Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 180

Tả Thiệu Khanh cẩn thận suy nghĩ, quả nhiên từ sau khi y trở về chưa từng gặp viên ngoại lang công bộ chĩa mũi nhọn vào y, chẳng qua đối với y mà nói, người kia chỉ là tiểu nhân vật có một chút tâm cơ lại không thức thời, y căn bản không cần thiết phải hao tốn sức lực chú ý hắn ta.

“Tăng ái khanh, ngươi có chứng cứ gì không? Nếu là hoài nghi thì không cần phảinói, trẫm không thể bởi vì một câu hoài nghi của ngươi liền nhốt đại quan nhất phẩm triều đình vào đại lao.” Chiến Viên Phong trong lời nói mang theo một tia tức giận.

“Hoàng thượng, thần cũng biết, Trấn quốc công nhất định không thể tự mình độngthủ, dù cho tra ra được cuối cùng bắt được cũng chỉ là kẻ chết thay, nhưng thần không cách nào nhìn thế lực Trấn quốc công lớn dần, một tay che trời, không thèm để ý luật pháp.”

“Theo như lời ái khanh, là ám chỉ trẫm là hôn quân không có tài cán gì?”

Tăng thái phó nằm sấp trên mặt đất: “Hoàng thượng thứ tội, lão thần chỉ là ăn ngay nói thật, không đành lòng nhìn giang sơn tiên đế để lại cuối cùng bị hủy trong tay tặc nhân.”

Chúng đại thần đồng loạt ngừng thở, không rõ Tăng thái phó hôm nay phải hay không là bị quỷ nhập vào người, như thế nào sẽ nói ra lời này, lời này liền chỉ rõ Lụccông gia có hiềm nghi khởi binh tạo phản.

Tuy tất cả mọi người hiểu Tăng thái phó và Trấn quốc công không phải không hợp nhau ngày một ngày hai, nhưng giống như hôm nay là lần đầu tiên lên án bằng bất cứ giá nào như vậy.

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Chiến Viên Phong rơi vào trên người hai người, nhớlại tin tức tình báo khoảng thời gian này nhận được, cau mày.

Trong võ quan có người thứ nhất bước ra làm khó dễ, hừng hực phản bác: “Tăng thái phó, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung, Lục công gia mười một tuổi lên chiến trường, vì Đại Ương đuổi đi cường địch, chưa hề từng có một câu oán hận? Mà ngươi lão thất phu suốt ngày chỉ biết chi hồ giả dã lại khắp nơi làm khó dễ Lục công gia, không biết ngươi là có mục đích gì?”

Tả Thiệu Khanh thiếu chút nữa thì muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, y nghe thấy thanh âm quen thuộc, thò đầu nhìn về phía vị quan đứng ra kia, nửa ngày mới nhận ra là Tống Hán Lâm phó tướng của Lục Tranh.

Đã có người thứ nhất liền có người thứ hai, cả triều đại đa số võ quan đều lục tụcngo ngoe đứng ra vì Lục Tranh chính danh, ngược lại trào phúng Tăng thái phó tràotích đầy mình.

Tăng thái phó từ trước đên nay chính là người sĩ diện, bị một đám võ quan thô lỗ ngươi một lời ta một câu kích thích.

Cũng may Tăng thái phó những năm nay làm thái phó cũng không phải uổng phí,học trò môn khách vô số, dĩ nhiên là là có mấy người tử trung, đồng loạt đứng ra ủng hộ Tăng thái phó, trong chốc lát trên điện kim loan to như vậy chỉ nghe thấytiếng cãi nhau ầm ầm.

“Nhìn xem, nhìn xem…” Tăng thái phó thân thể run rẩy chỉ vào võ quan đứng ra: “Hoàng thượng, người xem, lão thân chẳng qua vạch tội Trấn quốc công, bọn họ lại bày ra công kích, lẽ nào như vậy còn chưa đủ để chứng minh Lục công gia một tayche trời sao?”

Tống Hán Lâm trợn tròn mắt, trên mặt tất cả võ quan đều hiện ra nét mặt vô tội lại tức giận, đồng loạt trừng mắt nhìn Tăng thái phó, không dám tùy ý mở miệng.

“Vậy những quan văn đứng ra kia chẳng phải đều là tâm phúc của Tăng thái phóngài sao? Vậy vi thần phải chăng có thể hoài nghi Tăng thái ngài có hiềm nghi kết bè kết cánh?” Một thanh âm du dương vang dội từ phía sau truyền vào trong tai mọingười, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên toàn thân mặc quan phụcmàu đỏ tươi thản nhiên đứng ở đó.

“Ngươi một lang trung nho nhỏ, chỗ này có phần cho ngươi nói chuyện sao?”

Tả Thiệu Khanh xùy cười một tiếng: “Tăng thái phó ngài địa vị cao quý làm nhất phẩm đương triều, vậy mà nói ra loại lời nói không có tri thức này, tảo triều thảo luận chính sự vốn chính là quyền lợi của quần thần, hạ quan cho dù chỉ là tiểu quan, cũng có quyền lợi này, hay là nói… Thái phó ngài có quyền quyết định ai không thể phát biểu ý kiến sao?”

