Editor: trucxinh0505
Ngày Lê Thành thành thân anh dương chiếu cao, từ sớm, Lê Uyển hầu hạ Tần Mục Ẩn rửa mặt xong mới ra mặc quần áo sam cho Duy Nhất, đầu tháng ba trời dần dần nóng lên, Lê Uyển chọn thân áo váy màu tím nhạt cho Duy Nhất, trước ngực đính một cái khăn tay màu tím, Duy Nhất ngồi ở trên giường, tay cầm cái khăn tay thêu con cá, chơi thực vui vẻ, Lê Uyển vừa mang giày cho bé, vừa làm Tử Lan tìm quần áo lấy ra cho mình. Nàng cùng Duy Nhất mặc một thân màu tím nhạt, váy dài phết đất, áo khoác một kiện sa thường màu trắng, thắt đai lưng cúc, hỏi Duy Nhất trên giường, “Mẫu thân mặc quần áo đẹp không?”
Duy nhất vỗ tay nhỏ, Lê Uyển tiến lên hôn cái trán bé một cái, ngồi ở trước bàn trang điểm để Tử Lan trang điểm cho mình, chỉ trang điểm nhàn nhạt, Lê phủ mời người nhiều, Lê Uyển không để ý trang điểm người khác cũng không bắt được cái sai.
Tử Lan chống tay lên cái trán Lê Uyển, tu sửa lông mày cho Lê Uyển, bôi một tầng son phấn nhàn nhạt, thời điểm Lê Uyển ôm hài tử nhiều, lo lắng son phấn cọ đến trên mặt Duy Nhất, ngày thường Lê Uyển cũng không trang điểm nhiều.
“Phu nhân, hầu gia đưa ngài đồ trang sức cần phải mang lên không?” Tử Lan chuẩn bị trang dung cho Lê Uyển xong, thời điểm làm tóc sững sờ, Duy Nhất thấy đẹp liền đưa tay bắt, thêm nữa, thân mình đã lớn hơn nhiều, Lê Uyển ôm bé, Duy Nhất đều biết ghé vào đầu vai Lê Uyển hướng trên bò lên, lấy trâm ngọc trên đầu Lê Uyển.
Lê Uyển nhíu nhíu mi, lo lắng liếc mắt Duy Nhất trên giường đang chơi rất cao hứng, “Hôm nay Toàn Tuyết cùng Toàn Trúc luân nhau ôm Duy Nhất, đi lấy đồ trang sức hầu gia đưa tìm ra đi.” Tần Mục Ẩn tặng một bộ đồ trang sức đá quý màu tím, hợp với thân quần áo này, không khí vui mừng, trang điểm long trọng cũng đem quang cho Lê phủ.
Cho nên, đem thoa, khuyên tai đeo lên cũng mất nửa canh giờ, Tử Lan búi kiểu tóc phức tạp, Lê Uyển nhìn chằm chằm gương đồng cùng phụ trợ trên tóc nhìn càng yêu thích, hơi hơi quơ quơ trái phải, trên đầu đều là đá quý màu tím, hút tròng mắt người, dẫn người chú ý.
Một khuôn mặt thủy sắc hồng nhuận, nhỏ xinh tinh tế, trang dung nhàn nhạt càng có vẻ thuần tịnh, Lê Uyển chậm rì rì đứng dậy, vuốt phẳng nếp uốn góc áo, nhìn ngoài mành kêu một tiếng nhẹ nhàng, Toàn Tuyết kéo mành ra vào phòng, Lê Uyển chỉ vào Duy Nhất đột nhiên ngã vào trên giường, “Hôm nay Lê phủ khách nhân nhiều, vội không chiếu cố được tiểu thư, ngươi cùng Toàn Trúc tốn tâm tư nhiều chút, có chuyện gì hỏi Tử Lan.”
Lê Uyển tinh tế dặn dò một hồi, Tử Lan bước đi đến ngoài mành, vén lên một góc, Lê Uyển liền đi ra ngoài.
Bên ngoài, Toàn Phó lãnh người đem lăng la tơ lụa Tần Mục Ẩn chuẩn bị dọn lên xe ngựa, thân hình Tần Mục Ẩn ngọc lập đứng ở một bên, Lê Uyển cúi đầu kiểm tra y dung một lượt, xác nhận ổn mới bước chân đi ra ngoài, dư quang Tần Mục Ẩn thấy một màu tím, ghé mắt, đối diện ánh mắt Lê Uyển nói cười, cau mày.
Lê Uyển khó hiểu, “Là nói trang nhòe sao?”
Tử Lan phía sau không thấy rõ ánh mắt ý tứ Tần Mục Ẩn, thành thật nói, “Sẽ không, trang dung thanh nhã, không họa quá đà…” Khi thấy rõ Tần Mục Ẩn trước người Lê Uyển, Tử Lan vội dừng miệng, thối lui đến một bên.
Tần Mục Ẩn thu hồi ánh mắt, Lê Uyển vốn xinh đẹp, sau sinh Duy Nhất bảo dưỡng tốt, toàn thân phát ra vũ mị nhiều hơn, hơi ăn mặt một chút, cả người liền hoàn toàn thay đổi, dường như người từ họa bước ra, lớn lên quá đẹp, ngược lại đáy lòng Tần Mục Ẩn không cao hứng.
“Tử Lan, về phòng đem bớt trang sức trên đầu phu nhân một chút…” Một đôi khuyên tai màu tím nhạt theo bước chân Lê Uyển nhẹ nhàng đong đưa, dường như một cục đá đầu nhập mặt hồ bình tĩnh, đáy lòng Tần Mục Ẩn nổi lên một vòng gợn sóng, Tần Mục Ẩn âm thầm nghĩ, định là trên người Lê Uyển trang trí quá mức hoa lệ đi, làm cho khuôn mặt xinh đẹp không ít.
Tử Lan ngắm nhìn Lê Uyển, người sau lắc đầu.
