Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 25

Editor: trucxinh0505

Nghe Tử Lan nói xong, Lê Uyển cúi đầu tinh tế suy nghĩ, sau một lúc lâu, mới mở miệng hỏi, “Cũng biết nương ta cùng Lưu lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì không?” Nàng không nghĩ gọi là ngoại tổ, một người chỉ biết ức hiếp nữ nhi ngoại tôn nữ giúp tôn tử đạt mục đích của lão phụ nhân.

Tử Lan gật đầu, mấy ngày nay Lê phủ cũng không thái bình, người nhà họ Lưu tới kinh không bao lâu sau liền dọn đi tòa nhà, vừa vào cửa, Lâm thị liền ghét bỏ Lưu thị mua cho bà tòa nhà nhỏ, lại nói địa phương hẻo lánh, trong lời ý là Lưu thị chỉ biết hưởng phúc mặc kệ bà.

Hạ nhân Lưu trạch cũng là tiêu tiền Lưu thị mua, Lâm thị không hài lòng nói đầu bếp làm đồ ăn không thể ăn, Lưu thị liền đem đầu bếp Lê phủ đưa qua, lúc sau, Lâm thị liền ồn ào bắt đầu mùa đông, trên người không có quần áo mới…

Tử Lan chưa nói xong, Lê Uyển giơ tay đánh gãy nàng, Lâm thị không thuận theo không buông tha nàng nàng chứng kiến qua, không đạt mục đích có thể nhắc mãi làm người đau đầu, “Cha ta có làm sao không?”

Đối với Lâm thị, lời nói kia rõ ràng chính là đe dọa người nhà họ Lưu.

“Lão gia bị Lưu lão phu nhân nhìn không có cách nào, Lưu lão phu nhân cả ngày ở Lê phủ nhắc mãi nuôi lớn phu nhân không dễ dàng cỡ nào, nói phu nhân trãi qua ngày lành không nhớ ơn sinh dưỡng, ban ngày đều đến Lê phủ dùng cơm, lải nhải nói chén Lưu trạch khó coi, giường quá cứng, cho rằng tới hưởng phúc không nghĩ tới là chịu tội… Lão gia sinh khí mới nói lên lời nói kia.”

Lê Uyển nhoẻn miệng cười, Lâm thị chính là ăn đau khổ quá ít, ỷ vào tuổi lớn nên mọi người phải cung phụng bà.

Còn không có hỏi xong, Tử Thự nổi giận đùng đùng đi trở về, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, Lê Uyển giương mắt, “Các nàng đi rồi?”

Tử Thự gật đầu, dậm dậm chân, căm giận bất bình nói, “Chủ tử, các nàng đều là người nào vậy!”


Trong lòng biết Lâm thị cùng Phương thị lại làm chuyện gì không biết xấu hổ rồi, Lê Uyển không hé răng, liền nghe Tử Thự nói, “Hai người ở trên đường vẫn luôn hỏi thăm chỗ ở lão phu nhân, ta không nói, các nàng thế nhưng đi hỏi thủ vệ bà tử, chủ tử, các nàng sao có thể như vậy a!”

Lê Uyển không nghĩ tới các nàng còn có cái chủ ý này, sắc mặt lạnh lùng, phân phó Tử Lan, “Đợi lát nữa ngươi hồi Lê phủ một chuyến, hướng lão gia nói nói chuyện hôm nay!”

Lưu thị hiếu thuận không phải không có điểm mấu chốt, Lê Trung Khanh ngầm nói cùng Lưu thị, Lưu thị tất nhiên sẽ giúp Lê Trung Khanh không phải Lâm thị cùng Phương thị.

Chạng vạng, Toàn An đã trở lại, nói trong cung vội, hầu gia trở về trễ, không cần chờ hắn.

Lê Uyển hỏi Toàn An hai câu chuyện Lê phủ, Toàn An lập tức đem chân tướng nói ra. Thì ra, cuối năm Mục Ẩn vội vì ở trước mặt hoàng thượng nói giúp Lê Trung Khanh hai câu, Hoàng Thượng nguyện ý bán mặt mũi Tần Mục Ẩn, chính là Đức phi muốn làm một hồi thưởng mai yến, mà Tần Mục Ẩn cần toàn quyền phụ trách.