Tả Thiệu Khanh tiến lên vài bước, quỳ gối trong đại điện, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần cũng có việc muốn tấu.”

“Chuẩn.”

“Thần muốn tố cáo thế lực Tăng thái phó lớn dần, một tay che trời, không thèm để ýluật pháp.” Tả Thiệu Khanh nói y chang từng lời của Tăng thái phó, lập tức khiến cho vẻ mặt mọi người trở nên kỳ dị.

Có người cho rằng Tả Thiệu Khanh chỉ là tức giận Tăng thái phó tố cáo Trấn quốccông, cho nên mới nhảy ra bảo vệ phu quân của mình, cũng không hề cảm thấy y cóthể lấy ra chứng cứ gì.

“Vẫn là câu nói đó, chứng cứ đâu?”

Tả Thiệu Khanh sống lưng thẳng tắp, từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Tăng thái phó có tất cả ba đứa con trai bảy đứa cháu nội, một đứa cháu ngoại, trong đó không ít hơn ba người trong tay phạm tội có án mạng, không ít người đã từng ức hiếp nam chiếm đoạt nữ, cưỡng đoạt, còn chiếm đoạt ruộng đất, cướp đoạt sản nghiệp của người khác chính là nhiều không đếm hết, con cháu Tăng gia phạm nhiều đại án như vậy, lại vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, đây không phải là Tăng thái phó một tay che trời thì là cái gì? Không phải Tăng thái phó không thèm để ý luật pháp thì là cái gì?

Về phần chứng cứ, hoàng thượng có thể phái Hình bộ hoặc Phủ Doãn Thuận Thiên đi thăm dò, cho dù là dân chúng kinh đô cũng biết không ít, tuyệt đối không phải vi thần nói bừa bịa đặt lung tung vu oan.”

Tả Thiệu Khanh lúc nói mấy chữ cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tăng thái phó, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng, trực tiếp đem Tăng thái phó tức đến che ngực thở không ra hơi.

Y thở dài, thất vọng nhìn về phía Tăng thái phó: “Thái phó đại nhân, hạ quan biết ngài ghi hận việc hạ quan lỡ tay làm lệnh tôn bị thương, nhưng ngài có oán hận gì thì cứ hướng về phía hạ quan thì được rồi, vì sao phải giận chó đánh mèo Lục công gia? Hạ quan nghi vấn phẩm đức của ngài phải chăng có thể làm tốt chức vị thái phó.

Thái phó chính là thầy của đế vương, nếu là ngài không liêm chính, thì làm sao có thể phụ tá giảng dạy đế vương?”

Các võ quan không phúc hậu cười, mặc dù chỉ là im lặng cười tươi toe toét miệng,nhưng từng khuôn mặt trào phúng xem thường khiến cho Tăng thái phó trong chốclát ngực khó chịu, hít thở không thông.

“Thái phó…thái phó đại nhân…”

Chiến Viên Phong cố gắng đè xuống độ cong khóe môi, liếc qua Tả Thiệu Khanhhùng hổ dọa người, khua tay nói: “Người đến, dìu Tăng ái khanh đi thái y các, trước khi thân thể chưa hết bệnh liềm tạm thời ở thái y các tĩnh dưỡng. Về phần hai vị ái khanh dâng sớ cứ giao cho Hình bộ thẩm tra, ngày mai trẫm muốn nhìn thấy kết qủa.”

Hình bộ thượng thư khuôn mặt đau khổ đi tới lĩnh chỉ, trong lòng đối với Tăng thái phó có chút oán hận, ngươi nói nhà của bản thân ngươi đều ầm ĩ rõ ràng như vậy, làm sao còn tố cáo người khác? Đây không phải tự mình tìm phiền phức sao?

“Bãi triều.”

“Cung tiễn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế…” Quần thần hành lễ bãitriều, cả đám lúc đi qua bên cạnh Tả Thiệu Khanh đều ý tứ hàm xúc liếc mắt nhìn y,thầm nghĩ: Trước kia Lục công gia chưa bao giờ đáp lại lời tố cáo của quan lại trongtriều, hiện tại nhiều thêm một thê tử trạng nguyên biết ăn nói, càng là không cần tự mình mở miệng.

Đợi ra khỏi hoàng cung, Tả Thiệu Khanh ôm Lục Tranh mặt dạn mày dày hỏi: “Gia, vừa rồi hạ quan biểu hiện như thế nào? Phải hay không mồm miệng tranh cãi không kém hơn lão thầy kia là bao?”

Lục Tranh một tay giam cầm cái ót của y, một tay nắm lấy eo của y ôm chặt người, một nụ hôn mãnh liệt liền rơi xuống, dùng hành động trả lời câu hỏi này.