“Hầu gia, hôm nay Lê phủ vội, ta dặn dò qua Toàn Trúc Toàn Tuyết, các nàng chiếu cố tốt Duy Nhất là được.” Lê Uyển quơ quơ vòng tay trong tay, màu tím phỉ thúy sấn trên da thịt màu trắng, càng nổi bật hơn.
Sắc trời không còn sớm, Toàn Tuyết đút Duy Nhất ăn canh trứng, thừa dịp trời nóng, Lê Uyển chuẩn bị cai sữa cho duy nhất, Duy Nhất hơn bảy tháng, ăn sữa cắn làm nàng vô cùng đau đớn, Tần Mục Ẩn cảm thấy cũng đến lúc, cho nên không phản đối.
Mới vừa đi ra Họa Nhàn Viện liền gặp lão phu nhân, Giang mụ mụ đỡ tay bà, chậm rãi đi đến, lão phu nhân ăn ý cũng một thân màu tím, Duy Nhất thấy lão phu nhân rất là cao hứng, phất phất tay, cười đến lộ ra bốn cái răng, lão phu nhân mặt đầy tươi cười, “Duy nhất là nhớ tổ mẫu, tới, tổ mẫu ôm.”
Thân mình Duy Nhất nặng, Lê Uyển vội nắm tay lão phu nhân, ngăn cản bà duỗi tay ôm Duy Nhất, “Lão phu nhân, chúng ta đi thôi, thân mình Duy Nhất nặng, đi vài bước liền khiến người vô cùng mệt mỏi, đợi lát nữa tới Lê phủ rồi còn muốn làm phiền ngài xem con bé.”
Mấy năm nay, Lưu thị hỗn trong vòng kinh thành, nhận thức không ít người, Lê Uyển thân là trưởng nữ Lê gia, muốn cùng bồi Lưu thị tiếp đón khách nhân.
“Nghĩ hôm nay Duy Nhất dựa gần ta, ta làm Giang mụ mụ thu hồi toàn trâm cài, khuyên tai cũng không dám đeo có sợi, con giúp đỡ bà thông gia vội là được, Duy Nhất ngoan ngoãn hiểu chuyện, đi theo ta sẽ không khóc nháo.” Lão phu nhân cười mắt xem xét Toàn Tuyết ôm Duy Nhất phấn đô đô trong lòng ngực, trong lòng thỏa mãn.
Thời điểm lên xe ngựa, Toàn Phó hồi bẩm nói đồ vật đã an trí thỏa đáng, Mục Ẩn chuẩn bị nhiều hạ lễ cho Lê Thành, Lê Uyển không dệt hoa trên gấm thêm, mà trực tiếp lấy ngân phiếu đưa cho Lê Thành, vào Hàn Lâm Viện hai bàn tay trắng, Tần Mục Ẩn đưa cửa hàng thôn trang, Lê Uyển so giá cả, nàng chuẩn bị đưa tương đương chuyển thành bạc đưa cho Lê Thành.
Tần Mục Ẩn nghe xong, nhìn người sau, “Các ngươi đi trước, gọi người nhìn chằm chằm một chút, đừng để xảy ra sự cố.”
Toàn Phó khom người lui ra, Tần Mục Ẩn nhảy người lên xe ngựa, theo sau, lôi kéo tay Lê Uyển, ánh mắt ôn nhu, “Đi lên đi.”
Duy Nhất ngồi cùng lão phu nhân một chiếc xe ngựa, Tử Lan Toàn Tuyết Toàn Trúc ngồi trong xe ngựa hạ nhân, không có Duy Nhất, Lê Uyển cảm giác xe ngựa rộng mở rất nhiều, ngày thường Duy Nhất muốn ngồi xe ngựa, trên xe gác rất nhiều đồ chơi của bé, giờ phút này, đều cất đi, Lê Uyển cho rằng thiếu chút cái gì.
“Duy Nhất không ở, cảm giác như là thiếu cái gì, hầu gia cảm nhận được không?” Lê Uyển cầm lấy một quyển quyển sách trên bàn, đã thật lâu, sau khi sinh hạ Duy Nhất, Lê Uyển ra cửa đều xem quyển sách, bên trong quyển sách một tờ bên dưới góc phải gập vào, Lê Uyển quét mắt, là chỗ lần trước nàng xem qua.
Tay Tần Mục Ẩn tránh qua quyển sách, lòng bàn tay vuốt ve khuyên tai trên lỗ tai nàng, “Là trước ta đưa à?” Ánh mắt đầu tiên bị tư dung Lê Uyển kinh trứ không nhận ra, hiện tại Tần Mục Ẩn mới nhìn ra đây là một bộ hắn đưa.
Ánh mắt Lê Uyển dời khỏi quyển sách, gật đầu, “Tử Lan nói vẫn luôn không tìm cơ hội dùng, sau lần này liền có thể lấy về áp đáy hòm.” Tử Lan đem cất, hai ngày trước nói lên chuyện hôm nay Duy Nhất mặc gì đó mới nhớ tới cái này, thời điểm lấy ra đưa cho Lê Uyển xem, trên hộp che một tầng tinh tế, nếu không phải là ngày Lê Thành thành thân, thật đúng Lê Uyển tìm không có cơ hội thích hợp mặc đồ trang sức long trọng như thế.
Tức khắc vị chua đáy lòng Tần Mục Ẩn tiêu tán không ít, “Chỗ ta còn có mấy viên đá quý, bất quá còn phải chờ chút, đợi Toàn Khang rảnh, kêu hắn đem đồ vật đưa đi cửa hàng cho các thợ thủ công nhìn xem.” Hai viên đá quý kia lớn, làm trang sức cho Lê Uyển sau còn có thể làm một bộ cho Duy Nhất, hắn họa trang sức phức tạp, có làm được ra không mới là vấn đề.
