Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 7

Tôi và Hạ Phi mặc dù không được phân vào cùng lớp, nhưng lại rất may mắn được phân vào cùng một phòng ngủ. Bốn người cùng ở chung, vào ngày tựu trường đầu tiên đã bị bao lớn hành lý chất đầy, vớ, khăn lông ... tán loạn đầy đất. Tôi và Hạ Phi ngủ trên giường tầng, hắn cố ý muốn ngủ tầng trên, lúc hỏi hắn tại sao nhưng chết sống không chịu nói. Thật là kỳ quái, kiếp trước , Hạ Phi đối với vị trí giường tầng này cũng luôn rất cố chấp.

Tôi đem chăn trải tốt, cùng hai người khác trong phòng ngủ lên tiếng chào hỏi. Nói thật ra , tôi không thể nào thích hai người này. Hai người bọn họ cũng là người bên ngoài tới học tập , lúc nói chuyện mang theo giọng nam đặc sệt, nghe mà trong lòng tôi phát phiền. Bất quá điều này vẫn không thể tạo thành nguyên nhân làm tôi chán ghét bọn họ, quan trọng nhất, hai người bọn họ rất nhiều chuyện, giọng cũng to như cái loa.

Nữ sinh nhiều chuyện còn chưa tính. . . . . . bạn nói xem, già tới nơi rồi, cả ngày cứ lén lút bàn “Tuần trước ở trên đường, tôi thấy được XXX cùng XX ở chung nha. Thật là đúng dịp à.”Tôi cùng Hạ Phi lặng lẽ liếc nhau một cái, thấy được trong mắt đối phương không che dấu khinh bỉ chút nào,sau đó rất có ăn ý cười cười.

Hai người kia một bên khí thế bà tám ngất trời , mà tôi cùng Hạ Phi thì trao đổi cảm tưởng ngày đầu tiên tiến vào cao trung. Hạ Phi tùy tùy tiện tiện hồi đáp, “Thật không cảm thấy cao trung này có cái gì tốt. Không nói nó là trường điểm cao trung, mà, đáng sợ hơn chính là, tỷ lệ nam nữ nơi này mất cân đối nghiêm trọng ! Cậu biết không, lớp chúng tớ, tổng cộng hai mươi nam sinh, nữ sinh cơ hồ gấp đôi nam sinh !”

“Vậy không phải tốt sao, cái kiểu này cũng không cần chọn .Một người nhìn không thuận mắt, còn có người dự bị mà.”Tôi vẻ mặt cười xấu xa vạch trần Hạ Phi.

“Đi chết đi !Đám kia nữ sinh số lượng nhiều, nhưng mấy nhỏ đó chất lượng so với Tống Thi Thi còn kém hơn !” Hạ Phi vẻ mặt oán giận đem chậu nước rửa mặt vứt qua một bên.

“Người anh em, cậu yêu cầu không thể quá cao.” Tôi hảo ngôn hảo ngữ khuyên can , “Thi Thi rất tốt mà, tớ cảm thấy cô nàng rất tốt. Cậu lại cứ chửi bới cô nàng như vậy, tớ đây sốt ruột dùm cậu đó.”

“. . . . . . Hừ. Ai mà không biết cậu thích con nhỏ đó.” Hạ Phi bỗng nhiên rất cổ quái toát ra những lời này, sau đó có chút tàn bạo trừng mắt nhìn tôi một cái, “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”

“Này này,ngươi cũng không nên vặn vẹo tình bạn thuần khiết giữa tôi cùng Thi Thi a.” Tôi có chút bất bĩu môi, không rõ Hạ Phi lúc này đột nhiên xuất hiện lửa giận đến tột cùng là vì sao mà bộc phát.

“Ngươi dám nói ngươi không thích nhỏ đó?” Hạ Phi ngẩng mặt, từ góc độ này nhìn mặt hắn còn có chút khó khăn, tôi thậm chí phải ngẩng đầu cao hơn mới có thể cùng hắn nhìn nhau.

