Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 29

Editor: trucxinh0505

Lê Uyển nhanh chóng lau khô nước mắt, sửa sang lại quần áo đàng hoàng, ngượng ngùng cười nói, “Ngày mai lão phu nhân nói đến Họa Nhàn Viện dùng bữa, hầu gia cũng biết lão phu nhân thích đồ ăn không?”

Ngày mai là ba mươi, lão phu nhân nói nàng năm đầu tiến hầu phủ, nên ở Họa Nhàn Viện náo nhiệt, nhìn bầu trời lúc này, ngày mai sợ tuyết sẽ rơi cả ngày, Lê Uyển chối từ một phen, cuối cùng phải đồng ý.

“Lão phu nhân không có nhiều chú ý, căn cứ theo thức ăn ngày thường là được rồi!” Nhớ tới từ trong cung trở về, nàng hỏi đồ ăn thế nào, hắn nói không tồi cho có lệ, lại thấy biểu tình nàng chua xót, Tần Mục Ẩn há mồm điểm hai món ăn mà lão phu nhân thích ăn.

Lê Uyển dụng tâm ghi nhớ.

Dùng xong cơm tối, Lê Uyển mở ngăn tủ lấy ra một cái hộp vuông vức, bên trong đựng bạc vụn, nhiều ít có gần trăm lượng, ngồi ở trên ghế, Lê Uyển mở hộp ra, cho những đồng bạc lớn nhỏ vào từng túi, đây là nàng cấp tiền thưởng cho bọn hạ nhân, túi thêu đồ án bình an cát lợi. Đời trước nàng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, tự cấp tiền thưởng ra tay rộng rãi, nay ngẫm lại, trong mắt bọn hạ nhân, xem nàng lè kẻ dễ lừa gạt, thích khoe khoang coi tiền như rác mà thôi.

Đời trước, lão phu nhân đối với chi tiêu Lê Uyển chẳng quan tâm, nàng lại khó thấy được mặt Tần Mục Ẩn, quản gia dễ nói chuyện, mỗi lần Lê Uyển chi bạc nhiều ít, quản gia đều sẽ cho nàng, có một hai lần nàng thử điểm mấu chốt quản gia, xem hắn thật có thể làm chủ hay không, cố ý mở miệng muốn một khoản bạc không nhỏ, quản gia thẩm tra đối chiếu sổ sách tay khựng lại trong chớp mắt, một câu không hỏi, cho nàng ngân phiếu.

Nàng muốn càng nhiều trong lòng càng giận, gia nghiệp Tần Mục Ẩn to như vậy lại giao cho quản sự, phân công minh xác, Lê Uyển tuy là chủ tử quản gia, chuyện có thể làm chủ lại không nhiều lắm, muốn bạc còn phải hỏi quản gia, trong lòng Lê Uyển không thoải mái.

Lê Uyển đem túi lấy ra, đem bạc đổ lên trên bàn, tinh tế đếm, quản sự thưởng bạc nhiều nhất, tiếp theo là nha hoàn nhất đẳng, nha hoàn nhị đẳng, nha hoàn thô sử, bảo đảm mỗi người đều có bạc thưởng sau mới đem bạc cho vào trong từng túi, bỏ lại trong hộp.

Tần Mục Ẩn ngồi ở trước bàn, trong tay thưởng thức cái nghiên mực, hôm nay, quản sự thôn trang tặng mấy sọt con mồi mới bắt được, hắn muốn đích chọn đưa qua Thừa Vương, gặp Triệu thị tới đi không được, phân phó Toàn An đưa qua cho Thừa Vương phủ, Lê phủ cũng mang đi một ít.

Khi Toàn An trở về, mang về một ít đồ cổ, nghiên mực trong tay Tần Mục Ẩn chính là Thừa Vương đưa, sắc vẻ ngoài màu than chì, tạo hình tròn tinh xảo, ở giữa lõm thành hai hố lớn nhỏ sâu cạn không đồng nhất, một bên khắc một bụi tế thảo, để sát nhìn, sẽ phát hiện thảo hơi hơi màu xanh, hoa văn tinh tế, xúc cảm ấm áp, sở dĩ Tần Mục Ẩn cảm thấy hứng thú là nghiên mực này giống cái trong thư phòng của lão hầu gia.