Trên đầu Lê Uyển nặng, không dám dựa vào trong lòng ngực Tần Mục Ẩn, xe ngựa quẹo vào Lê phủ là có thể nghe được âm thanh nói chuyện ầm ĩ cùng với tiếng vang bùm bùm, vén rèm lên, trước mắt nhìn thấy cuồn cuộn! Chóp mũi tràn ngập hương vị gay mũi, mùi xác pháo, khoảng cách châm ngòi ngắn, Lê Uyển lo lắng Duy Nhất sợ hãi, vẻ mặt lo lắng, “Muốn ôm Duy Nhất về hay không?”
Tần Mục Ẩn vén rèm lên, khóe miệng dương cười ấm áp, “Lão phu nhân hiểu rõ, nàng đừng lo lắng quá như không có người tâm phúc, lá gan Duy Nhất lớn! Tối hôm qua lăn từ trên giường xuống cũng chưa khóc, tiếng pháo…”
Lời chưa nói xong nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng bất đồng với nói chuyện cùng thanh âm pháo nổ —— Tiếng khóc Duy Nhất to lớn vang dội.
Thân mình Tần Mục Ẩn run lên, trên mặt khóe miệng cười liền cứng đờ, “Lão phu nhân nói khi còn nhỏ ta ngoan ngoãn hiểu chuyện không thích khóc nhất…” Âm thầm nói Duy Nhất thích khóc nháo là giống Lê Uyển.
Lê Uyển không thể nói một lời, trước Lưu thị đều nói nàng khi còn nhỏ thích khóc, ai nói lớn tiếng nàng đều có thể khóc trong chốc lát, khi Lưu thị ôm Duy Nhất yêu nhất nói chuyện Lê Uyển khi còn nhỏ, Lê Uyển muốn ngăn cản đều không thể, Tần Mục Ẩn nghe nói chuyện này cũng thực bình thường.
Còn may, không trong chốc lát, tiếng khóc Duy Nhất liền ngừng, Lê Uyển đạp lên ghế nhỏ bước xuống, Lưu thị cùng Lê Trung Khanh đứng ở cửa, hiện tại canh giờ sớm, khách khứa tới không nhiều lắm, Lê Uyển mới vừa xuống đất, Lưu thị đã dắt tay nàng, câu đầu tiên là hỏi, “Duy Nhất đâu, ta giống như nghe con bé khóc.”
Lê Uyển chỉ chỉ phía sau, “Lão phu nhân mang, nhưng có người tới sao?”
Thức dậy sớm rời giường, bận việc một hồi, Lê Uyển uống chén cháo liền tới đây.
Lưu thị gật gật đầu, “Người Tần thượng thư phủ đã tới rồi, Đại Đường tẩu con nói thừa dịp khách khứa còn chưa có tới, có thể nói chút chuyện với con, ta kêu các nàng ngồi ở trong viện con, con đi tâm sự cùng các nàng đi, bên ngoài còn có ta ứng phó, chờ thời điểm khách khứa nhiều lên ta cho người kêu con.”
Lê Uyển nhìn tả hữu, phát hiện một bên phía trước dừng lại một chiếc xe ngựa bình thường nhất, xa phu đang nắm xe ngựa chuẩn bị chuyển đi phía sau, Lê Uyển tò mò, “Xe ngựa đó cũng là khách nhân sao?” Lê phủ khác cùng Phương phủ, mấy năm nay Lê Trung Khanh được sủng ái, chức quan chầm chậm thăng lên, kết giao nhiều là quan to quý tộc, mành xe ngựa màu xám trắng có thể xuất nhập Lê phủ, thực sự không giống bình thường.
Đáy lòng Lưu thị thở dài, lắc lắc đầu, “Đó là xe ngựa bà ngoại con, dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỉ nhị đệ con! Bà ấy một mình ở trong nhà, ngày thường không có một người nói chuyện! Thời điểm mới đầu ầm ĩ không ngừng, sau đó, dường như thành người câm, gặp người đều không nói lời nào, ta thương lượng cùng cha con, hôm nay mời bà tới…”
Tổ phụ tổ mẫu Lê Uyển đã chết, con cháu thành thân, có lão nhân chấn nói là phúc khí, Lê Uyển gật đầu, “Tới đã tới rồi, bất quá, nương, hôm nay là ngày đại hỉ nhị đệ, người tìm người nhìn kỹ bà ngoại, đừng xảy ra nháo lớn làm người chê cười!”
Cái mũi Lưu thị đau xót, gật đầu, “Ta nhớ kỹ rồi, thời điểm đi vào thuận tiện đi sân ta nhìn xem bà ngoại con đi, rốt cuộc, bà là người sinh dưỡng ta…”
Ngữ khí Lưu thị trầm thấp, nếu không phải nhìn thời cơ không đúng, Lê Uyển cảm thấy nàng có thể khóc ra, thanh âm Duy Nhất a a truyền đến, Lưu thị dời đầu đi, trên mặt một lần nữa treo lên tươi cười, “Bà thông gia, ngài đã tới, có chút thời gian không gặp càng tuổi trẻ thêm…”
Lê Uyển ở bên cạnh nghe Lưu thị nói chuyện thổn thức, mấy năm nay Lưu thị tiến bộ không ít, bất quá, lời nàng nói là thật, lão phu nhân bảo dưỡng tốt, thời điểm sinh bệnh sắc mặt tái nhợt dấu chân chim hằn sâu, thân thể khỏe hơn chút Trương đại phu mở phương thuốc, dung nhan tốt lại một chút, Lưu thị trái lại, mấy năm nay nhọc lòng không ít chuyện, trang dung trên mặt sắc sảo hơn, nhưng chút năm làm lụng vất vả chung quy dấu vết để lại trên mặt.
Duy Nhất thấy Lê Uyển liền hướng thân mình dựa người nàng, eo cong đến trên chân, Tần Mục Ẩn chỉnh đầu bé thẳng lên, “Trên đầu mẫu thân nhiều đồ vật, hôm nay con không thể gây sự, chạng vạng là có thể thấy mợ con, ngoan ngoãn nghe lời.”
