Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 1.1

“Triển Phi Dương…” Khi người đẹp bị trói ngoặc tay ra sau được bốn thủ hạ mặc đồ vest đen nâng vào, nhìn thấy tên đàn ông đang ngồi nhàn nhã trên ghế ông chủ hút thuốc, đôi môi xinh đẹp sau khi chuẩn xác gọi tên của đối phương thì liền mở thành hình chữ O, sau đó lại lập tức bừng tỉnh đại ngộ mà nghiến răng nghiến lợi, “Triển Phi Dương, đồ khốn kiếp!”

Người đàn ông không nhanh không chậm bóp đầu thuốc, đứng lên, khóe môi sinh động như cười như không, vẻ mặt vô tội nhún vai, đi lại gần, ngồi xổm trước mặt người đẹp__

“Cũng không thể nói như thế đi? Cho phép phía cảnh sát các cậu nằm vùng, lẽ nào không cho phép chúng tôi phản nằm vùng sao? Đây không phải là vấn đề khốn kiếp hay không khốn kiếp… chỉ là vấn đề thắng làm vua thua làm giặc! Lăng Vân, cậu nói xem đúng không?”

Người này, vẫn là kẻ mà y quen thuộc, bất cứ lúc nào cũng không quên nói nhảm__

Bạn bè! Chiến hữu… mà y quen thuộc nhất! Anh em thân thiết, cùng chịu đựng lăn lộn trong trường cảnh sát, nằm giường trên giường dưới, cùng vào cục cảnh sát, cùng được xem trọng như nhau, sau đó cùng sóng vai cởi bỏ đồng phục cảnh sát, cùng nằm vùng trong tổ chức xã hội đen lớn nhất thành phố, liên tục ba năm nay… Triển Phi Dương!

Nhưng Thẩm Lăng Vân lại tức giận tới mức nói không nên lời__

Đúng, y chưa từng tức giận đến thế này bao giờ!

Đồng sự cùng bọn họ trà trộn vào đây, tổng cộng có tám người… chỉ đáng tiếc trong ba năm nay, có người chết trong lúc sóng mái với xã hội đen, có người bị bẻ gãy tứ chi, có người bị cắt yết hầu ném xuống cầu, còn có người nghiện ma túy… hầu như mỗi người đều rơi vào kết cuộc chết không yên lành, chỉ có y và Triển Phi Dương thân nhau nhất còn sống, hôm qua được biết hôm nay có thể tham gia vào một cuộc giao dịch lớn, nói không chừng có thể gặp được kẻ lãnh đạo cao nhất của tổ chức, “Diêm Vương” trong truyền thuyết đó, y còn hưng phấn gọi điện cho đối phương chia sẻ niềm vui của mình, thỏa mãn nghĩ chỉ cần có thể nắm được thân phận thật sự của “Diêm Vương”, y sẽ có thể trở về báo cáo, mặc lại bộ trang phục cảnh sát yêu thích…

Nhưng mà hiện tại… lại là gì đây?

Người ngồi trên chiếc ghế vốn nên thuộc về “Diêm Vương” đó, người được một đám xã hội đen tay chân tất cung tất kính đó…

Lại chính là người bạn mà y tín nhiệm nhất__ Triển Phi Dương!

Triển Phi Dương… chính là “Diêm Vương”!

Cho nên, những người bạn đã chết của họ căn bản không phải chết ngoài ý muốn… đây là mưu sát rõ rành rành!

___ Kết luận này khiến Thẩm Lăng Vân run rẩy toàn thân… không phải vì sợ, mà là tức! Phẫn nộ, uất ức vì bị phản bội, bị trêu đùa, không nơi thổ lộ, tất cả tập trung trong lòng, giống như sắp phát nổ.

“Lăng Vân, cậu yên tâm… tôi sẽ không làm vậy với cậu! Vì cậu… là đặc biệt, nếu không tôi cần phải tự mình phản nằm vùng sao? Tôi cần phải ở trong trường cảnh sát bốn năm sao?” Người đàn ông tràn đầy hàm ý đưa ngón tay vẫn còn vươn mùi thuốc ra, nhẹ chạm lên gương mặt tuấn mỹ đó, nhưng lại hoàn toàn không có ý định phủ nhận chất vấn của y, “Bang phái này là sản nghiệp gia tộc của tôi, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi!”

Cho nên, cho dù hắn còn trẻ tuổi đã nắm giữ vị trí này, trong mắt người bên cạnh cũng không có gì không thích hợp.

