Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 58

Cái này còn chịu nổi sao? Tiết thị chống đỡ một hơi sai người bí mật đi mời đại phu,sau đó lại sai người giam giữ toàn bộ thông phòng tiểu thiếp trong viện tử lại.

Mụ còn ôm một tia hy vọng, có lẽ thật sự là thông phòng kia loạn thông đồng mới nhiễm bệnh, con của mụ có lẽ vẫn còn tốt.

Mụ lúc này hận không thể ở trước mặt Phật tổ dập đầu vái lạy mấy cái, lại để cho hắn phù hộ Tả Thiệu Lăng không có việc gì.

Nhưng hy vọng là tốt đẹp, sự thật lại tàn khốc vô cùng, lúc đại phu lắc đầu thở dài nói cho mụ biết đáp án, Tiết thị rốt cục nhịn không được hai mắt tối sầm, ngất xỉu luôn.

“Phu nhân…phu nhân….” Một đám nha hoàn bà tử vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy người.

Lão đại phu ngay tại huyệt nhân trung của Tiết thị ra sức bấm vài cái, chỉ thấy Tiếtthị yếu ớt tỉnh dậy, chỉ là ánh mắt có chút ngây ngốc, hai tay có lực bắt lấy tay lão đại phu: “Đại phu, ngươi mới vừa nói cái gì?”

Đại phu kia giãy ra khỏi tay bà ta, vuốt vuốt râu dài: “Phu nhân vẫn là buông lỏngtâm đi, căn bệnh này của Nhị gia xác định là cái loại bệnh kia là không thể nghi ngờ,hơn nữa thời gian cũng không phải ngắn, chỉ là bản thân hắn không phát hiện ra màthôi.”

“Vậy…vậy còn có cách chữa không?” Tiết thị sắc mặt trắng bệch hỏi, mụ vừa dứt lời,Tả Thiệu Lăng đồng dạng lờ mờ đột nhiên lao đến, nắm chặt cổ áo lão đại phu rốnglớn nói: “Lão thất phu, ngươi nói bậy.”

“Khục khục…” Lão đại phu kia không cao, cả người bị nhấc lên, cổ áo ghìm chặt trên cổ thiếu chút nữa đoạn khí, đợi mọi người ba chân bốn cẳng kéo người ra, ông vội vàng cầm hòm thuốc rời đi, để lại một câu: “Phu nhân sớm chuẩn bị hậu sự.”

Tiết thị bị kích thích thoáng cái lại ngất.

Đợi mụ tỉnh lại lần nữa chung quanh vây đầy người, Tả Uẩn Văn, Tả Thiệu Yến đều ở, vốn là Tả Thục Tuệ cũng tới, trở ngại loại bệnh này không thích hợp cho cô nươngchưa xuất giá nghe, cho nên đã bị Tả Thiệu Yến đuổi đi.

“Lão gia…” Tiết thị bi thương hô một tiếng, bổ nhào vào trên người Tả Uẩn Văn gào khóc lớn.

Tả Uẩn Văn đẩy người đẩy, hai hàng lông mày dựng đứng: “Đều là bị ngươi nuông chiều hư. Đánh không nỡ đánh, mắng không nỡ mắng, suốt ngày để cho nó ra ngoài lêu lổng, hiện tại xong chưa? Biến thành bộ dạng quỷ quái này, ngay cả mệnh cũng sắp không giữ được nữa.”

Tiết thị đã hoàn toàn không có bộ dáng miệng lưỡi sắc bén ngang ngược như ngày thường nữa, chỉ là cầu khẩn nhìn Tả Uẩn Văn: “Lão gia, ngài nên nghĩ biện pháp, Thiệu Lăng tuổi còn nhỏ, ngay cả con trai nối dòng cũng chưa có, không thể...không thể liền…”

“Cái này có biện pháp gì? Nghe nói vừa rồi đại phu cũng bị nghiệp chướng kia dọa chạy, ta không bằng giáng một gậy đánh chết nó luôn.” Nói xong giơ cái ghế lên liền muốn đánh đến trên người Tả Thiệu Lăng.

Tả Thiệu Lăng lúc này sừng sỡ ngồi trên sàn nhà, trước khi Tả Uẩn Văn đến hắn ta đã phát tiết đủ, đạp phá ném đồ cả phòng, đả thương mấy nha hoàn bà tử, cho đến khi kiệt sức.

Tả Thiệu Yến nửa đường ngăn lại cái ghế, chỉ nghe gã ta bình tĩnh nói: “Phụ thân, hiện tại chuyện khẩn cấp nhất là tìm đại phu xem bệnh cho Nhị đệ.”