Thanh âm Tần Mục Ẩn mềm, lần đầu tiên Lưu thị nghe Tần Mục Ẩn nói chuyện cùng Duy Nhất, còn cho rằng Tần Mục Ẩn trúng tà, thân hình cao lớn, bộ mặt thanh lãnh ôm một hài tử dịu dàng dỗ bé, còn làm trò ngoáo ộp, lúc ấy Lưu thị bị choáng lớn, phải mất chút thời gian mới hồi phục tinh thần lại, nếu không phải vội việc hôn nhân Lê Thành, nàng hận không thể đem nguyên lời Tần Mục Ẩn nói ra ngoài, kêu những kẻ nói Tần Mục Ẩn là người tàn bạo tàn nhẫn nghe một chút, con rể nàng, rất biết săn sóc người.
Duy Nhất phiết miệng, Lê Uyển buồn cười, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé, Duy Nhất cho rằng Lê Uyển muốn ôm mình, cao hứng vươn tay, Lê Uyển lắc đầu, “Duy Nhất ngoan, thời điểm về nhà mẫu thân ôm nha.”
Nói xong hai câu, Lê Uyển cùng lão phu nhân vào phủ, Lê Uy lãnh Tần Mục Ẩn đi phía trước, “Tử Lan, ngươi lãnh lão phu nhân đi trước, tam lão phu nhân bên trong chờ, đợi lát nữa ta liền tới.” Lê Uyển nhớ tới Lưu thị dặn dò, trước đi nhìn xem Lâm thị lại nói.
Tới sân Lưu thị rồi, trong viện đều không có một cái hạ nhân, Lê Uyển nhíu mày, nàng làm Lưu thị tìm người nhìn Lâm thị phòng ngừa chạy ra đi gây chuyện xấu, Lưu thị cũng đồng ý, sao không có ai? Đi tới cửa, Lê Uyển mới thấy rõ khuôn mặt Lâm thị.
Không còn một đôi mắt tính kế của trước kia, nếp nhăn tang thương che kín khuôn mặt, đôi mắt đục đờ không có thanh minh, lúc này, Lâm thị ngồi ở trên ghế, nói là ngồi không bằng nói là dựa vào, toàn bộ thân mình mềm như bông dựa vào trên ghế, bộ dạng uể oải ỉu xìu nhìn chằm chằm một chỗ, tầm mắt phân tán, khó tìm đến đang nhìn ở nào, Lâm thị như vậy, đừng nói nháo chuyện, có thể tự mình cầm chiếc đũa ăn cơm đã là không tồi.
Một vị bà tử đứng bên cạnh bà, trong tay bưng chén trà, nhẹ giọng hỏi, “Lão phu nhân, cần phải uống chút trà? Hôm nay đại hôn nhị thiếu gia, nơi nơi đều không khí vui mừng, ngài đó, chờ hưởng phúc đi.” Bà tử đi theo bên người Lâm thị chút thời gian, trước kia không biết Lâm thị là lão nhân nhà ai, hai ngày trước quản gia Lê phủ tới đón người nàng mới rõ, Lâm thị lại là lão nhân Lê phủ.
Lê Uyển đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động Lâm thị, bà tử nói xong, Lâm thị không có chút phản ứng nào, sau đó, cái bà tử kia bưng chén trà, cầm cái muỗng múc một muỗng nước trà tiến đến bên miệng Lâm thị, “A, lão phu nhân, há mồm, uống trà, uống chút trà thân mình liền thoải mái.”
Lê Uyển nhăn nhăn mày, ý tứ trong lời nói bà tử thân mình Lâm thị không tốt sao? Nàng đánh giá trên dưới Lâm thị vài lần, xác thật, toàn bộ thân mình Lâm thị dường như không có sức lực, bởi vì, màu sắc ghế dựa cùng ghế dựa bài trí trong phòng khác nhau, phía trước ghế dựa còn thêm một cái vòng tròn tay vịn, không giống như để cho người ta đỡ, mà giống lo lắng ai đó bị trượt xuống hơn.
Lê Uyển ho khan hai tiếng, trong phòng, bà tử đang đút Lâm thị uống nước tay khựng lại, quay đầu, mắt trừng lớn, Tử Thự phía sau Lê Uyển nhíu mày, “Còn không mau chào hỏi với đại tiểu thư?”
Lê Uyển giơ tay, đi đến bên người Lâm thị, Lâm thị vẫn không có phản ứng gì, bà tử lấy lại tinh thần, quỳ trên mặt đất, đem chén trà gác trên mặt đất, đôi tay chống đất, “Lão nô đáng chết, thỉnh đại tiểu thư thứ tội…”
“Đứng lên đi, thân thể lão phu nhân thế nào?” Lê Uyển cho rằng Lâm thị căng quá sẽ đi tìm chết, sau lại nghe Lưu thị nói bà sống rất tốt, không nghĩ tới gặp mặt cảnh tượng lại như vậy, khoảng cách ngày tháng nàng cùng Lâm thị tranh phong tương đối đã lâu, Lê Uyển có chút nhớ không nổi chuyện phía trước.
Bà tử nơm nớp lo sợ trả lời, “Lão phu nhân có khi thanh tỉnh có thể kêu ra tên lão nô, bất quá, rất nhiều thời điểm đều giống bộ dáng hiện tại, tinh thần hoảng hốt, đôi mắt không tiêu điểm, nói cái gì đều nghe không rõ.”
Trong lòng Lê Uyển bừng tỉnh, minh bạch ở cửa vì sao Lưu thị nói lên Lâm thị biểu tình như vậy, Lâm thị đối với Lưu thị không tồi, sau tâm thiên hướng Lưu Tấn Nguyên, tuy nhiên, thời điểm Lưu thị tuổi trẻ đối với Lưu thị không kém, tuy nghĩ dựa vào Lê Trung Khanh, trên mặt mẹ con tình thâm cùng Lưu thị, ở đáy lòng Lưu thị, đối với Lâm thị nhiều ít vẫn có cảm tình, người sắp về với đất ai có thể vô tình, dù cho là nàng, đáy lòng cũng có động dung.
