Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 105

“Phi Dương cẩn thận!”

Thẩm Lăng Vân sau lưng đột nhiên kêu lên.

Đương nhiên, dầu sôi không nghe hiểu tiếng người, cũng sẽ không vì bọn họ kêu lên mà giảm tốc độ… cho nên khi Thẩm Lăng Vân kêu lên, đồng thời thân ảnh thon thả đã vọt tới, khinh công vượt bậc cộng thêm Lăng Vân kiếm được rút khỏi eo múa may hoa lệ… dầu sôi đó bị lưỡi kiếm hấc ra tứ tán…

Chỉ chớp mắt đó, khi Triển Phi Dương hoàn hồn lại, dầu sôi đã chạm đất, khoảnh đất gần chỗ hắn đứng biến thành đỏ sậm, nhưng y sam hắn thì không dính lấy một giọt, càng khỏi nói tới bị bỏng!

“Lăng Vân!”

__ Thân thể không bị thương, nhưng tim nam nhân lại xém chút vọt ra khỏi ngực!

“Không sao… không sao…”

Không sao mới lạ! Thẩm Lăng Vân không thể giống như lúc vọt người phi lên, vung kiếm hoa lệ đáp xuống, mà tương đối nhếch nhác trực tiếp ngã xuống, ngã vào lòng nam nhân. Khi thấy Triển Phi Dương gặp nguy hiểm, trong đầu một mảng trắng xóa, căn bản đã quên nam nhân này chắc có thể tránh khỏi nguy hiểm cỡ đó, chỉ là muốn bảo vệ hắn… trong đầu chỉ nghĩ bảo vệ hắn… Đợi mớ dầu sôi đó đã rớt hết xuống đất, xác định Triển Phi Dương không có trở ngại gì mới đột nhiên cảm thấy sau lưng đau đớn, đau tới mức y đứng không vững ngã xuống… chuyện đơn giản như thế cũng làm không được!

Lưng y sáng hôm nay mới bị thương, tuy không động tới xương… nhưng bị thương gân, xưng thật to, đi đường còn đau, huống hồ lăng không múa kiếm như thế! Hiện tại nơi bị thương càng đau lợi hại…

“Thẩm Lăng Vân! Cậu muốn dọa chết tôi có phải không__”

Vì quá mức kinh hoảng, thái độ của Triển Phi Dương gần như là bùng nổ… nghĩ thử xem, vừa rồi nguy hiểm cỡ nào? Nếu Lăng Vân sau khi phi lên, vết thương sau lưng khiến y không thể vung kiếm đánh bay dầu sôi, thì người bị bỏng nghiêm trọng, chính là Lăng Vân của hắn! Bảo bối Lăng Vân của hắn… trên gương mặt xinh đẹp, làn da không khuyết điểm sẽ xuất hiện vô số vết sẹo xấu xí do bị bỏng…

Hễ nghĩ tới hậu quả đáng sợ đó, nam nhân cảm thấy tim mình sắp tê dại!

Nhưng cái tên vừa rồi bị dọa muốn chết trong lòng, lại an tĩnh nghe hắn trút giận, sau đó vùi mặt vào lòng nam nhân, âm thanh rất nhỏ, nhưng lại lộ ra ủy khuất nồng đậm__

“Tôi chỉ là… cũng muốn bảo vệ cậu…”

Lo cho người yêu ai cũng vậy, y bảo vệ người yêu của mình có gì không đúng? Chẳng qua thấy Phi Dương bị dọa tới mức hiện tại vẫn còn run rẩy, cho nên… cãi lại à? Bỏ đi!

Chỉ một câu đã có thể khiến nam nhân thấy ấm áp, nhìn bảo bối không bị thương tổn trong lòng, Triển Phi Dương đứng tại chỗ, miệng phát xanh nhẹ run hồi lâu, mới cảm thấy trái tim trở về vị trí cũ!

Không sao rồi… nguy hiểm đã qua rồi… chẳng qua, Triển Phi Dương nhìn đại môn trước mắt, sắc mặt liền đen!

Cẩn thận buông Thẩm Lăng Vân xuống, lần này đi tới trước cửa, xuất chưởng… không còn lịch sự gõ cửa nữa! Chỉ nghe một tiếng ‘rầm’, sau một chưởng vận lực, một bên cửa bị đổ, một bên vỡ nát, trực tiếp biến thành một cái động lớn! Ngay cả cửa đá của mật thất Ma Long giáo mà hắn còn có thể đẩy mở, cái này tính là gì?!