Nghiên mực kia, dùng cục đá chế tạo, bên trên cũng khắc tế thảo, bất luận là tính chất, tạo hình, xúc cảm, đều không khác nhau. Đồ vật lão hầu gia có khi tấn công một cái cường đạo, theo lý thuyết phải cống nộp hết lên trên, nhưng khi đó lão phu nhân cả ngày sao kinh thư cầu phúc hoài hài tử, lão hầu gia liền trộm giữ đưa cho lão phu nhân.


Tần Mục Ẩn ngẩng đầu, thấy Lê Uyển ôm một cái hộp gỗ hoa lê tinh xảo, bên trong lót một tầng vải dệt vân cẩm tốt nhất, bao trùm bên trên là một túi vải nhung, Tần Mục Ẩn hiểu ý tứ Lê Uyển, lấy túi ra, đem nghiên mực bao lại, nghiên mực này là Thừa Vương đưa lễ tân niên cho lão phu nhân, sáng mai đưa qua cho lão phu nhân.

Nghĩ đến lễ tân niên, tầm mắt Tần Mục Ẩn dừng ở trên người Lê Uyển, nàng khóc hai lần, đồ son phấn cũng không giấu được chung quanh vành mắt sưng đỏ, lão phu nhân kiên trì tới Họa Nhàn Viện ăn tết là nghỉ cho nàng mặt mũi, phần lớn hạ nhân ở trong phủ đều là nhiều năm, khi đó nàng chưa vào phủ, bọn hạ nhân liền đàm luận về nàng, sẽ có nhiều chút không dễ nghe, hôn nhân từ xưa chú ý môn đăng hộ đối, gia thế Lê Uyển thấp, phẩm tính không giống nhau, bọn hạ nhân cảm thấy nàng không xứng với hắn, hắn bị ủy khuất, đến mấy người Toàn An Toàn Bình ở bên hắn, khi hắn mới thành thân cũng cho là như vậy.

Tần Mục Ẩn đem nghiên mực cất, đứng dậy xoải bước đi ra ngoài.

Lê Uyển đem hộp gỗ hoa lê đặt ở trên bàn trà, cùng hộp đựng bạc thưởng son song với nhau, quay đầu chỉ thoáng thấy bóng Tần Mục Ẩn đảo qua khung cửa cái mành không ngừng đung đưa.

Nàng đoán Tần Mục Ẩn không muốn đem nghiên mực đưa cho lão phu nhân, thấy hắn yêu thích không buông tay, khẳng định cực kỳ quý trọng, mới tìm một cái hộp cho hắn bao lên.

Lê Uyển rửa mặt xong, Tần Mục Ẩn còn không có trở về, nàng đi tới cửa xem, đêm nay, nàng cho bọn nha hoàn nghỉ, kêu các nàng ở thiên viện náo nhiệt với nhau, cho nên, cổng lớn, một người cũng không có, lọt vào tai chính là tiếng gió bên ngoài, cùng ngẫu nhiên tiếng vang tuyết rơi trên mặt đất.

Đã lâu, Lê Uyển cảm thấy mình như hòn vọng phu thì thấy Tần Mục Ẩn xuất hiện ở trong bóng tối, hắn không có bung dù, trên đầu trên vai tất cả đều là tuyết, trên mặt còn vương vài cánh tịch mai, Lê Uyển không dám nghĩ buổi tối đi chiết tịch mai làm gì, chờ hắn đến gần, Lê Uyển nhìn chằm chằm cành cây trong tay đã đỏ bừng, cùng với, lông mi dính tuyết, há mồm định gọi Tử Lan đem nước ấm lên, lời chưa thốt ra đã nghe hắn nói, “Không phải ngươi cho nàng nghỉ ngơi sao?”

Nói xong, đi nhanh vào phòng, tịch mai khá lớn, Lê Uyển tiến lên giúp hắn vén rèm, trên cây bao trùm đầy tuyết, chạm vào rào rạt rơi xuống trên mặt đất, thực mau liền hóa thành nước.