Lê Uyển há miệng thở dốc, không biết nói cái gì, suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Ngươi sinh chiếu cố tốt lão phu nhân, không được rời người khỏi bà, nếu không được, nói cùng phu nhân, phu nhân sẽ lại tìm người hầu hạ lão phu nhân.” Lâm thị diễu võ dương oai keo kiệt cả đời tính kế đổi lấy bộ dáng hiện tại, nhân quả luân hồi báo ứng.
“Hầu hạ Lão phu nhân không quá khó, ăn cơm no đỡ bà lên giường nằm là được, tỉnh táo lại sẽ kêu lão nô đến nàng trước mặt trò chuyện…” Bà tử cho rằng Lê Uyển muốn nghe chuyện Lâm thị, một năm một mười đem việc làm và nghỉ ngơi ngày thường của lão phu nhân nói ra.
Xong rồi, bổ sung nói, “Lão nô không có tới qua Lê phủ, nhất thời không nhận ra đại tiểu thư, còn thỉnh đại tiểu thư không lấy làm phiền lòng.” Bà tử trước kia cũng là nha hoàn Đại Hộ Nhân gia, bởi vì nữ nhi làm thiếp cho người ta bị đương gia chủ mẫu tìm cớ bán ra ngoài, về Lê phủ bà có nghe người ta nói qua, đặc biệt là đại tiểu thư Lê phủ, gả cho Bắc Duyên Hầu thân thế so Lê phủ cao hơn rất nhiều, tình cảm vợ chồng hai người thâm hậu, Bắc Duyên Hầu vì nàng cả đời không nạp thiếp, tiệc trăm ngày hài tử hai người làm ở trong cung, được hoàng thượng cực sủng…
Bà tử không nghĩ bản thân còn có thể bị mua vào gia đình như vậy…
Lê Uyển gật đầu, “Đợi lát nữa ngươi xem lão phu nhân, nói cái gì nên nói cái gì không nên nói, ngươi là người thông minh.” Buổi tiệc bắt đầu, lão phu nhân không đi ra sợ người khác sẽ nói này nói nọ, ngày thành thân, trong nhà không thể có người sinh bị bệnh, nếu không là không kính trọng đối với tân nương tử, lão phu nhân lộ cái mặt ra ngoài liền không có lời gì để nói.
Thời điểm rời đi, Lê Uyển nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm thị một cái, đáy lòng thở dài, tay đắp trên tay Tử Thự, chậm rãi đi rồi.
Người đi rồi, bà tử từ trên mặt đất bò dậy, nâng chung trà lên, thử thử độ ấm nước trà, cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng đưa tới bên miệng lão phu nhân, lẩm bẩm, “Lão phu nhân, ngài cần phải cố gắng, cháu gái ngài lợi hại, tỉnh lại hưởng phúc đi.” Đáy lòng lại nói thầm, khó trách Bắc Duyên Hầu không nạp thiếp, thê tử trong nhà đẹp như thiên tiên, tiểu thiếp nào so được, dung mạo điệt lệ nữ tử như vậy, nữ nhi nàng lại không được như vậy?
Nghĩ đến nữ nhi còn ở trong phủ chịu khổ chịu nạn, bà tử đau buồn, thanh danh làm thiếp không tốt, dù cho có thể hưởng vinh hoa cũng phải nhìn thủ đoạn chủ mẫu, trong kẽ hở sinh tồn, nào có dễ dàng như trong tưởng tượng, thở dài một tiếng, tay ghế trên giật giật, “Viên nương, vừa rồi ai tới vậy, ta giống như nghe ai thở dài.”
Một đôi tay Lâm thị khô gầy như hủy đi, nói chuyện cũng mơ hồ nghe không rõ ràng lắm, bà tử nghe không hiểu, tự cố nói, “Lão phu nhân, hôm nay thời tiết tốt, đợi lát nữa thời điểm chúng ta đi ra ngoài, trên mặt ngài cần phải mang theo cười, tháng ba tươi cười đẹp nhất, ngài cười rộ lên đẹp…”
Nghe vậy, Lâm thị liệt miệng, giống tiểu hài tử nở nụ cười, bà tử nhìn hàm răng bà, rơi rụng gần hết, đồ ăn hơi cứng đều ăn không được.
Lê Uyển trở lại sân mình, nghe được âm thanh tiểu hài tử cười vui, Tử Thự ở phía sau nhắc nhở, “Phu nhân, ngài xem, lão phu nhân, tam lão phu nhân, đại đường phu nhân đều ngồi ở trong sân.” Lê phủ bố trí vui mừng lớn, sân Lê Uyển cũng an trí rất nhiều bồn cảnh, bên trên bồn cảnh treo đèn lồng nho nhỏ màu đỏ cùng dải lụa màu sắc rực rỡ, ánh mắt Duy Nhất dừng ở trên dải lụa màu sắc rực rỡ, trong tay cầm một cái đèn lồng màu đỏ không biết lấy xuống từ chỗ nào.
Đến gần, Duy Nhất nghiêng thân mình chỉ vào nàng a a nói, lão phu nhân cùng Liên thị nghiêng đầu, lão phu nhân ra tiếng trước, “Vừa nhìn thấy con, chỉ thấy mẫu thân mình không để ý ai.” Thân thể Lão phu nhân tuy tốt, lại cũng không thể ôm Duy Nhất lâu, Toàn Tuyết Toàn Trúc đứng ở tả hữu lão phu nhân, để tùy thời tiến lên phụ một chút.
Trong miệng Lý thị tấm tắc bảo lạ, nhắc nhở Chu Lộ bên cạnh, “Mau xem đường đệ muội con, sinh qua hài tử rồi, nhình thế nào mà cảm thấy càng thêm tuổi trẻ vậy? Giống như tiểu cô nương chưa xuất các, khó trách ngày thường không yêu ra cửa, sợ là Mục Ẩn quản được nghiêm đây.”