“Ơ ơ. . . . . . Tớ còn tưởng rằng thằng nhóc cậu đối với nữ sinh không có hứng thú ,thì ra cậu nhìn trúng Thi Thi đã lâu rồi sao.Này,còn không sớm nói với tớ?Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng tôi thích Thi Thi, cho nên phải âm thầm thối lui ?Chậc chậc, cậu thật đúng là vĩ đại. Hoàn toàn quán triệt phương châm bạn Lôi tiên kỷ hậu nhân , tiểu sinh đây vô cùng cảm kích. He he.”

“Cái thằng ngốc này!” Hạ Phi giống như là giận thật ,lông mày nhướng lên,tiện tay quơ lấy cái gối vô tội đang an tĩnh nằm ở trên giường xem cuộc vui. Để mạng lại!”

“Này, cậu đùa thật à! A. . . . . . Hèn hạ, dám cào tôi !Aha, Hmm. . . . . . Ư ưm ưm!” Cho nên lúc này hình ảnh chính là: Hạ Phi thẹn quá thành giận đem tôi áp, một tay mập mờ vói vào trong cổ áo đồng phục học sinh của tôi, một cái tay khác thì gắt gao che miệng tôi lại,các loại nguyên âm vụn vặt từ trong miệng tôi mơ hồ truyền ra.

“Có phục hay không, hử?Nói ngươi có phục hay không?” Hạ Phi một bên gãi xương sườn của tôi, một bên vừa hướng tôi trừng mắt nhìn. Giỏi cho mi, hắn vừa rồi rõ ràng không có tức giận, lại giả vờ làm ra một bộ người bị hại, làm hại tôi buông lỏng cảnh giác, dễ dàng đã bị hắn đè lên tường.Bất quá hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt,tôi vội vàng gật đầu nói, “Tớ phục tớ phục. Aha, đừng, đừng có cù nữa.”

“Cậu, mấy cậu. . . . . .”Hai người khác trong phòng ngủ ở một bên ngây ngốc nhìn chúng tôi, mồm mở to thành một độ cong hoàn mỹ .Nhìn dáng dấp hai người bọn họ là hiểu lầm, tôi buồn cười mà nghĩ . Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, ít nhất bọn hắn bây giờ sẽ không còn líu ríu nói không ngừng nữa, bên tai của tôi cuối cùng cũng thanh tịnh một chút.

“Chú ý bộ mặt thành phố, bộ mặt thành phố Hmm.”Tôi đem Hạ Phi từ trên người mình đẩy ra, bởi vì mới vừa cười đến quá lợi hại, nên hiện tại thân mình cũng đứng không vững. Tôi khẽ quơ quơ, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất ,may mà ở một giây cuối cùng tay Hạ Phi hạ trên bả vai tôi, đỡ tôi lên.

“Sao cậu lại không được việc như vậy ?Mới cù hai cái mà thôi đã như vậy .” Hạ Phi kiêu ngạo cười, răng trắng như tuyết , làm tôi trong nháy mắt liên tưởng đến Vampire.

“Buông tay buông tay, không cần cậu giúp.”Tôi làm bộ như tức giận mà đem tay Hạ Phi hất ra, nghiêng đầu nhìn hai người khác trong phòng ngủ .Hai người bọn họ vẻ mặt ngốc ngốc sững sờ ,làm cho tôi tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều, “Sao vậy, hai người có vấn đề gì không?”

“A. Không có, không có gì.” Hai người trăm miệng một lời đáp. Thân thể co rúc ở một góc gian phòng, thật giống như trên người tôi cùng Hạ Phi có ôn dịch .Tôi nhíu nhíu mày, đi về phía trước hai bước, “Đừng khách khí , đều chung một phòng . . . . . .”

“Cậu, cậu cũng đừng hạ thủ với chúng tôi !”

“Hmm? Hạ thủ với hai người?”

“A, đừng tới nữa !Ba thước, phải cách ba thước !”

“Ba thước? Nhưng phòng ngủ chỉ dài năm thước thôi. . . . . .”

Cuối cùng trải qua một bữa đàm phán, khoảng cách bị định đến một thước, nhưng trong phòng ngủ hai người kia suốt ngày nhìn chằm chằm chúng tôi như gió thổi cỏ thấp thấy dê bò ,buổi tối trước khi ngủ cũng phải càm ràm luôn miệng, “Đừng đánh lén bọn tôi.”