Tả Thiệu Lăng cũng tinh thần tỉnh táo, bò qua đến ôm đùi Tả Uẩn Văn than thở khóc lóc kể lể: “Phụ thân, ngài nhất định phải cứu nhi tử.…Nhi tử còn chưa muốn chết...”

“Hiện tại sợ? Sớm đừng làm?” Tả Uẩn Văn một cước đem người đá văng: “Suốt ngày chỉ biết lêu lổng.”

Loại chuyện này nếu xảy ra ở trên người Tả Thiệu Yến, chỉ sợ Tả Uẩn Văn cũng phảilập tức hôn mê, nhưng xảy ra ở trên người nghiệp chướng này, ông ta chỉ thươngtâm tức giận, lại cũng chẳng suy nghĩ nữa.

“Phụ thân…nhi tử về sau không dám nữa, phụ thân nhất định phải cứu con…” Tả Thiệu Lăng một dòng nước mắt một dòng nước mũi khóc, trong lòng sợ hãi giày vòthần kinh hắn ta, khiến cho hắn ta lần đầu tiên có loại cảm giác tuyệt vọng.

“Lão gia…” Tiết thị đến ôm nhi tử trông mong nhìn Tả Uẩn Văn, xảy ra loại chuyện này, mụ một nữ nhân sớm đã sụp đổ, trong lòng cũng rối loạn.

Tả Uẩn Văn ai thán một tiếng, sờ trên đầu Tả Thiệu Lăng, đối với đứa con này ông ta thật là thất vọng cực độ: “Ta sẽ sai người khắp nơi tìm kiếm danh y, con nhất thiết phải ngoan ngoãn phối hợp trị liệu.”

Mặc dù nói như vậy, Tả Uẩn Văn lại không đáp lại hy vọng cho phu nhân, chỉ hy vọng có thể tận lực kéo dài tính mạng cho đứa con thứ hai.

Tả Thiệu Lăng dốc sức liều mạng gật đầu, trung thực đến không thể trung thực hơn được nữa.

Trên nóc nhà, Tả Thiệu Khanh nằm sấp nhìn hết trận khôi hài này, trong lòng không biết là tư vị gì, vui sao? Cũng không giống như không hề vui gì, nhưng sung sướng là có, nhất là lúc nhìn bọn họ tuyệt vọng bất lực, y thật muốn cười lớn tiếng.

Chẳng lâu sau, y cũng từng có loại tuyệt vọng đến bất lực này, y đi khắp nơi tự hỏi: Chính mình còn sống đến cùng là vì cái gì? Còn sống còn có ý nghĩa gì?

Nếu như không phải hận thù chèo chống y, chỉ sợ y đã sớm tự mình kết thúc sinh mệnh ở trong viện tự yên lặng.

Chuyện của Tả Thiệu Lăng bị Tả phủ bịt kín, vốn là bởi vì vui mừng khi hai vị thiếu gia lên kinh đi thi, hiện tại trên mặt mỗi người cũng không dám lộ ra một chút vui vẻ.

Nhất là lúc đối mặt với Tiết thị, mang một chút vui vẻ cũng có thể kích thích đến vị mẫu thân mẫn cảm này, mấy ngày này, tính tình Tiết thị âm tình bất định, đánh gậy trách phạt không ít hạ nhân, khiến cho đám hạ nhân Tả phủ mỗi người nơm nớp lo sợ.

Đồng dạng nom nớp lo sợ còn có các nữ nhân ở trong viện tử của Tả Thiệu Lăng, đại phu ở trấn Vưu Khê đều được Tả Uẩn Văn tìm tới, các nàng mỗi lần liền ở ngoài cửatrông coi, đợi đại phu ra cửa sau đó van xin cũng xem cho các nàng.

Nhưng rất nhiều đại phu đều không vui khi xem loại bệnh này cho nữ tử, cuối cùng chỉ có một tiểu đại phu không lớn tuổi lắm thiện tâm đại phát xem bệnh cho các nàng, kết quả có người vui có người bi, ngoại trừ lúc ban đầu chuẩn đoán chính xác là thông phòng kia còn có hai tiểu thiếp cũng nhiễm lên loại bệnh này.

Tiết thị bởi vì chuyện của con mà đối với đám nữ nhân này giận chó đánh mèo, đem mấy người bán đi, còn ba người bị nhiễm bệnh kia liền ném tới một phòng đóng cửa lại.

Tuy lý trí của mụ biết hơn phân nửa là nhi tử nhiễm trước, nhưng trên phương diện tình cảm vẫn là không khỏi đối với các nàng sinh lòng oán hận.

Khóc cũng đã khóc, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, chuyện Tả Thiệu Lăng tuy trầm trọng lại không quấy nhiễu được bước chân hai vị thiếu gia đi ra ngoài.