Liên thị nói chuyện không kiêng kị, Tiết Nga ở bên cạnh nghe mặt đỏ bừng, Lê Uyển cũng ngượng ngùng, Toàn Trúc vào nhà dọn ghế dựa ra, mấy người vây quanh cái bàn nói chuyện.
Lão phu nhân nghê liếc mắt Liên thị một cái, “Đều đã là tổ mẫu người, nói chuyện còn không cố kỵ như vậy, An An đọc sách rồi, sợ là nghe hiểu được ý tứ trong lời nói.” An An bên cạnh nghe lão phu nhân nói, đứng dậy, quy củ chào hỏi, lôi kéo Khang Khang, tiến lên khom mình hành lễ cho Lê Uyển, “Thỉnh an đường thẩm.”
Lễ tiết chu đáo, chọc Liên thị cười ha ha, “Hai đứa nhỏ đều thông minh.” Mà Như Như trong lòng ngực Tiết Nga tầm mắt còn dừng ở viên kẹo trên bàn, Tiết Nga cầm kẹo, chỉ chỉ Lê Uyển, Như Như mới thức dậy, còn đơ miệng, “Đường thẩm thẩm khỏe.”
“Tốt, đều là bé ngoan.” Lê Uyển móc ra ba cái túi tiền từ trong lòng ngực, bên trong chuẩn bị bạc mắt cá là vì ba đứa nhỏ này, đưa qua, Chu Lộ ở bên trêu ghẹo, “Còn may là bạc mắt cá, ta thật lo lắng ngươi đưa cái lễ trân quý gì, về sau ta mua mấy đứa nó đều chướng mắt.”
An An đọc sách rồi hiểu chuyện còn dễ khuyên, Khang Khang không hiểu chuyện, thích thứ tốt, sau lần được đồ vật quý từ Thương Châu mang về, một đoạn thời gian sau thật dài nàng đưa lễ vật Khang Khang liếc mắt qua một cái liền không chịu nhìn! Chu Lộ nhờ người hỏi thăm qua Lê Uyển mua những cái đó, quá quý trọng, nàng cảm thấy tiểu hài tử chơi như vậy quá lãng phí.
Lê Uyển cười nói, “Này có cái gì, về sau Khang Khang thích cái gì nói cùng ta là được.” Nàng nghe Chu Lộ oán giận qua, lúc sau thời điểm chọn lễ vật cho ba hài tử liền chú ý nhiều hơn.
Đôi mắt Duy Nhất còn dừng ở trên người Lê Uyển, thấy Lê Uyển không nói chuyện cùng mình, trề môi, lôi kéo giọng gào khóc, còn thỉnh thoảng híp mắt đánh giá Lê Uyển, Lê Uyển buồn cười, cũng không biết Duy Nhất học được một bộ này từ chỗ nào, Liên thị vươn tay, “Tới, Duy Nhất, nương không ôm con, tam tổ mẫu ôm được không? Nương không thương con, tam tổ mẫu thương…”
Liên thị còn chưa nói xong, Duy Nhất ôm sát cổ lão phu nhân, lão phu nhân cười đến thoải mái, “Duy Nhất là hòn ngọc quý trên tay nhà ta, nào dùng đến ngươi đau, Duy Nhất nghe lời, hôm nay nương vội.” Lão phu nhân vỗ vỗ bả vai Duy Nhất.
Duy Nhất dường như minh bạch, lại lên tiếng khóc lớn không thôi, khóc lóc thương tâm nước mắt chảy ra, Lê Uyển vô pháp, bẻ thân mình Duy Nhất qua, “Duy Nhất nghe lời, nương ôm con cũng được, không được khóc, nương ôm con, con không cho phép nhúc nhích động tới động đi, không được rút cây trâm, khuyên tai nương…”
Duy Nhất nghe không hiểu, Lê Uyển phối hợp chỉ trang sức nói cho bé, Duy Nhất a a đáp lại hai câu, Lê Uyển duỗi tay, “Lão phu nhân, con ôm một chút, đợi lát nữa khách nhân nhiều cũng không chiếu cố được con bé.”
Duy Nhất tới trong lòng ngực Lê Uyển rồi liền phải đứng trên đùi nàng, Lê Uyển giữ bé đứng không được lâu lắm, tay chân mau mỏi nhưng vui, Lê Uyển lôi kéo bé ngồi xuống, “Duy Nhất ngoan, nương mệt.”
Có Duy Nhất, tâm cảnh Liên thị biến hóa không ít, Duy Nhất là một nữ hài tử, từ trên xuống dưới Bắc Duyên Hầu phủ là một bảo bối, phủng trong tay sợ quăng ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan, nàng đều hâm mộ, xoay người nhìn Như Như, “Như Như tới trong lòng ngực tổ mẫu, Duy Nhất không cho tổ mẫu ôm, tổ mẫu có cháu gái mình ngoan đâu.”
Thân thể Như Như thiên gầy, diện mạo giống Lý Phương Chỉ, không đẹp bằng Duy Nhất, bất quá, có ai ngại cháu gái mình xấu chứ? Liên thị ôm qua Như Như nhìn Duy Nhất ngẩng ngẩng đầu, “Tam tổ mẫu ôm Như Như tỷ, không ôm Duy Nhất.”
Duy Nhất dựa vào trong lòng ngực Lê Uyển, không để ý tới Liên thị nói chút nào, ngửa đầu, nhìn chằm chằm khuyên tai Lê Uyển, cười a a.
Thời điểm Lê Uyển đi, Duy Nhất lại khóc náo loạn trong chốc lát, phía trước khách nhân nhiều, Lê Uyển đứng ở phòng khách, tiếp đãi khách nữ vào cửa sau, Lê Uyển nhận thức người không nhiều lắm, đơn giản, dựa vào thân phận của nàng, người chủ động hàn huyên cùng nàng cũng không nhiều lắm, loại thời điểm này, người không thân còn tiến lên nói chuyện cùng nàng đó là dụng tâm kín đáo, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Thời điểm dùng bữa giữa trưa, Lê Uyển không gặp Duy Nhất, Tử Thự tiến đến bên tai nàng đem tình huống Duy Nhất nói cho Lê Uyển, nàng mới yên tâm xuống, trước buổi tiệc bắt đầu, Lâm thị ra tới, đầu óc không thanh tỉnh lắm, nhưng khóe miệng vẫn luôn treo cười, Lê Uyển cảm thấy kỳ quái, bất quá khách nhân nhiều phải tiếp đón, không rảnh để ý tới.