Đức phi là mẫu phi Tĩnh Khang Vương, Hoàng Hậu không có con, phía dưới vài vị hoàng tử tranh đấu đến lợi hại, Hoàng Thượng mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không ngăn cản, mà nếu hoa mai yến xảy ra vấn đề, Đức phi cả kinh nhẹ nhàng một câu là Cẩm phi muốn hại nàng, liền dẫn tới chi tranh cung đình, có thể nghĩ tình cảnh Tần Mục Ẩn nhiều gian nan.

Lê Uyển làm một ít thức ăn đưa Toàn An mang theo cấp Tần Mục Ẩn, trong cung vội, sợ Tần Mục Ẩn sẽ quên ăn cơm.

Toàn An đi rồi, trong chốc lát Tử Lan đã trở lại.

Không biết cha nàng nói gì đó cùng nương nàng, từ nay về sau, Lâm thị cùng Phương thị rốt cuộc sẽ không đến cửa hầu phủ, Tần Mục Ẩn đi sớm về trễ, Lê Uyển không thấy bóng người, thời gian từ từ liền đến hoa mai yến, Lưu thị thu được thiệp mời tới cửa gặp nàng.


Thấy mặt nàng câu đầu tiên chính là, “Uyển Nhi, về sau chuyện nhà cữu cữu ngươi đừng động đến, chúng ta hỗ trợ chạy ngược chạy xuôi, người ta bản lĩnh lớn, không biết Vĩnh Bình Hầu phủ đáp ứng thế nào, biểu ca ngươi được như ý nguyện lưu kinh.”.

||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||

Lưu thị bị chuyện Lưu Tấn Nguyên lăn lộn không nhẹ, nàng còn cùng Lê Trung Khanh cãi nhau hai lần, ai biết, Lâm thị trong tối ngoài sáng không cần tâm nàng, còn nói lời chư xẻo nàng, nói nếu đổi là Lê Thành, nàng khẳng định không có thái độ như vậy. Trong lòng nàng đối với Lưu Tấn Nguyên không hề kém hơn nhi tử mình, tới trong miệng Lâm thị, vẫn là nàng làm không đúng.

Lưu thị tâm lạnh, chuyện Lưu trạch nàng cũng mặc kệ, lão gia nói đúng, thành gia rồi từng người có tâm tư riêng, làm quá nhiều, trước sau người ta đều cho rằng nàng không tận lực, còn hà tất nhận người ngại đâu.

Lê Uyển kinh ngạc, Lưu thị tỉnh ngộ nhanh như vậy, xem ra thật bị người nhà họ Lưu rét lạnh tâm, kéo cánh tay Lưu thị, nàng an ủi, “Nương đừng nóng giận, chúng ta mới là người một nhà!”

Lưu thị vừa nghe, không khỏi đỏ hốc mắt phía trước nàng còn trách cứ Lê Uyển cùng Tần Mục Ẩn, đối hai người lược có phê bình kín đáo, cho rằng Tần Mục Ẩn keo kiệt, không muốn hỗ trợ làm Lưu Tấn Nguyên bị ủy khuất..

“Nương cảm thấy ủy khuất ngươi!” Lê Uyển thành thân, Lưu thị luyến tiếc của hồi môn, nguyên nhân chính là kế hoạch đem người nhà họ Lưu tiếp vào kinh, thà rằng ủy khuất nữ nhi nhưng đối với người nhà họ Lưu thực tốt, kết quả đổi lấy được cái gì? Nương lải nhải, đại ca đại tẩu trách cứ, ngay cả Tấn Nguyên đối với nàng đều lãnh đạm.

Đào tim đào phổi đổi lấy chính là oán trách, Lưu thị không khỏi đỏ hốc mắt, dùng sức xoa đôi mắt hai cái, thở dài, “Cha ngươi cũng nói, về sau hai nhà ngày lễ ngày tết đi lại là được, các nàng không tới chúng ta cũng không đi!”