“Kẻ nào ám toán chúng ta? Mau lăn ra đây, ta bảo đảm sẽ cho các ngươi toàn thây__”

Triển Phi Dương sầm mặt đứng trước cửa, bá khí tung hoành, lần này Lăng Vân xém chút bị bỏng nặng, dám động vào vảy ngược của hắn, thì phải gánh chịu hậu quả!

Thẩm Lăng Vân trầm mặc không lên tiếng đứng bên cạnh nam nhân, sắc mặt cũng không tốt tới đâu… vừa rồi xém chút đã xảy ra hậu quả nghiêm trọng, y đương nhiên cũng có thể dự kiến! Tuy có hơi phê bình với cách nói xem mạng người như cỏ rác của Phi Dương, nhưng tại nơi đồng hoang vắng vẻ, tập kích người đi đường… Hoắc gia trang quái dị này, quả nhiên không phải thứ gì tốt!

Chẳng qua hai người dù mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, nhưng khi Triển Phi Dương vừa nói xong, động tĩnh liền vang lên xung quanh, kỳ quái ở chỗ… những động tĩnh này đối với họ thì có hơi vụng về, thật ra cũng chính là khi bách tính đi đường, nếu là người có chút công phu, muốn rón rén chạy trốn sẽ không tạo ra tiếng động này!

Nhưng bách tính bình thường dựng một tòa đại trạch viện tập kích người đi đường làm chi?

Quả nhiên, dưới uy hiếp tràn đầy sát khí của Triển Phi Dương, không bao lâu… người trong trạch tử trào ra từ bốn phương tám hướng, trong tay cầm vũ khí, tuy nhiên không phải là vũ khí ra dáng gì, dao trong bếp, rìu cào đất… còn có gậy trúc, cây đuốc… những người này nhìn thế nào cũng thấy là bình dân bách tính!

“Các ngươi là ai…”

Thẩm Lăng Vân hỏa thăng ba trượng rút kiếm ra… lưng còn đau này! Hôm nay y mới xui xẻo, nhưng Triển Phi Dương lại kéo tay y, Lăng Vân hôm nay bị thương, cho dù động thủ cũng không tới phiên y!

Không ngờ, trong số những người trước mặt, đi đầu là nam nhân trung niên mặc tơ lụa, kiểu dáng tài chủ điển hình, quỳ ‘bịch’ xuống trước mặt họ__

“Các vị thủ lĩnh, như vậy chắc được rồi đi, ta đã quỳ xuống rồi, ta chỉ có một khuê nữ thôi, cầu xin các ngài, Vũ Phương không thể đi theo các ngài! Chúng ta lập tức dọn nhà ngay, trạch tử này, những thứ này đều tặng cho các vị hảo hán, cầu xin các ngươi, cho chúng ta một con đường sống…”

Vừa thấy gia chủ quỳ xuống, những hạ nhân vừa rồi muốn đùa mạng người, thấy căn bản không phải đối thủ, cũng chỉ đành bỏ vũ khí quỳ xuống!

Hả? Tình huống gì đây…

Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân nhìn nhau… cùng không hiểu, cùng đờ người.

“Tại sao lại hất dầu sôi vào chúng ta… các ngươi đã hại bao nhiêu người qua đường rồi? Vũ Phương là ai?”

Thẩm Lăng Vân hỏi.

Nhưng, người đó vừa nghe, lập tức còn ngạc nhiên hơn y__

“Các ngươi là người… qua đường? Các ngươi không phải là thổ phỉ tới cướp khuê nữ của ta sao?”

“Ngươi mới là thổ phỉ đó! Toàn gia ngươi đều là thổ phỉ! Ngươi từng thấy qua thổ phỉ nào soái như thế này chưa? Rốt cuộc là chuyện gì? Nói nghe đi__”

Thẩm Lăng Vân vừa nghe, ý thức được là hiểu lầm, thu kiếm lại, kéo tay Triển Phi Dương, chỉ sợ hắn còn ghi nhớ chuyện vừa rồi, dù sao mình xém chút bị thương, quả thật đã chạm vào vảy ngược của tên này.

Triển Phi Dương thấy thế, cũng không phải là người không giảng đạo lý, tuy mặt còn xụ, nhưng sát khí thu liễm không ít.

Vừa rồi quả thật rất nguy hiểm, bất kể là vì cái gì, nếu hôm nay người đi qua đây không phải hắn và Lăng Vân, mà là bách tính bình thường… thì hậu quả của sự hiểu lầm này rất nghiêm trọng!