Thời điểm tan đã là chạng vạng, bồi Lưu thị tiễn khách nhân đi, Lê Uyển cảm thấy hai chân đều không phải là của mình, cảm giác cùng bị Tần Mục Ẩn lăn lộn khác nhau, cái loại đó hai chân không nghe bản thân sai sử, ít nhất hai chân còn tốt, mà lúc này, hai chân đều không có cảm giác, biểu tình trên mặt cũng cứng đờ nhiều hơn.
Ngồi ở trên ghế, chờ phía trước uống rượu kết thúc, Tử Thự quỳ trên mặt đất, đôi tay mát xa chân cho Lê Uyển, Tử Lan từ bên ngoài tiến vào, “Phu nhân, lão phu nhân nói đi về trước, ngày mai nhị thiếu phu nhân nhận thân, hầu gia ở phía trước không biết khi nào mới kết thúc, ngài cùng hầu gia còn có tiểu thư đêm nay ở tại bên này, chờ ngày mai nhị thiếu phu nhân nhận thân lại hồi.”
Lê Uyển mở mắt ra, nhìn trời dần dần tối, hỏi, “Tiểu thư đâu?”
“Ở trong sân, thời điểm lão phu nhân đi tiểu thư náo loạn trong chốc lát.” Duy Nhất nhận người, người bên người đi rồi bị bé phát hiện, nhất định phải nháo một hồi, Lê Uyển ngồi dậy, “Lão phu nhân đi đến chỗ nào rồi?”
Tử Lan cúi đầu, “Lão phu nhân nói người nghỉ ngơi không cần phải đưa ngài, Toàn An ở bên ngoài chuẩn bị ngựa xe chờ, ngài cùng tam lão phu nhân ra cửa cùng nhau.”
Lê Uyển gật đầu, đầu óc nàng mơ màng, hôn mê đến lợi hại, “Có nháo thành động phòng không?”
Nói lên cái này Tử Lan buồn cười, “Không có, bằng hữu nhị thiếu gia đều bị tam thiếu gia ngăn lại, tam thiếu gia còn nhờ nô tỳ nói một câu cùng người.”
Lê Uyển đau đầu, đá đá chân, “Tử Thự, được rồi, ta đi xem tiểu thư. Tam thiếu gia kêu ngươi chuyển đạt cái gì?”
“Tam thiếu gia nói người đưa nhị thiếu gia đồ vật hắn đều đếm qua, đến thời điểm hắn chỉ cho phép nhiều không được thiếu.” Tử Lan bất đắc dĩ, ai có thể đoán được mọi người vội đến khí thế ngất trời, tam thiếu gia còn có tâm tư quan sát hạ lễ phu nhân đưa nhị thiếu gia, không chỉ có như thế, còn tinh tế kiểm kê một lần.
Lê Uyển ngẩn ra, kéo kéo khóe miệng, “Hắn thật biết tính kế.” Nhớ tới Tần Mục Ẩn nói hạ lễ chuẩn bị cho Lê Uy, Lê Uyển run run hai cái, không nghĩ Tần Mục Ẩn đều chuẩn bị tốt cho Lê Uy, “Nếu ngươi gặp tam thiếu gia, làm hắn thưởng cho ngươi thứ tốt liền nói cho hắn, hầu gia chuẩn bị cho hắn một phần đại lễ.”
Hoàng Thượng ban thưởng Tụ phong tửu lầu, Tần Mục Ẩn muốn đem cái này đưa cho Lê Uy, cả đời Lê Uy không lo ăn mặc, hơn nữa, có hoàng đế ngự bút, ai cũng không dám tìm tửu lầu phiền toái, thời điểm lúc ấy Tần Mục Ẩn nói lên Lê Uyển cảm thấy quá quý trọng, ai ngờ, Tần Mục Ẩn nhẹ nhàn nói câu, “Tính tình Tam đệ thẳng, về sau sợ sẽ đắc tội không ít người, có tửu lầu Hoàng Thượng đưa, người khác không cho hắn mặt mũi cũng sẽ cho Hoàng Thượng vài phần thể diện.”
Tần Mục Ẩn an bài chức vị cho Lê Uy ở Binh Bộ, phẩm giai không cao, nha dịch ngồi xổm cửa, chức vị như vậy đều có thể đánh lên cùng Binh Bộ thị lang, đáy lòng Lê Uyển cảm thấy Lê Uy cũng là có vài phần năng lực, nàng đều tìm không thấy lời nói phản bác Tần Mục Ẩn.
Trên mặt Tử Lan vui vẻ, “Cảm ơn phu nhân.”
Những lời này, định có thể đào không ít thứ tốt từ chỗ tam thiếu gia rồi.
Tiệc rượu kết thúc, khách khứa tan hết, Tần Mục Ẩn ngồi ở bên bàn, tay chống đầu, giống như đang đau khổ suy nghĩ, Toàn Bình đợi trong chốc lát, tiến lên, nhỏ giọng nói, “Hầu gia, muốn trở về hay không?”
Tần Mục Ẩn xoay qua thân mình, trên bàn một mảnh ly hỗn độn, chung quanh hạ nhân đứng rất nhiều, hắn ở, không người dám tiến lên thu thập quét tước, ánh mắt Tần Mục Ẩn hư hoảng, cường ngồi dậy, Toàn Bình cùng Toàn Thuận lập tức giúp đỡ Tần Mục Ẩn.
“Về đi, phu nhân đâu?”