Này này, hai người mặt đầy rỗ đầy mụn, dù cầm đao gác trên cổ tôi, ép tôi đi đánh lén. . . . . . Ai, vậy tôi còn thực sự suy nghĩ lại một chút.

+= =+

“Cậu nói xem hai người kia đang làm cái gì trong phòng?”Trong giờ học ,tôi, Hạ Phi cùng Thi Thi ngồi dưới sân trường ,dưới bóng cây rậm rạp uống nước ngọt.Thi Thi vì không muốn bị nám đen, trên mặt thoa mấy tầng kem chống nắng, trên đầu cũng đang đội cái nón .Nhưng hiển nhiên cô đối với mấy cái này còn chưa đủ hài lòng, thỉnh thoảng lại vuốt cổ tay trắng nõn của mình, “Haiz, mùa hè vừa đến, lại nám đen một tầng da.”

“Nào có.” Tôi cười hì hì tiếp lời ,”Thật ra thì ,làn da khỏe mạnh,hẳn là màu lúa mì.Cậu xem, giống như Hạ Phi đó .” Tôi chỉ chỉ Hạ Phi ở một bên buồn bực uống nước giải khát .Hắn nghe xong khẽ hừ một tiếng, ngước đầu với Thi Thi, giống như là khoe khoang màu da mình.

Phốc, thật đúng là con nít, động tác kia ở trong mắt người khác thoạt nhìn là hết sức vô sỉ, lớn lối cực kỳ , trong mắt tôi lại trở nên đáng yêu vô cùng. Quả nhiên Thi Thi vừa nhìn thấy vẻ mặt Hạ Phi xong, liền tạc mao,tức giận đứng lên, ngón tay run run, “Hạ Phi ! Tôi và cậu coi như hết !”

“Xí, tôi ngay từ đầu cũng không muốn cùng cậu một chỗ.” Hạ Phi đánh cái ngáp, dứt khoát xoay người trên bãi cỏ, giả vờ ngủ say . Thi Thi tức giận dậm chân, nhưng ngay sau đó giận chó đánh mèo trên đầu tôi, “Hồng Xương, cậu cũng không quản hắn !”

“Tớ làm sao quản được hắn .” Tôi bất đắc dĩ gãi gãi đầu, “Nếu là tớ có thể quản hắn, tớ đây đã sớm. . . . . .”

“Thiệt là! Hai người ngay cả chút tinh thần thân sĩ cũng không có!” Thi Thi bĩu môi,cầm lên lon nước ngọt chưa uống xong ,”Không để ý tới hai người nữa.”

“Này,Thi Thi, Thi . . . . .” Người đã chạy xa . Tôi khẽ thở dài, chọc chọc xương sườn Hạ Phi, “Được rồi được rồi, đừng giả chết nữa, người cũng bị cậu chọc tức chạy rồi.”

“Ngu ngốc.” Hạ Phi linh hoạt ngồi dậy, một hơi đem nước ngọt uống không còn một mống, sau đó đem lon nước quăng vào thùng rác bên cạnh. Lon nước trên không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, giống như trái bóng rổ rơi vào giỏ, rơi thẳng vào trong thùng rác.

“Hmm, rất không tệ.”Tôi cũng noi theo động tác của hắn, đáng tiếc, khí lực không khống chế tốt, lon nước rơi vào bên cạnh thùng rác một thước .Tôi phẫn nộ từ trên bãi cỏ đứng lên, đi tới gần thùng rác nhặt nó lên, lần nữa ném vào.Bị ý thức bảo vệ môi trường của mình cảm động ,tôi đầy tình cảm lắc lắc đầu,”Cậu xem, tố chất tớ cao bao nhiêu.”

“Đúng vậy. Cậu tố chất quá cao.” Hạ Phi có chút không giải thích được trừng mắt nhìn tôi một cái, “Cậu đối với người nào cũng tốt như vậy.”

“Hmm?” Nếu như mấy lần trước là giả bộ ngốc,tôi lần này là thật sự không rõ rồi,chỉ có thể ngây ngốc nhìn Hạ Phi.Nhưng hắn không có nói tiếp, mà là xoay người, không hề để ý tới tôi. Tiếng chuông đúng lúc vang lên, cho dù tôi không muốn cũng vẫn trở lại phòng học của mình, không yên lòng lên lớp học.