Lê Uyển đi theo vào nhà, xem hắn đem tịch mai trong bình hoa đã khô lấy ra, cắm tịch mai mới vào, cây tịch mai lớn, Cao bằng nữa tấm mành cửa, đầu giường đuôi giường đều thành màu vàng, dần dần, trong phòng tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt, Lê Uyển mới nhớ phải giúp hắn thu thập thân mình.

Cách gian là phòng tắm, bên trong bếp lò có sẵn nước ấm, không nhiều lắm, chỉ đủ rửa mặt rửa chân, Lê Uyển cầm theo bếp lò tay, đem nước đổ vào trong bồn, lại thêm chút nước lạnh, lấy tay thử đủ ấm, mới bưng chậu trở về trong phòng.

Tần Mục Ẩn đã đổi quần áo xong, đầu tóc đen như mực ướt dầm dề, Lê Uyển đem chậu đặt trên giá, vắt khăn cho hắn, hắn đi một vòng bên ngoài, quanh thân mang theo âm lãnh bên ngoài, dựa gần, còn có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết của —— tịch mai cùng tuyết lạnh!


Tần Mục Ẩn nhận khăn ấm, lau mặt, chuyển sang cổ, lộ ra tảng lớn da thịt, Lê Uyển hơi hơi dời mắt, đi lỗ tai lại đỏ lên.

“Tịch mai khô rồi, thích thì trong phủ còn có, lưu cành khô ăn tết không may mắn!” Nàng luyến tiếc ném hoa hắn đưa, hắn liền nói cho nàng, hắn còn sẽ chiết cho nàng, lão phu nhân đều nghĩ cho nàng mặt mũi ăn tân niên, hắn cũng muốn tỏ lòng của mình.

Hương hoa vờn quanh mũi, người so với hoa yêu kiều hơn, khi Tần Mục Ẩn chiết hoa liền nghĩ đến hình ảnh này.

Một câu vân đạm phong khinh, Lê Uyển nghe được ngẩn ra, hắn đi ra ngoài là vì nàng chiết hoa, cả tòa hầu phủ, nay chỉ còn tịch mai chỗ thư phòng hắn ngồi nở rộ, sắc mặt Lê Uyển lên men, nuốt xuống nức nở trong miệng, nói “Thiếp thân cảm ơn hầu gia!”

Tần Mục Ẩn đưa khăn, Lê Uyển tiến lên một bước tiếp nhận, mặt hắn phiếm khí lạnh, khăn trong tay cũng đã lạnh, cầm khăn Lê Uyển hỏi, “Hầu gia còn muốn nữa không?”

Mặt đông lạnh được nước ấm lau mặt, sắc mặt Tần Mục Ẩn ửng đỏ, trong ánh mắt thanh lãnh nhu hòa một chút, Lê Uyển đem chậu nước đi đổ, trở về, trong phòng không có bóng dáng Tần Mục Ẩn, Lê Uyển kinh ngạc, nghe được nhà kề truyền đến tiếng nước, Lê Uyển đem chậu rửa mặt thả lại trên giá, đi kệ sách tìm sách đọc.

Kệ sách này là hai ngày trước đưa vào nội thất, ý Tần Mục Ẩn là, vào đông, mọi người đều lười nhác mệt mỏi, nên đem kệ sách dịch vào nhà, đầu xuân dịch lại ra ngoài và Lê Uyển cũng đồng ý.

Mấy quyển sách Lê Trung Khanh đưa còn chưa có xem xong, vì chuyện của ông, hoa mai yến Tần Mục Ẩn vội chân không chạm đất, chuyện đọc sách liền gác lại, nhiều ngày nàng thất thần, nhiều thời điểm nghe hắn nói xong, bởi nàng thất thần, nhiều ý không nhớ được, vì thế lặp lại hỏi hắn, cứ vậy, một tờ phải coi đến hai buổi tối.

Lê Uyển tay đặt trên quyển 《 Úy liễu tử 》, nàng không hiểu binh pháp, chú giải bên trong cũng không có hứng thú, nếu không phải Tần Mục Ẩn nói quyển sách này có chỗ lợi hại, cả đời Lê Uyển sẽ không hiểu biết giá trị quyển sách này.