“Phu nhân ở trong sân chờ, lão phu nhân về hầu phủ trước, tiểu thư ở lại.” Toàn Bình nói xong ba câu, xuyên qua hành lang, gặp Tử Thự bưng ấm trà tới, “Hầu gia, phu nhân lo lắng ngài uống quá nhiều, tặng canh giải rượu cho ngài…”
Tần Mục Ẩn say đến không nhẹ, lúc này bất quá cố nén không hôn mê thôi, nghe vậy, gật đầu, “Toàn Bình, đỡ ta đến bên cạnh đình ngồi, tỉnh rượu lại trở về.”
Tử Thự hơi chau mi, “Hầu gia, bên ngoài gió lớn, về trước đi, phu nhân còn đang chờ?”
Ánh nến trong viện ấm áp dễ chịu, trên treo đèn lồng màu đỏ bịt kín một tầng ánh sáng, Lê Uyển chờ ở cửa, nhìn thấy bóng người, vội phân phó Toàn Bình đem Tần Mục Ẩn đặt ở trên trường kỷ bên cạnh, Duy Nhất ngồi ở bên trên, đang chơi vui vẻ.
Lê Uyển bế Duy Nhất lên, Tần Mục Ẩn ngã vào bên trường kỷ, Lê Uyển nhăn nhăn mày, “Tử Lan, đổ bồn thủy tới, các ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi đi.” Đem Duy Nhất đặt ở bên trong, không ngờ, Duy Nhất tự bò tới rồi trên người Tần Mục Ẩn, chống thân mình đứng lên, trong miệng nói chuyện a a.
Tử Lan bưng nước vào nhà, Lê Uyển xua tay, “Ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi đi, tìm hai nha hoàn đến thủ là được.”
Từ tháng trước bắt đầu lót tã Duy Nhất, bé đi tiểu đều ấn theo canh giờ, giờ Tý tiểu xong, có thể ngủ một giấc đến hừng đông, ngẫu nhiên canh giờ không đúng, Duy Nhất không thoải mái sẽ tự tỉnh lại khóc kêu.
Tần Mục Ẩn ngủ thực sâu, Duy Nhất nói một hồi lâu không được đáp lại, khóc lên, toàn thân Lê Uyển cũng mềm, khàn khàn tiếng nói dỗ Duy Nhất, “Duy Nhất không khóc, cha ngủ rồi, Duy Nhất cũng ngủ, tỉnh lại là có thể thấy cha.”
Nghe vậy, Duy Nhất theo thân mình Tần Mục Ẩn ngã xuống giường nệm mềm, Lê Uyển không lo lắng bé ngã, cởi giày cho Tần Mục Ẩn, vắt khăn rửa mặt cho hắn, đơn giản lau thân mình, lướt qua thân mình hắn xem Duy Nhất, Duy Nhất ghé vào lòng Tần Mục Ẩn. Thương tâm ấm ức khóc, Lê Uyển mệt, trước không phát hiện, cho rằng bé ngoan ngoãn ngủ, bế Duy Nhất lên, nhẹ nhàng dỗ dành nói, “Cha uống say, Duy Nhất thật hiểu chuyện…”
Lại lo lắng thân mình Duy Nhất xảy ra vấn đề, học Duy Nhất nói kêu hai tiếng a a, Duy Nhất hơi hơi giương miệng, khóc đến thương tâm, vẫn không có nước mắt, trong lòng Lê Uyển thất kinh, vỗ vỗ bé, trên mặt xuất hiện mồ hôi mịn, Duy Nhất híp mắt, giương miệng, vẫn cứ không có thanh âm, Lê Uyển sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, thanh âm mang theo tiếng khóc, “Hầu gia, hầu gia, ngài mau xem, Duy Nhất làm sao vậy?”
Tần Mục Ẩn nhíu mi lại, mở mắt ra, ngồi dậy, lập tức chú ý tới Duy Nhất khác thường, ôm qua con, nhẹ nhàng nhìn mặt mày con, “Con làm sao vậy?”
Lê Uyển lắc đầu, khóe mắt chứa đầy nước mắt, “Ta cũng không biết, vừa rồi còn tốt…”
Chính là, thanh âm Duy Nhất oa oa khóc ra, Lê Uyển lại không dám thở phào nhẹ nhõm, “Hầu gia, vừa rồi Duy Nhất là làm sao vậy?”
Hết thảy tốt rồi, đột nhiên bị như vậy, nàng vội ôm qua con, Duy Nhất túm quần áo Lê Uyển, a a khóc lớn, Tần Mục Ẩn nhấp nhấp môi, mắt nhìn bốn phía, “Toàn An, Toàn An…”
Toàn An mới vừa đưa lão phu nhân trở về, gặp được Tử Lan ở bên ngoài sân, đang nói chuyện cùng Tử Lan, nghe thanh âm Tần Mục Ẩn vội vàng, ba bước còn hai bước phóng vào phòng.
“Đi hầu phủ gọi Trương đại phu tới, liền nói ta say rượu lợi hại, kêu Trương đại phu mang nhiều thảo dược chút…” Canh giờ không còn sớm, nếu bọn họ trở về, người bên cạnh sau khi nghe ngóng, đối với thanh danh Lê Thành cùng Phương Thục không tốt.
Lê Uyển ôm Duy Nhất đi phòng trong, Duy Nhất khóc đến lợi hại, Lê Uyển vén quần áo lên cho uống sữa, Duy Nhất ngậm bầu sữa trong miệng nói a a cái gì, Lê Uyển kinh hồn chưa định, nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt nhỏ Duy Nhất khóc hồng, đi theo khóc lên, “Là nương sai, là nương sai…”
Dạ dày Tần Mục Ẩn không thoải mái, Tử Thự bưng ấm trà gác ở trên bàn, đổ hai ly canh giải rượu uống hết, vén mành vào nội thất, Duy Nhất không chịu uống sữa, khóc nháo đến lợi hại, Tần Mục Ẩn ngồi ở bên cạnh người Lê Uyển, vỗ vỗ cẳng chân bé, tiếng nói khàn khàn, “Duy Nhất không khóc, có cha mẫu thân bồi con…”