Bài tập lớp mười coi như là trong phạm vi tôi có thể tiếp nhận, nhưng đối với học sinh sơ trung vừa vào đã thấy cật lực.Làm xong bài tập tôi đây lại bắt đầu ngó chừng ngoài cửa sổ ngẩn người. Không biết hiện tại anh Tô Văn đang làm gì? Sau khi vào cao trung, cơ hồ cũng không sao nhìn thấy anh, thỉnh thoảng có thể ở trên hành lang gặp thoáng qua. Bất quá xem ra, anh Tô Văn một chút cũng không muốn cùng tôi có liên hệ gì.

Ừm,ở trong trí nhớ của tôi, tôi đối với anh Tô Văn thay đổi cái nhìn chính là khi lên lớp 11.Khi đó tôi học thật sự là quá kém, bị mẹ tôi hung hăng mắng một trận, cũng thỉnh cầu anh Tô Văn giúp tôi học bổ túc. Cũng chính đoạn thời gian kia, khiến cho khoảng cách tôi cùng anh Tô Văn kéo gần lại một chút. . . . . . Ít nhất tôi lúc ấy là nghĩ như vậy.

Mà. . . . . quên đi,cũng không thể cưỡng cầu người khác tiếp nhận mình chứ? Tôi có chút thất vọng lắc đầu. Vì cái gì tôi sống lại rồi, nhưng vẫn không cải biến được gì ?Hừm,cũng không phải là không có gì thay đổi, chỉ là thay đổi vài thứ, tựa hồ cũng chỉ chút ít không quan trọng gì . Tôi thở dài, cảm thấy thần cho mình một cơ hội trở lại quá khứ, nhưng lại bị tôi lãng phí vô ích như vậy .Bởi vì,con người của tôi, không có hùng tâm chí lớn, ý nghĩ vĩ đại như tranh bá thế giới, chỉ muốn biết điều trải qua cuộc sống tầm thường , cùng bạn bè người thân ở cạnh nhau, cũng đã rất thỏa mãn.

Duy nhất muốn thay đổi. . . . . . Cũng chỉ có sự kiện Thi Thi và anh Tô Văn. Chẳng qua giống như trò chơi nhập vai, không đạt được điều kiện nhiệm vụ cũng sẽ không kích hoạt.Cho dù tôi hiểu rõ một ngày Thi Thi có chạy đến nơi này, thận trọng đối với tôi tuyên bố: ‘ tớ với học trưởng vừa gặp đã yêu, tên của anh ấy là ‘ Tô Văn ’ .Cho dù tôi biết anh Tô Văn đối với Thi Thi không có gì, mà Thi Thi sau khi thất tình thậm chí khổ sở muốn tự sát. . . . . .

Nhưng cho dù tôi biết trước những chuyện này, cũng không có thể bảo đảm thành công ngăn cản những chuyện tương lai sẽ phát sinh .Cùng một trường cao trung, hai người bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ gặp gỡ, trừ phi Thi Thi chuyển trường, chuyện này còn có thể có chút hi vọng. Nhưng cái ý nghĩ này hiển nhiên rất không thực tế. Chẳng lẽ tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh Tô Văn và Thi Thi tổn thương lẫn nhau sao?Khụ, nói cụ thể chút, là chỉ có Thi Thi đơn phương tổn thương.Nhưng quả thật không thể trách anh Tô Văn .

Anh ta không thích Thi Thi, cũng chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng Thi Thi cứ quấn quít lấy anh ta ,một phen cố chấp quấy rầy, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đáp ứng. Thật ra bây giờ suy nghĩ một chút,chuyện anh Tô Văn ngay từ đầu đáp ứng cùng Thi Thi gặp gỡ,thật sự không giống tính cách của anh. Anh chưa bao giờ có dẫn phiền toái lên người mình, tại sao lại để Thi Thi khơi dòng? Chẳng lẽ là bởi vì muốn trả thù tôi. . . . . .