Trung niên nam nhân thấy thế, lúc này mới biết là hiểu lầm lớn, xém chút làm mất mạng người, hoảng loạn xin lỗi… hơn nữa thấy hai vị trước mắt bản lĩnh lớn như thế, nói không chừng có thể giải quyết nỗi lo của mình, lập tức cười bồi, bảo người mời họ vào đại đường, mời ngồi mời trà.

Đợi người vào rồi, mới khổ mặt kể ra nỗi khổ__

“Hoắc gia thôn này vốn là một thôn phú quý nhất trong mấy trăm mét gần đây, Hoắc gia chúng ta là địa chủ lớn nhất trong thôn, đời đời dựa vào trăm mẩu lương điền mưu sinh… nhưng hai năm tước, không biết từ đâu có một đám thổ phỉ tới, không những đánh cướp, bắt cô nương trong thôn xâm phạm, còn giết người phóng hỏa, không tội ác nào không làm… hậu quả, người trong thôn có cố phản kháng cũng vô dụng, những người đó biết võ công, tự xưng là thủ hạ của ‘Ma Long giáo’ gì đó, chúng tôi đánh không lại, kết quả phản kháng là mọi người chết thì chết, tàn thì tàn, người còn lại mỗi ngày đều sợ hãi, sau đó thật sự chịu không nổi, đều phải bỏ xứ mà đi… nhà tôi có lão mẫu thân, lão nhân gia không nỡ rời khỏi nơi đã sinh sống đời đời, chúng ta không có biện pháp, chỉ có thể xây tường thật cao, cửa cũng không dám ra… miễn cưỡng sống qua ngày nhờ số lương thực tồn hai năm trước, thật ra sớm đã bị bọn chúng nhắm tới, hạ nhân lén vào huyện mua rau đã chết hết mấy người… vốn muốn chịu đựng, chịu tới khi mẫu thân trăm năm sau, để lão nhân gia có thể nhắm mắt ra đi, chúng ta sẽ dọn nhà, nhưng không ngờ ba ngày trước, trên đại môn đột nhiên bị cắm một mũi tên, trên đó còn có một phong thư, nói là bọn họ nhắm trúng Vũ Phương con gái độc nhất của ta, mấy ngày nữa sẽ tới dẫn nó về sơn trại, chỉ cần ta ngoan ngoãn không chống cự, bọn chúng sẽ để ta tiếp tục kéo dài hơi tàn ở đây, nếu không thì sẽ giết chết toàn gia… Ta có thể không phản kháng sao? Phu nhân ta chết sớm, sau đó ta cũng không lấy thê, ta không có nhi tử, chỉ có một khuê nữ bảo bối này! Chúng ta đã bị chúng nhắm vào thì khẳng định chạy không thoát, nửa đường bị thổ phỉ vây lại thì càng tệ, chỉ cố chống đỡ ở đây… thật xin lỗi, vừa rồi thấy hai vị ăn mặc theo kiểu người giang hồ, còn cho rằng các người là…”

Thẩm Lăng Vân co giật khóe môi, đồng thời một ánh mắt hàm ý sâu xa đảo qua nam nhân bên cạnh, người ta vừa nói, thổ phỉ là Ma Long giáo!

Thế là Triển Phi Dương lại lần nữa hoa lệ nằm cũng trúng đạn!

“Các ngươi tại sao không báo quan chứ?”

__ Triển Phi Dương thầm kêu to oan uổng, lại không phải hắn muốn trọng sinh thành Ma Long giáo giáo chủ… lại không phải hắn đánh cướp, xâm phạm khuê nữ nhà người ta…

Nhưng nghi vấn của hắn lại đổi lấy tiếng thở dài càng nặng của họ Hoắc__

“Quan phỉ một nhà a! Đã tới mức độ này mà không có ai quản, huyện thái gia đó có thể tốt lành gì sao? Trăm mẩu lương điền của ta cũng đã thành đất hoang rồi, đâu đâu cũng là cỏ dại… còn chưa từng báo quan sao? Không có ai quản cả đó! Lần này chúng ta không phải không đi báo quan, nhưng huyện thái gia đã nói, án không phát sinh thì không thể lập án, đợi Vũ Phương bị bắt đi rồi, xâm phạm xong, mới có thể báo án… tên khốn đó…”

‘Rầm’ một tiếng, Thẩm Lăng Vân vỗ bàn đứng lên__ “Tên cẩu quan!”

Được rồi, Triển Phi Dương nhìn điệu bộ liền biết… chuyện nhàn này, bọn họ lại phải lo!
Bình Luận (0)
Comment