Nếu bảo rằng, năm đó hắn phải tới trường cảnh sát học tập là vì sở thích huấn luyện dở hơi bất ngờ của ông già, vậy thì người này chính là thu hoạch hoàn mỹ nhất của hắn trong mấy năm khô khan tại trường cảnh sát__ Lăng Vân của hắn!

… Cũng đã đến lúc nên trở thành của hắn rồi.

“Mày muốn giết cứ giết, thôi trò mèo khóc chuột đi! Triển Phi Dương, mày nhớ đó, làm việc xấu nhiều là tự tìm chết, tao chẳng qua hy sinh trước, không kịp nhìn thấy kết cục của mày mà thôi!”

__

Thẩm Lăng Vân có một gương mặt như hoa đào, trong xương cốt lại không có một chút tính ẻo lả nào, đối diện sinh tử, vẫn có thể tràn đầy hào khí nói như thế, ngay cả những thủ hạ xung quanh cũng không khỏi ngây người… trước kia bọn họ bắt được không ít kẻ nằm vùng, khi đối diện với cái chết hoặc cực hình, phần lớn là khóc cha gọi mẹ xin tha.

Người đẹp này… đúng là người không thể nhìn tướng mạo, là một hán tử chân chính.

Triển Phi Dương có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương… đây chính là chỗ mà hắn yêu nhất của người này.

Nếu nói tới người đẹp, thiên hạ người đẹp đa dạng nhiều vô số kể, chỉ dựa vào hắn là Triển Phi Dương, muốn dạng nào mà không có kẻ tự bò lên giường? Nhưng Lăng Vân thì khác, người này kiên cường, cố chấp, toàn thân gan góc một thân chính khí… biết rõ thân phận bọn họ là chính tà không thể cùng tồn tại, nhưng mỗi lần nhìn thấy y, hắn lại cảm thấy như mình là hoa hướng dương đang hướng tới mặt trời…

“Lăng Vân của tôi, sao tôi lại nỡ giết cậu chứ? Tôi thương yêu còn không kịp nữa mà… lớp vỏ cảnh sát đó có gì tốt? Cởi nó ra đi, sau này theo tôi… được không?”

__ Câu nói này, hắn đã nhịn bảy năm, ở trường bốn năm, nằm vùng ba năm.

Rõ ràng ban đầu chỉ là rèn luyện, chuyện sau đó căn bản không cần hắn đích thân ra trận… nhưng hắn lại không nhịn được, muốn ở bên cạnh người này, mỗi ngày nhìn nụ cười rực rỡ như mặt trời đó.

Nhưng hắn đã nhịn bảy năm không nói ra câu này… vì hắn lo lắng, hễ mình thốt ra, câu trả lời của đối phương tuyệt đối là một bạt tai!

Đương nhiên, Thẩm Lăng Vân hiện tại bị cột như cái bánh chưng, không thể giơ tay tát hắn, nhưng mà__

“Phi! Muốn giết thì ra tay nhanh lên, đừng nói mấy thứ vô dụng, vọng tưởng sỉ nhục tao… mày không xứng!”

Quả nhiên… bị phun nước miếng, Triển Phi Dương không chút ngạc nhiên nhận khăn giấy của thủ hạ đưa, mặt đen thui lau lau… sớm nên đoán được lời bày tỏ của hắn sẽ trở nên bi thảm như thế.

Cũng đúng… nào có ai đem người ta trói lại rồi bày tỏ? Hơn nữa một người là cảnh sát, một người là sếp sòng xã hội đen… theo như logic của Thẩm Lăng Vân, phun nước miếng vào hắn đã tính là nhẹ lắm rồi!

“Ê! Mày thành thật chút cho tao__”

Một thủ hạ không có mắt đứng phía lưng, vừa thấy sếp bị phun nước miếng, cái này sao chịu được? Lập tức nịnh bợ đá lên lưng người đẹp một cái… chỉ đáng tiếc, nịnh sai cách rồi!

“Mày sống đủ rồi phải không? Người của tao cũng dám đá?”

Người đàn ông lau nước miếng trên mặt, đột nhiên đen mặt xuống, dọa người đó run rẩy.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn càng đen hơn, lăm le như hổ rình mồi nhìn quanh một vòng__

“Tụi bây đánh cậu ấy bị thương? Ai đánh?”