Tả Uẩn Văn ngay trước mặt mọi người giao mấy phong thư cho Tả Thiệu Yến, dặn dò: “Tả gia ở kinh thành còn có chút quan hệ, các con nếu có khó khăn cũng có thể cầm thư đến xin giúp đỡ, nhớ, đi ra bên ngoài không thể chủ quan làm bậy.”

“Vâng.” Hai huynh đệ Tả Thiệu Khanh đồng thời đồng ý.

Tiết thị cũng ra mặt, ngắn ngủi vài này, nữ nhân bộ dáng thùy mị giống như thoáng cái liền già đi mười tuổi, thái dương cũng mang theo tóc bạc, ánh mắt không còn lăng lệ ác liệt như ngày xưa nữa, chỉ là nhiều hơn một tia âm tàn, khiến cho người nhìn liền trái tim băng giá.

Mụ cùng Tả Thiệu Yến nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó liền được hai nha hoàn nâng vào Tả phủ, vô cùng lo lắng đi thăm Tả Thiệu Lăng.

Tả Thiệu Khanh cuối cùng nhìn thoáng qua đại môn Tả phủ, cái nhà này cũng có cho y vui vẻ, đó là lúc nương thân của y còn sống, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, chỗ này đối với y mà nói, chỉ là một điểm dừng chân mà thôi.

Quay người vịn cánh tay La Tiểu Lục lên xe ngựa, Tả Thiệu Khanh từ cách bố trí bên trong xe ngựa liền nhìn ra được Tả Uẩn Văn đối với lần xuất hành này của bọn họ hy vọng rất cao.

Lần trước y đi quận Xương Bình thi hương, ngồi chính là xe ngựa cấp bậc thấp bìnhthường trong nhà, lần này, xe ngựa được sắp xếp thoải mái dễ chịu ấm áp, phủ lênlớp lông cừu dày đặc, còn có chuẩn bị bánh ngọt nước trà, đãi ngộ rõ ràng không giống.

La Tiểu Lục xuyên qua cửa sổ xe cùng người nhà tạm biệt, trong ba người, duy nhấtchỉ có nó là người hầu được sinh ra trong Tả gia, ở chỗ này còn có phụ mẫu huynh đệcủa nó, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tiết thị chọn nó làm cơ sở ngầm.

Bởi vì người như vậy, thật sự quá dễ dàng để khống chế.

Cho dù là tối hôm qua, La Tiểu Lục còn bị Tiết thị gọi đến dặn dò vài câu, đơn giản làtrông coi Tả tam gia cẩn thận, một khi y có dị động phải tùy thời báo cáo cho Tả đại gia.

La Tiểu Lục lúc ấy cực kì khí phách đồng ý, thái độ hiên ngang lẫm liệt giống như xuất chinh chịu chết vì huynh đệ của nó đổi lấy một chức vị tiểu quản sự.

Nhưng quay người lại, nó liền đem Tiết thị bán sạch sẽ, Tả Thiệu Khanh vì thế còn thưởng cho nó một xâu tiền, có thể nói hai mặt đều xử lý ổn, kiếm được lợi từ cả hai bên.

Đợi xe ngựa chậm chạp chạy, Tả phủ càng ngày càng xa, La Tiểu Lục không cam lòng vẫy tay mới thả bức màn xuống, phiền muộn hỏi: “Gia, chúng ta còn có thể trở về không?”

Tả Thiệu Khanh không hiểu ra sao cả nhìn nó: “Lúc này mới vừa đi ra ngoài, ngươi đã nghĩ đến chuyện trở về? Ngươi nếu không muốn đi, ở lại cũng được.”

La Tiểu Lục vội vàng thu hồi sầu khổ trên mặt, sống lưng thẳng tắp bày tỏ thái độ: “Ngài là chủ tử của nô tài, đương nhiên chủ tử đi đến đâu, nô tài đi đến đó.” Về phầnngười trong nhà, về sau chờ nó phát đạt, sẽ đón người nhà đi thì được rồi.

La Tiểu Lục cũng không biết nơi nào lấy được tự tin, liền cảm thấy đi theo Tam giatiền đồ sáng rọi, từ tiểu kim khố của nó mấy tháng gần đây thì có thể nhìn ra.

Tả Thiệu Khanh không có để ý tới nó, bảo nó trải một tấm chăn dày, sau đó méo mó mà nằm ở phía trên đọc sách.

Đoàn xe thật dài đi qua đại lộ trấn Vưu Khê, dưới ánh mắt hiếu kì hâm hộ của dânchúng chậm rãi chạy nhanh ra khỏi thôn trấn.
Bình Luận (0)
Comment