Tôi phiền não gãi gãi đầu, liếc nhìn tấm bảng đen. Người ngồi cùng bàn vẻ mặt thành kính xoẹt xoẹt xoẹt chép bài, tôi không đành lòng quấy rầy hắn, không thể làm gì khác hơn là quay đầu hỏi tên bên cạnh, “Này,mấy giờ rồi? Cỡ mấy phút nữa tan lớp?”

“Mới học không tới 20 phút.Chịu đựng đi.”Tên đó quăng cho tôi một vẻ mặt thống khổ, sau đó giả trang thành ra một bộ nghiêm túc nhìn về phía tấm bảng đen.

Ôi,rốt cục nhịn được đến tan học.Tôi suy nghĩ đã một tiết cũng không ra được cái kết luận gì,cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chạy tới chỗ Thi Thi cho cô một châm dự phòng.Trong giờ học vẫn không có cơ hội cùng cô ấy gặp mặt, cho nên tôi liền kẹp tờ giấy trong sách cô nàng, hẹn cô nàng sau khi tan học đến cửa sau trường học một mình gặp mặt. Sau khi tan học, tôi đứng cửa sau trường ,nơi này rất an tĩnh, bởi trong ngày thường học sinh đều đi cửa trước,cửa sau cơ hồ để trưng, nửa giờ mới có một người học sinh đi qua.Tôi vốn tưởng rằng Thi Thi một mình đi gặp, không nghĩ tới bên người cô nàng còn có Hạ Phi bám theo.Thằng nhóc này theo phá hư à?Tôi bất mãn bĩu môi, trợn mắt nhìn Hạ Phi một cái, “Tớ lưu tin nhắn không phải nói Thi Thi tới một mình sao? Tại sao cậu cũng tới đây?”

“Đúng vậy đúng vậy, tên Hạ Phi này vừa nhìn thấy cậu lưu lại tờ giấy xong liền bám theo, cũng không biết nổi điên cái gì.”Thi Thi buông tay ,”Quên đi, cậu thần thần bí bí như vậy tới tìm tớ có chuyện gì?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“A. . . . . . Cái này. . . . . . Thật ra thì. . . . . .” Tôi do dự , không biết nên làm sao cùng Thi Thi nói chuyện này. Vốn là rất rối, bây giờ còn có một tên dự thính, làm cho tôi càng thêm khó có thể mở miệng, “Tớ muốn nói với cậu phải . . . . Tớ. . . . . . Cậu. . . . . .”

“A, có đĩa bay kìa.” Hạ Phi bỗng nhiên chỉ ra sau lưng tôi.Thi Thi và tôi cũng một bên sững sờ, nhưng ngay sau đó quay đầu lại, tò mò ngóng nhìn, “Ở đâu ở đâu?”

“Hai đứa ngốc.” Hạ Phi rất là hài lòng tổng kết một chút biểu hiện tôi cùng Thi Thi, sau đó kéo đồng phục của tôi ,”Đi thôi, cậu ngày hôm qua không phải đã đáp ứng chuyện của tớ?”

“Tớ đáp ứng cậu cái gì?”

“A nha, chính là chuyện đó chứ sao.” Hạ Phi thần thần bí bí nói.Tôi bị hắn khơi lên lòng hiếu kỳ, không thể làm gì khác hơn là theo đuôi cước bộ của hắn.

“Đến tột cùng là cái gì ?”

“Này, hai người bỏ tôi ở đây à?Này! Hai người . . . . . Tôi trở về phòng đây.”Bên tai còn quanh quẩn thanh âm Thi Thi nhỏ giọng oán trách .Tôi có chút xin lỗi quay đầu lại, cười cười với cô nàng, “Hôm nào, hôm nào rồi hãy nói.”

“Không có hôm nào hết.”Hạ Phi hừ một tiếng, rất là hàm hồ nói một câu, “Sẽ không cho cậu cơ hội.”

“Cơ hội gì?” Tôi chợt hiểu phủi tay, “A, như vậy nửa ngày, cậu vẫn thích Thi Thi à. Cậu có phải cho là tôi muốn thổ lộ với Thi Thi , cho nên mới chạy tới ngăn cản ?”

“….” Giống như là bị chọt trúng hồng tâm, Hạ Phi lông mày trong giây lát co rút, vẻ mặt chột dạ nghiêng đầu qua.
Bình Luận (0)
Comment