Lê Trung Khanh còn cẩn thận dặn dò qua nàng, Lưu gia dựa vào chính là Tĩnh Khang Vương, hắn thân là nhạc phụ Tần Mục Ẩn, trong mắt người khác, hắn là dựa vào Thừa Vương, nếu thật không minh bạch, về sau càng khó làm người, Lê Trung Khanh không có tham dự chi tranh ngôi vị hoàng đế nhưng hắn rõ ràng lợi hại trong đó, ai hắn đều không nghĩ giúp, chính là, nữ nhi gả đi buộc hắn đứng vào hàng ngũ.


Lê Uyển lại trấn an nàng hai câu, nói đến chuyện hoa mai yến, “Đức phi là mẫu phi Tĩnh Khang Vương, quan hệ bà ngoại cùng mợ hẳn cũng sẽ thu được thiệp mời, đến lúc đó thấy mặt, người cũng đừng cho các nàng thấy sắc mặt, không hay!”

Lưu thị giấu không được chuyện, càng tàng không được tâm tình, có cái gì đều viết ở trên mặt, ngày ấy, nếu là người khác nhìn ra nàng cùng người nhà họ Lưu bất hòa, nghĩ sâu xa sẽ chuyển đến trên người Thừa Vương cùng Tĩnh Khang Vương, khiêu khích Hoàng Thượng nghi kỵ liền thảm.

“Đáy lòng ta minh bạch, chỉ là, trong lòng trước sau đều không dễ chịu!”

Ngày ấy hoa mai yến tới, phố lớn ngõ nhỏ treo đầy đèn lồng lớn đỏ rực, Lê Uyển trừng mắt to, bên ngoài trời tờ mờ sáng, đèn lồng theo gió lay động, dường như tinh linh trong đêm đen, làm người không rời được mắt.

Tối hôm qua Tần Mục Ẩn ở trong cung không trở về, Lê Uyển ngồi ở trên xe ngựa, cầm gối dựa dựa vào phía sau lưng, trên xe ngựa đốt huân lò, tản ra hương khí xa xưa yên tĩnh, Lê Uyển nhắm hai mắt, bất tri bất giác lại ngủ rồi.

Xe ngựa chạy thẳng đến cửa hoàng cung, nghe thanh âm nghi vấn thị vệ, Lê Uyển mới mở bừng mắt, bên ngoài Tử Lan đáp lời, một lát, xe ngựa bắt đầu chạy tiến phía trước.

Lê Uyển đã tới trong cung thật nhiều lần, nàng mặc quần áo đều tốt, xe ngựa tới cửa cung thứ hai, tất cả mọi người muốn xuống dưới, đi đến văn ninh cung nơi của Đức phi.

Từ trong tay áo lấy ra cái gương đồng, Lê Uyển cẩn thận kiểm tra mặt một phen, từ trán đến cằm, không buông tha chỗ nào, xác nhận trang dung không thất thố, khuôn mặt nhỏ sắc mặt hồng nhuận khí sắc không tồi mới đưa gương đồng gác trên bàn trà nhỏ.

Ở cửa nhị cung xuống xe ngựa, còn tốt, tuyết lớn liên miên rốt cuộc ngừng, bên tường cung chồng chất một tầng thật dày, Lê Uyển nghĩ, nếu dọc theo tường cung có thêm một loạt người tuyết, người đi qua sẽ thấy cảnh đẹp ý vui hơn nhiều.

Đạp lên trên tuyết, tất tất tác tác tiếng vang, Lê Uyển giương mắt đánh giá trên đường thật dài, có hai ba phu nhân đi đến ở giữa, Lê Uyển chỉ có thể thông qua triều phục phán đoán phẩm giai các nàng, Lê Uyển vô cùng cảm tạ Tần Mục Ẩn giảng binh thư cùng nàng và đưa ra những cái ví dụ đó.


