĩ muốn gặp nàng đó, mà Triết Tu, trong lòng đều nhớ muốn gặp thím tặng vòng tay kìa.”

Từ sau khi sinh ra tới nay, Triết Tu đối với lễ vật Lê Uyển đưa nhớ mãi không quên, hiện tại cả ngày đều mang ở trên tay, thời điểm tắm rửa đều luyến tiếc lấy ra, một ngày nào nếu nhìn không thấy, liền muốn nháo một hồi, thái giám cung nữ đối với bé đều không có biện pháp.

“Vâng, mấy ngày nữa nói nàng vào cung thỉnh an Hoàng Hậu, đúng rồi, triều đình còn an tĩnh không?”

Hắn hỏi chính là dư nghiệt Tĩnh Khang Vương.

“An tĩnh cái gì, một đống chuyện đầy sốt ruột, hiện tại An Vương cả ngày tiến cung nhìn ta chê cười.” An Vương có thể không tới xem hắn chê cười sao, lúc ấy, ba người bọn họ vì vị trí đứng đầu này, nếu không phải Tần Mục Ẩn bên người hắn, hôm nay, kết cục hắn cùng An Vương chính là Tĩnh Khang Vương Vĩnh Bình Hầu phủ.

“Lúc ấy mẫu phi khuyên ta, ta còn không cam lòng, hiện tại xem ra, không phải là thế sao? Một người thua, cửa nát nhà tan, người thắng thì sap, ta thấy, không có quá nhiều vui vẻ.” Thừa Vương cười khổ, hắn đối với cái vị trí này cũng không có xem trọng như An Vương cùng Tĩnh Khang Vương, bất quá biết giải thích không rõ ràng lắm, đơn giản lười giải thích.

“Hiện tại Tĩnh Khang Vương ở tại Văn ninh cung, có phái người nhìn sao?”

Nhân Sùng Đế lắc lắc đầu, hắn cùng An Vương có nói chuyện tỉ mỉ qua chuyện này, Tĩnh Khang Vương làm Hoàng Thượng, chỉ sợ giang sơn Đại Chu triều không xong, quan viên cùng Tĩnh Khang Vương cấu kết nhiều, hắn làm Hoàng Thượng, không khí triều đình bất chính, có thể nghĩ mai phục tai hoạ ngầm.

“Đi thôi, nếu tới, chúng ta đi xem hắn đi.”

Văn ninh cung so ngày xưa đầy hưng thịnh, cỏ dại trong viện lan tràn, cung điện yên tĩnh chết người, trên chính điện, Tần Mục Ẩn nghe được bên trong truyền đến một tiếng rít gào.

“Để trẫm đi ra ngoài, trẫm mới là Hoàng Thượng, các ngươi muốn làm phản sao?”

Tần Mục Ẩn hồ nghi mà liếc mắt Nhân Sùng Đế, Nhân Sùng Đế nhún vai, phân phó thái giám bên cạnh, “Mở cửa ra.”


Thái giám tiến lên đẩy cửa ra, Tần Mục Ẩn nhíu nhíu mày, bên trong điện lộn xộn không nói, hắn xem như minh bạch ý tứ Nhân Sùng Đế, dựa vào tình hình Tĩnh Khang Vương lần này đích xác không cần phái người trông coi hắn. Trên cột đá, buộc một cây xích sắt thật dài, đem cánh tay, mắt cá chân Tĩnh Khang Vương quấn lấy kín mít, hắn muốn chạy cũng đi không được.

Đột nhiên có ánh sáng, Tĩnh Khang Vương không thích ứng, giơ tay che trên đôi mắt gắt gao, dây xích trên tay phát ra tiếng vang lả tả, Nhân Sùng Đế cùng Tần Mục Ẩn đi ngược ánh sáng, trong khoảng thời gian ngắn Tĩnh Khang Vương không nhận ra, “Đóng lại, đóng cửa lại cho trẫm, nhanh lên, nếu không trẫm đánh chết một đám nô tài các ngươi tin hay không…”

Cũng không biết hắn thật sự là điên rồi hay giả điên, Nhân Sùng Đế đi lên trước, “Không phải ngươi muốn đi sao, hiện tại cho ngươi cơ hội, đi thôi.”

Nghe được thanh âm, Tĩnh Khang Vương càng thêm điên cuồng, tiến lên muốn đánh nhau cùng Nhân Sùng Đế, bị Nhân Sùng Đế né tránh, “Nghịch tặc, các ngươi đều là nghịch tặc, đều là nghịch tặc.” Tĩnh Khang Vương điên cuồng gào rống, chính là, Tần Mục Ẩn nửa phần không dao động, hắn một bước tiến lên, nhéo cằm Tĩnh Khang Vương gắt gao, không cho hắn nhúc nhích, “Ta tới là có chuyện muốn hỏi một chút.”