Còn may là ở trong xe ngựa, nếu không ngày mai lúc tảo triều khẳng định phải thêmmột bảng tấu chương tố cáo Trấn quốc công.

“Vù vù…” Đợi Lục Tranh thả người ra, Tả Thiệu Khanh thở hổn hển, trên mặt ửnghồng, nói chuyện cũng không lưu loát: “Viên ngoại lang…tên gì kia phải hay không làanh hạ thủ?”

“Tự nhiên không phải.” Lục Tranh dựa vào bên cạnh để cho Tả Thiệu Khanh nằm sắp ở trên lồng ngực: “Vừa rồi Lão thất phu kia không phải nói là say rượu trượt chân rơi xuống nước sao, cùng bản công có quan hệ gì?”

Lông mày Tả Thiệu Khanh nhíu lại, trong lòng đã có đáp án, cũng liền không tiếp tục vây quanh đề tài này nữa.

“Em ngược lại không nghĩ tới lão đầu kia vậy mà hận chúng ta như vậy, đây là muốncùng chúng ta xé rách mặt, lời ông ta vừa nói, có thể hay không khiến cho hoàngthượng nghi ngờ?”

Lục Tranh vuốt ve mái tóc của y, ánh mắt sắc bén: “Lòng nghi hay không nghi ngờ là do tâm tính hoàng thượng, không phải vì một hai câu của người khác có thể thay đổi, về phần vì sao ông ta hận hai chúng ta…a...”

Tả Thiệu Khanh thẳng người, hai tay vòng lên cổ Lục Tranh, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ còn có việc khác?”

“Trước đó vài ngày thủy quân phía nam truyền đến tin tức, có một tướng lãnh cùngngười khác xảy ra xung đột, lỡ tay đánh chết người, mà người kia, vừa vặn lại làcháu trai lão thất phu kia cưng chiều nhất.”

“A…đang êm đẹp họ Tăng lại chạy đến phía nam làm gì?”

“Dưới chân thiên tử có quá nhiều trói buộc, nào có tự tại như chỗ núi cao hoàng đế xa chứ?” Lục Tranh khóe miệng trào phúng nhếch lên.

“Cho nên ông ta ghi tạc việc này cũng lên người chúng ta?”

Lục Tranh đối với từ “chúng ta” y nói ra đặc biệt rung động, cúi đầu hôn lên mặt mũi Tả Thiệu Khanh, giải thích nói: “Bởi vì...bản công bảo vệ tướng lãnh này.”

Lục Tranh đơn giản nói việc này cho Tả Thiệu Khanh nghe, hóa ra vị cháu trai Tăng thái phó cưng chiều nhất này làm ra danh nghĩa ra ngoài du học vẫn luôn dừng chân ở lại phía nam, phía nam nếp sống xa hoa lãng phí, lại không có gì trói buộc, vị công tử ca kia tự nhiên không nỡ trở về.

Suốt ngày chơi gái dắt chó đi dạo, đáng tiếc một lần ở trên đường sai hộ vệ vây đánh một nam tử tình cờ bị vị tướng lãnh kia thấy được, tướng lãnh kia cũng là người lòng dạ ngay thẳng, thấy người sắp bị đánh chết nhìn không vừa mắt liền giúp đỡ một chút, kết quả dĩ nhiên là cùng công tử ca kia ghi thù.

Chỉ có điều mấy hộ vệ kia không phải đối thủ của tướng lãnh, vài người liền bị đánhngã, vốn cho rằng chuyện đến đây đã kết thúc, không nghĩ tới vài ngày sau, vị thiếu gia Tăng gia kia vậy mà mang theo nha dịch thừa dịp tướng lãnh không ở nhà bắt đi vợ con hắn ta, vì cho hả giận, không chỉ lăng nhục vị phu nhân kia còn đánh con củahắn ta gần chết.

Bởi vì người là Tri phủ nha môn mang đến, bởi vậy người giữ cửa không dám phản kháng, đành phải đi nơi đóng quân thủy sư thông báo cho tướng lãnh kia biết,chuyện sau đó cũng không cần nói.

Tả Thiệu Khanh nghe xong trực tiếp lắc đầu: “Tăng thái phó kia rốt cuộc là làm ra tội lỗi gì, con cháu cả nhà đều không ra gì, chỉ có điều vị Tri phủ đại nhân kia sợ là mũ quan cũng khó bảo toàn.”

“Cả nhà này không thể giữ lại.” Lục Tranh trầm thấp nói ra một câu, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

Tả Thiệu Khanh đưa tay xoa vết nhăn trên trán hắn, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Lục Tranh nắm tay của y kéo đến bên môi hôn xuống: “Không phải bản công muốn làm gì, mà là Hình bộ ngày mai sẽ cho hoàng thượng thấy cái gì...có một số việc cũng nên bày ở bên ngoài mới tính ra được.”

Tả Thiệu Khanh trong lòng khẽ động, biết Lục Tranh đã sắp xếp xong, vì vậy cũng mở rộng tâm.
Bình Luận (0)
Comment