《 Úy liễu tử 》là một trong mười quyển đại binh thư, trong tay Lê Uyển chính là bản đơn lẻ, nghe nói thời điểm xét nhà một Vương gia ở tiền triều không có tung tích quyển sách này, phản ứng đầu tiên của Lê Uyển Lê chính là, lúc ấy xét nhà quan binh tổ tiên, Tần Mục Ẩn lại phản bác nàng, sau xét nhà, mọi đồ vật đều phải nhập kho triều đình, trên quyển sách có ghi lại, có thể thấy được không phải quan binh tham, khả năng trên đường vận chuyển không cẩn thận rớt bị người nhặt đi.


Lê Uyển đưa Tần Mục Ẩn nhìn mấy quyển khác, Tần Mục Ẩn nói cho nàng biết là trong sách ghi lại phê bị mất, nói cách khác, tổ tiên Lê gia nhặt được là sau khi được phê, sau bởi vì chuyện gì không lấy ra, tới thời tổ phụ Lê Uyển, sách này mới lại thấy ánh mặt trời, sau đó truyền cho Lê Trung Khanh.

Hẳn Lê Trung Khanh biết sách quý, mới có thể đưa cho nàng, nếu không phải nàng nghe ngữ khí Lưu thị luyến tiếc nàng cũng chướng mắt, nàng muốn đem sách đưa cho Tần Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn không chịu nhận, thật lâu sau mới từ từ nói câu, “Sách còn nhận chủ không thành?”

Lê Uyển tưởng tượng, nàng lại chuyện bé xé ra to, liền đặt sách ở trong phòng, đưa hay không đưa có gì khác nhau, muốn xem tùy thời có thể lấy ra.

Lại xem sách này, Lê Uyển rất cẩn thận, sách đã thực cổ xưa, nếu không chú ý xé một tờ, bản đơn lẻ liền hư rồi.

Ngồi ở trên giường, Lê Uyển khom lưng cởi giày, Tần Mục Ẩn đã trở lại.

Mép giường đặt một quyển sách, Lê Uyển ngồi ở bên cạnh, ngửa đầu xem hắn, ánh mắt Tần Mục Ẩn cứng lại.

Đã nhiều ngày, hắn giảng giải nàng thường xuyên thất thần, không tự chủ nghĩ đến đêm đó của hai người. Trong tình cảnh đó, thân mình nàng mềm mại, đầu đặt bên khuỷu tay hắn, dường như xem là cái gối đầu, tóc nàng thơm mùi hoa hồng, nàng giống như thực thích hoa hồng cùng hải đường, khi uống trà, nếu là hồng trà, biểu tình nàng bưng chung trà sung sướng mà hưởng thụ, đổi lại trà khác, mặt vô biểu tình không dậy nổi một tia gợn sóng, nghe nàng ngữ thanh nàng đọc sách, thể xác và tinh thần hắn liền tê dại cùng buồn ngủ, đặc biệt tay nàng để bên hông, chạm đến da thịt nàng, làm hắn càng thêm muốn ngừng mà không được.

Mà lúc này, nàng mặc áo ngủ đơn màu vàng nhạt, khom lưng khi lộ ra một tảng gáy ngọc trắng nõn lớn, cổ áo hở, nửa che nửa lộ bên trong, một đôi bạch ngọc nõn nà mềm mại đặt trên đâu gối, Tần Mục Ẩn mới vừa lau qua thân mình giờ lại cảm giác khô nóng không thôi.

Ngay sau đó, nàng đứng dậy, trước ngực rõ ràng kích động một phen, dường như nàng không biết đến chuyện đó, nâng đôi chân lên, ngã lăn lên giường, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, ánh mắt Tần Mục Ẩn đen như mực, trên mặt lại bình tĩnh như thường, đi qua, cởi giày, nàng đã rúc vào trong chăn, lộ ra một cái đầu nhỏ, đối mắt đen đào hoa ánh lấp lánh, môi đỏ hé mở, muốn nói lại thôi.

Thân mình Tần Mục Ẩn lại chảy qua một trận tê dại, thổi quét toàn thân.