Cổ áo sơ mi của Thẩm Lăng Vân bị giật hai ba hột nút, trước ngực có vết xanh bầm rõ ràng… hiển nhiên là lưu lại trong cuộc đấu đánh vừa rồi, bảo bối của hắn, bảy năm nay hắn đều bảo vệ, không để Lăng Vân bị cọ xước một miếng da nào… cái đám ăn hại này lại dám…

Một đám thủ hạ xếp thành hàng, mày nhìn tao, tao nhìn mày… ai dám nói? Cuối cùng ánh mắt đều đặt trên người đứng đầu, tên đàn ông xúi quẩy đó thực sự không kham nổi những ánh mắt sắc bén đó, chỉ đành rầu mặt đứng ra, khổ sở nhìn Thẩm Lăng Vân__

“Anh hai, người đẹp của anh thực sự quá lợi hại… nếu không dùng toàn lực, các anh em không bắt được… chỉ như vậy thôi mà các anh em chúng ta đã bị thương mười mấy người, còn đang nằm ở trong phòng kế bên kìa…”

Thật là cùng người không cùng mệnh, cái mạng nát của bọn họ, chết sống không có ai thương, trước ngực đại mỹ nhân người ta có một vết bầm thôi, đã lôi bọn họ ra hỏi… có còn thiên lý hay không vậy? Hơn nữa, người đẹp này cũng quá lợi hại đi! Mười mấy người vây đánh một mình y, bọn họ vốn cho rằng làm như vậy cũng chỉ là thuê hoa trên gấm, kết quả các anh em bị một mình y đánh cho về nhà má không nhận ra, anh hai lại không cho nổ súng, chỉ bảo mang người tới… cuối cùng vẫn là hắn gọi điện thoại cầu binh, sau đó các anh em mang súng gây mê tới mới giải quyết được…

“Cút hết ra ngoài cho tao! Tao không gọi bọn bây không được phép bước vào__”

Người đàn ông không tốt lành phất tay, người đẹp trước mặt, mấy tên này ở đây chướng mắt vô cùng.

Thẩm Lăng Vân trời không sợ đất không sợ, nhưng khi đám người dư thừa đó từng kẻ run rẩy ra ngoài, sau khi cửa bị đóng từ bên ngoài… đối diện với tên đàn ông đột nhiên cong lưng, ôm ngang y lên, đặt thẳng trên giường lớn trong phòng nghỉ, tim, đột nhiên đập “thình thịch thình thịch”, đập cực nhanh…

“Này! Mày rốt cuộc muốn làm gì! Triển Phi Dương, coi như mày nói đúng__ thắng làm vua thua làm giặt! Giết tao đi!”

Có thứ gì đáng sợ hơn cả cái chết? Thẩm Lăng Vân trước nay chưa từng nghĩ tới vấn đề sâu sắc này, nhưng vào giây phút y mặc bộ trang phục cảnh sát lên, y đã biết__

Nhiệm vụ và chính nghĩa cao hơn tất cả, cao hơn cả sống chết của bản thân! Nhưng vào lúc này… y lại sợ hãi, vì người đàn ông này__

“Tôi tuyệt đối sẽ không nỡ bắt cậu chết! Lăng Vân, tôi thích cậu, tôi yêu cậu… câu này tôi đã nhịn bảy năm rồi, hiện tại tôi nhịn hết nổi rồi, làm sao đây? Ngoan, đừng ồn… làm người của tôi… tôi sẽ cho cậu hạnh phúc, tôi thật lòng thương cậu…”

Y sợ, là vì người đàn ông này nhất định điên rồi, mới có thể đè lên người y như thế, vừa phà hơi nóng hổi bên tai y, nói những câu không hiểu nổi, vừa động tay động chân với y, xé áo sơ mi của y, trên bụng có thứ gì cứng rắn chọc chọc… đây là muốn làm gì? Cho dù Thẩm Lăng Vân không phải gay, nhưng y cũng không phải bạch si!

Triển Phi Dương bắt đầu cởi trói buộc trên chân y, vừa kéo quần y xuống, tách hai chân y ra… bọn họ là bạn học cùng trường cảnh sát, luận đấu đá vật lộn, Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân đều là ưu tú nhất trong trường, có thể nói là không phân trên dưới, nhưng lúc này… chân của y bị cột quá lâu, sớm đã tê dại, thuốc tê đáng chết trước đó còn chưa tan hết, bất luận thế nào cũng không thể giãy thoát khỏi tên khốn kiếp đang tùy ý làm càn trên người…

“Mày… khốn… ưm ư… ư…”

Mắt Thẩm Lăng Vân mở thật to… bị hôn rồi… bị tên đàn ông… khốn kiếp này… cưỡng ép tách môi y ra, len đầu lưỡi vào, từng tấc từng tấc thưởng thức ngọt ngào trong miệng.