Tĩnh Khang Vương duỗi tay vặn đánh, chạm được trước thân mình Tần Mục Ẩn bị Nhân Sùng Đế một chân đá bay, “Phụ hoàng nói lưu ngươi mệnh, trẫm coi như nói được thì làm được.” Nếu không phải Tĩnh Khang Vương từng bước ép sát, có lẽ Nhân Hòa Đế còn sống, hắn sẽ không bị lăn lộn đến một cái đầu thành hai cái đầu lớn.

“Ngươi cùng Thích gia cấu kết, cũng biết Thích gia cùng Tần gia có cái thù hận gì không?”

Tĩnh Khang Vương quỳ rạp trên mặt đất, tay che lại ngực kịch liệt ho khan, cả nhà Thích gia bị diệt khẩu, bất quá Tần Mục Ẩn là tò mò thôi, thù hận Thích gia đối với hắn không phải giả, chính là, phía trước, vẫn luôn tốt đẹp, chính là thời điểm lão hầu gia còn sống đã xảy ra chuyện gì.

“Ha ha ha ha, muốn trẫm mở miệng, không có cửa, nghịch tặc, nghịch tặc, các ngươi nhất định sẽ chết không được tử tế.” Tĩnh Khang Vương không chịu nói nửa chữ, Nhân Sùng Đế nhăn nhăn mày, “Không nghe nói Thích gia cùng Tần gia có thù oán, có phải ngươi hiểu lầm gì hay không?”

Tần Mục Ẩn cũng không rõ ràng lắm nguyên do cụ thể, bất quá, hắn không phải người thích rối rắm, “Hắn không nói cũng không sao, người Thích gia đã không còn tồn tại, cũng không uy hiếp được cái gì.”

Thời điểm Nhân Sùng Đế cùng Tần Mục Ẩn đi ra ngoài, trong chính điện truyền đến một tiếng rít gào không ngừng cao hơn, Nhân Sùng Đế nhìn Tần Mục Ẩn, “Ngươi đi về trước nghỉ ngơi, thuận tiện hỏi chuyện Hạ phủ một chút, ta không nghĩ bắt người bên người ngươi giết gà dọa khỉ.”

Tình nghĩa của hắn cùng Tần Mục Ẩn, Nhân Sùng Đế nghĩ tội Hạ Văn Bang phạm, chỉ cần Tần Mục Ẩn mở miệng, hắn vẫn sẽ nghĩ biện pháp tha thứ cho ông ta.

“Hoàng Thượng, hiện tại ngài phải có quyết đoán, vi thần vẫn câu nói kia, có chứng cứ nói, dựa theo quy củ là được.” Tần Mục Ẩn biết Nhân Sùng Đế mới vừa đăng cơ gian nan, ra cửa cung, Toàn An đánh xe ngựa tới, Toàn Bình đi theo phía sau, hai người lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì, nhìn thấy Tần Mục Ẩn, hai người lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Hầu gia, người Hạ phủ đi hầu phủ, nói là tìm phu nhân có việc thương lượng, đại quản gia ngăn đón không cho, Hạ lão phu nhân lại nháo lên…” Toàn Bình tới chính là nói chuyện này, hầu gia nói chuyện trong phủ từ trên xuống dưới đều giao cho hắn, chính là, hắn không ở đó.

Triệu thị là tổ mẫu, chính là Hạ lão phu nhân, Tần Mục Ẩn ý bảo đã biết, nhảy người lên xe ngựa, “Về đi.”

Lê Uyển nghe được bên ngoài có người cãi nhau, hỏi Tử Lan, Tử Lan lắc đầu không nói, Lê Uyển lập tức lạnh mặt.

“Phu nhân, không phải nô tỳ không nói, là hầu gia phân phó, mặc kệ có chuyện gì đều không thể quấy rầy ngài, ngài tạm tha qua nô tỳ đi.”

Lê Uyển biết Tần Mục Ẩn muốn để nàng sống yên ổn dưỡng thân mình, “Người bên ngoài là mợ sao?”

Có thể làm Toàn Phó không tiện tay ngăn trở người tất là người đối với lão phu nhân cực kỳ quan trọng, “Ngươi đi ra ngoài hỏi một chút bà có chuyện gì, nếu thật sốt ruột đừng có trì hoãn.”