Nàng liếc mắt một cái liền phán đoán ra những phu nhân đó là gia quyến nhà ai, có một vị là gia quyến Hộ Bộ thị lang, có một vị là gia quyến Binh Bộ thượng thư, bên cạnh các nàng đều mang theo những người khác, Lê Uyển chỉ đánh giá các nàng, vẫn chưa phát hiện bên cạnh có thêm một người.

“Lão phu nhân không có tới?” Một đạo thanh âm mang giận truyền đến từ bên cạnh.

Lê Uyển thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng ở người bên cạnh, Hạ phu nhân Triệu thị cau mày, hơi lộ ra bất mãn, theo bên người hai cái cô nương cử chỉ ưu nhã, Lê Uyển giật nhẹ khóe miệng, nàng hứa trợ giúp Hạ phu nhân làm mai đệ đệ muội muội phía dưới Hạ Thanh Thanh, miệng nàng đáp ứng được, kết quả đem chuyện quên mất.

“Mợ cũng tới rồi?” Hạ phu nhân trừ bỏ mang theo hai cái nữ nhi, còn có đang làm mai cho một cái thứ nữ.

Lê Uyển càng hạnh phúc, Triệu thị đối với nàng càng ghen ghét thêm một ít, Hạ Thanh Thanh về quê một chút đều không tốt, tin nàng luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, Triệu thị càng đau lòng nàng, cho nên, đối với gương mặt hồng nhuận của Lê Uyển, ngữ khí cũng thay đổi, “Năm rồi trong cung có chuyện gì lão phu nhân còn sẽ tới ngồi chút, hiện tại con dâu vào cửa, nàng đều ngăn cách với thế nhân!”

Ngữ khí nàng hỗn loạn ý nói Lê Uyển không hiếu thuận với Hạ thị, nói không chừng cố ý không cho Hạ thị ra tới, Lê Uyển cười cười, không cùng Triệu thị chấp nhặt, nàng hỏi qua lão phu nhân, lão phu nhân chỉ là nói bà không thói quen ở nơi quá nhiều người, bảo nàng đi để tiếp thêm nhiều kiến thức, dặn dò nàng rất nhiều kiêng kị trong cung, Lê Uyển nhất nhất nhớ kỹ, lão phu nhân không nói nàng cũng minh bạch, lão phu nhân là lo lắng nàng bị người lợi dụng, không nên cuốn vào tranh đấu.

Lê Uyển không nghĩ Tần Mục Ẩn tham dự trong đó, nàng cũng thử qua ý tứ Tần Mục Ẩn, hắn đi theo Thừa Vương cũng không phải e ngại Thừa Vương cưới Tần Tử Vận, là hắn thật sự tán thành cách làm người của Thừa Vương.

Lê Uyển không biết nói chuyện Vĩnh Bình Hầu phủ cùng hắn như thế nào, Tĩnh Khang Vương cưới Vương phi thân phận tính tối cao, Vĩnh Bình hầu lão hầu gia làm quan vài thập niên tích góp không ít nhân mạch Tần Mục Ẩn không thể so sánh, còn có rất nhiều chuyện nàng nói không nên lời.

Triệu thị thấy ánh mắt nàng khẽ biến, sắc mặt bỗng trắng, trong lòng càng không vui, Hạ Thanh Thanh bị nàng làm hại trở về quê, nàng không những không cảm thấy bản thân làm sai, còn thể hiện một bộ bị khi dễ, Triệu thị cắn chặt răng, lạnh giọng đối với ba cô nương bên người nói, “Đi nhanh chút, đừng không nhận ra người tốt ở cùng nhau, bị tính kế còn không biết sâu cạn thế nào?”

Sắc mặt Lê Uyển cứng đờ, ngừng lại, mà Triệu thị đi cực nhanh, Lê Uyển muốn đuổi theo đi lên nói nàng chậm một chút, nghĩ nghĩ, chung quy cũng không cần.

Nàng giống như còn phòng bị Hạ Thanh Thanh, theo Hạ phu nhân nói một năm liền đón nàng trở về, có thể hay không Hạ Thanh Thanh đem chuyện nàng hãm hại nói ra rồi, Lê Uyển đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, đau đầu không thôi.

Bình Luận (0)
Comment