Sau đó, nước chảy thành sông…

“Ưm___”

Đau! Nửa thân dưới đột nhiên giống như bị xé làm hai… y biết đó là thứ gì đang chen vào trong người mình… sỉ nhục, nhanh chóng hóa thành đỏ ửng, nhiễm đầy gương mặt tuấn mỹ… mà tất cả rơi vào trong mắt người đàn ông tràn đầy dục vọng đó, là đẹp đẽ vô hạn…

Va chạm không ngừng!

Nỉ non không ngừng bên tai y__

“Lăng Vân… tôi yêu cậu…”

Mà Thẩm Lăng Vân bị đau đớn và sỉ nhục giày vò đến chết đi sống lại, vào giờ khắc này tuyệt đối không nghĩ rằng__ đây là câu nói cuối cùng y nghe được trên thế giới này.

Vì, trong một căn phòng nào đó của một khách sạn lớn khác, cách khách sạn này không xa, đối diện với căn phòng bao trọn dài hạn của “Diêm Vương”, ống nhòm hồng ngoại đang xuyên qua rèm cửa sổ, nhìn được rõ ràng hành động điên cuồng của họ lúc này.

“Hừ, quả nhiên đúng như chúng ta dự liệu… tên nhóc đó hoan lạc vô cùng! Hiện tại nó đang cùng người đẹp, không có ai khác…”

“Vậy ra tay đi, bom đã lắp đặt xong xuôi vào tối qua lúc hắn ra ngoài rồi, hiện tại chỉ cần ấn điều khiển từ xa…”

“Vậy còn không ấn đi?! Hừ, dựa vào cái gì giang sơn mà chúng ta lấy mạng theo lão già tạo dựng nên, lại phải ngoan ngoãn giao vào tay thằng nhóc chưa dứt hơi sữa!”

“Được được, tao ấn liền, tụi bây nhớ chụp lại nha! Ha ha, giờ phút rất có ý nghĩa kỷ niệm đó…”

Tiết mục này đã cũ rích, là một câu chuyện tranh quyền và bị tranh quyền trong xã hội đen, một bên là thái tử gia, một bên là nguyên lão công thần, cho nên cũng không cần bàn ai đúng ai sai, đúng ứng với câu nói trước đó của Triển Phi Dương__ Thắng làm vua thua làm giặc!

Khi tiếng nổ “đùng đùng” vang lên, mọi người xung quanh kinh hoảng thất thố, tránh nạn khắp nơi, khói mù đỏ đen lan tràn trong không khí, lượng thuốc nổ đủ lớn, đủ để cả tầng lầu này bay về tây thiên!

Thẩm Lăng Vân từng có một khoảng thanh tỉnh… vì người đàn ông đang đè trên người y, gián tiếp trở thành bia đỡ đạn của y! Trong thời gian ngắn ngủi y hồi phục thanh tỉnh trong tiếng nổ, phát hiện… Triển Phi Dương đã đứt hơi rồi!

Biểu tình cuối cùng của Thẩm Lăng Vân trong sinh mạng là cười khổ__

Bọn họ đã từng là cộng sự tốt nhất, cho nên y biết, cho dù bọn họ không thể thoát khỏi vụ nổ đáng sợ này, nhưng ít nhất động tác tránh né theo phản xạ vẫn phải có…

Mà động tác theo phản xạ có điều kiện của người đàn ông này… lại là bảo vệ y càng chặt chẽ, cho dù dùng sinh mạng của mình… kỳ thật, bảy năm nay, có lần nào không phải như thế đâu? Chẳng qua lần này khá không may mà thôi__

Vì Triển Phi Dương cho dù làm như thế cũng không thay đổi được gì, thuốc nổ quá mãnh liệt, tòa nhà không ngừng sụp xuống… Thẩm Lăng Vân chỉ thanh tỉnh một chút, toàn thân tê liệt còn có hai tay bị trói, trên người còn thêm một kẻ đang đè… y căn bản không cách nào tránh né hoặc chạy trốn.

Thẩm Lăng Vân là bị đè chết.



Không biết là ai từng nói, nếu khi chết hai người ôm nhau chặt chẽ, ngay cả linh hồn cũng sẽ bị trói buộc vào nhau.

Mà sự thân mật của Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương vào giờ phút này, không chỉ là ôm nhau…

Bình Luận (0)
Comment