Triệu thị được tin tức người hầu phủ hồi kinh liền chạy đến, khoảng thời gian trước có người buộc tội Hạ Văn Bang cấu kết quan viên tham ô nhận hối lộ, trời biết, lời nói Hạ Văn Bang không nhiều lắm, chính là tính tình trầm ổn, không phải người như vậy, Hoàng Thượng không lên tiếng, bà tìm người hỏi thăm nơi nơi, mọi người nói chuyện đó là thật sự, Hoàng Thượng chưa hạ ý chỉ chỉ sợ là nghĩ chờ người Bắc Duyên Hầu phủ hồi kinh sau lại thương lượng.

Cho nên, sáng sớm bà cho người đệ thiệp tới, ai ngờ bị hầu phủ trực tiếp từ chối, lúc này Triệu thị mới tự mình chạy tới.

“Hạ lão phu nhân, lão phu nhân cùng phu nhân không có tiện, mong ngài thứ lỗi, chờ hầu gia trở về rồi nói sau.” Đổi thành người khác, Toàn Phó có thể liền đuổi đi, tính tình Triệu thị không thuận theo không buông tha, thêm nữa những năm trước kia có giúp đỡ qua hầu phủ, vẻ mặt Toàn Phó khó xử, Triệu thị lại cứ há mồm còn muốn cắn hắn, Toàn Phó càng không có biện pháp, cũng không thể tiện mở miệng đuổi người đi.

“Hạ lão phu nhân, phu nhân hỏi ngài chính là có việc gấp gì?”

Thấy Tử Lan, Triệu thị vội vàng tiến lên túm cánh tay nàng, “Mau, đưa ta đi gặp phu nhân nhà ngươi.” Nói xong, trừng mắt hung tợn nhìn Toàn Phó.

“Hạ lão phu nhân, thân mình phu nhân nhà ta không tiện, còn mong ngài thứ lỗi.” Tử Lan vặn vẹo thân mình, tránh thoát tay bà, chính là, lực đạo Triệu thị lớn, Tử Lan ra sức cũng vô dụng.

Lúc này, Lê Uyển được Tử Thự Tử Huân vây quanh chậm rãi đi đến, thế nhưng Triệu thị quên muốn nói gì, trong kinh nói Tần Mục Ẩn chậm chạp không trở về kinh thành, là bởi vì thời điểm Thích gia mưu phản Lê Uyển cùng lão phu nhân bị thương, Tần Mục Ẩn phải đợi Lê Uyển tỉnh lại, từ khi nào, bụng Lê Uyển đều lớn như vậy.

Hơn nữa, Triệu thị không thể không thừa nhận, dung mạo Lê Uyển so với trước kia càng thêm tốt, mặt mày sáng láng nhu hòa, trường mi như họa, khuôn mặt sáng trong như nước tựa quả đào mùa hạ, chưa trang điểm dung nhan đã là cực phẩm, xứng với một thân váy dài màu xanh nhạt phết đất, giơ tay nhấc chân nói vũ mị động lòng người không nên lời.

“Không biết mợ tới có chuyện gì?”

Triệu thị nói Toàn Phó muốn thăm lão phu nhân, ai biết tới bên này rồi đổi muốn đi Họa Nhàn Viện, Toàn Phó không cho, ở trong sân liền náo loạn lên.

Triệu thị nuốt nuốt nước miếng, ho khan hai tiếng giảm bớt xấu hổ, “Tức phụ Mục Ẩn, nghe nói ngươi cùng lão phu nhân ở Thương Châu bị thương, lòng ta lo lắng, lại đây thăm một chút.” Triệu thị có chút chột dạ, cho tới nay, bà đối với Lê Uyển đều là khinh thường, không nghĩ tới một ngày kia, sẽ tới cửa cầu người.

“Thương ta đã khỏi hẳn, Toàn Phó, mang mợ đi Tĩnh An Viện bồi lão phu nhân trò chuyện đi.” Nói xong, Lê Uyển xoay người liền đi rồi.

Triệu thị há miệng thở dốc, bà vốn dĩ muốn tìm lão phu nhân, bất quá gã sai vặt đi theo sợ bà đi vào Họa Nhàn Viện, trong lòng Triệu thị không thoải mái, Hạ Văn Bang xảy ra chuyện, đương nhiên lão phu nhân sẽ hỗ trợ, bất quá, lão phu nhân thị phi rõ ràng, Triệu thị lo lắng Tần Mục Ẩn không chịu chu toàn bên trong, cho nên mới muốn nói cùng Lê Uyển, kêu nàng thổi gió bên gối giúp.

Không nghĩ, người phía dưới phản ứng lớn như vậy, hỏa khí Triệu thị dâng lên, liền nháo thành bộ dáng như vậy.

“Uyển Nhi, cữu cữu ngươi đã xảy ra chuyện…”

Bình Luận (0)
Comment