Lê Uyển mở miệng, muốn kêu Tần Mục Ẩn lấy sách đặt ở mép giường, ai ngờ, thân ảnh khổng lồ bao phủ, nàng không kịp ra tiếng, ngôn ngữ hóa thành nức nở bị hắn nuốt vào trong bụng, Lê Uyển còn trợn tròn mắt, trong con ngươi hắn không thấy đáy, toàn thân Lê Uyển mềm nhũn.

Tần Mục Ẩn muốn làm chuyện này thật lâu, lần đầu tiên làm nàng đau sau lại khắc chế, sau nàng hỏi hắn ý tứ trong binh thư, bản đơn lẻ này hắn không khinh nhờn, lúc này, nắm nàng no đủ trong tay, trong khe hở ngón tay tất cả đều là tròn trịa mềm mại, Tần Mục Ẩn khó tự kiềm chế.

Cúi người, tinh tế hôn môi g.ặm cắn nàng, đôi môi anh đào mềm mại, ăn vào trong miệng luyến tiếc hạ răng cắn, dường như dược liệu trân quý, liếm một ngụm như là thuốc quý bệnh liền được trừ, sau lưu lại di chứng nghiện, Tần Mục Ẩn trúng di chứng môi anh đào, luyến tiếc ăn không muốn rời.


Một phen xuống, thân mình Lê Uyển mềm thành bông, nàng cắn răng, gian nan hô hấp bình thường, theo đầu ngón tay hắn chậm rãi đi xuống, thân mình Lê Uyển run lên, hai chân không tự chủ kháng cự hắn.

Chính là, hắn kêu nàng nhìn lên, mặt Lê Uyển chín đỏ, bên trên mang theo nhè nhẹ ánh nước, Lê Uyển co quắp vặn vẹo thân mình, nháo muốn tắt đèn.

Được như ý nguyện, mật thất chìm trong bóng tối.

Lê Uyển vẫn mắc cỡ đỏ mặt, tay vô thố bắt lấy cánh tay hắn, hai người đều thanh tỉnh, cảm nhận hắn đi vào, Lê Uyển nắm chặt chăn, kêu lên một tiếng.

Động tác hắn chậm, lúc ban đầu Lê Uyển không khoẻ thực mau liền không có, ngược lại dâng lên một loại khó chịu, bất an vặn vẹo thâ,n dưới, nghe được thanh âm trầm thấp của hắn… Lê Uyển lại động hai cái, hô hấp hắn đều nặng, tùy cơ, chính là mưa rền gió dữ công kích, Lê Uyển thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, định lui thân mình, bị hắn cầm vòng eo, Lê Uyển theo bản năng cào cánh tay hắn.

Nghe được một tiếng trầm thấp “Vết trảo lần trước còn chưa tan!”

Lê Uyển híp nửa mắt, hai tròng mắt hơi nước quanh quẩn, phát ra âm thanh yêu dã, nàng không tin, phản bác đứt quãng, “Mới sẽ không… Ta đều đã khỏi!” Nàng bị thương như vậy, dùng một lần dược thì tốt rồi, hắn thương nơi cánh tay, đầu vai, sau lưng, nên sớm khỏi mới đúng.

Tiếng cười khinh thường nơi đỉnh đầu, nội liễm mà áp lực, Lê Uyển đột nhiên mở bừng mắt, thấy khóe môi hắn giương lên, trong óc hiện lên một trận bạch quang, thân mình xụi lơ xuống. Phản ứng lại, nàng vừa nói gì đó sau, trên mặt lan tràn một tầng ửng đỏ.

Đột nhiên, thế công hắn không gián đoạn mở ra bùng nổ, một lần so một lần hữu lực, Lê Uyển cắn môi, anh anh khóc lên.

Mơ hồ nghe thanh âm trầm thấp khàn khàn hỏi, “Thật sự khỏe rồi sao?”

Ý thức Lê Uyển tan rã, không biết Tần Mục Ẩn hỏi cái gì, theo bản năng đáp, “Đương nhiên!”

Môi đỏ Lê Uyển khẽ nhếch, thân mình theo động tác hắn như nước chảy bèo trôi, không chú ý khi nàng nói xong, khóe môi hắn gia tăng ý cười, “Phải không?”

Một đợt lại một đợt, trong bóng đêm, mật thất quanh co khúc khuỷu…

Bình Luận (0)
Comment