Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 117

“Hai người các ngươi đang làm gì?”

Tình hình trong phòng muốn không khiến Triển Phi Dương hỏa thăng ba trượng cũng khó, nhưng hắn có lửa không thể phát với Lăng Vân, thì chỉ có thể trút lửa giận bừng bừng lên Hồng Ngọc, ánh mắt đó khiến Hồng Ngọc run rẩy… phải biết, Lăng Vân của hắn nói không chừng vẫn thích nữ nhân, chỉ là bọn họ gặp nhau sớm, trước khi Lăng Vân có tình đầu đã ‘bảo vệ’ y kín kẽ, nên không có cơ hội tiếp xúc nữ nhân!

Hiện tại lại…

Triển Phi Dương có thể không khẩn trương sao? Lăng Vân là của hắn, ai cũng đừng mơ cướp mất!

Vẫn là Thẩm Lăng Vân trấn định, nhìn hắn một cái, mặt không đổi sắc nói hai chữ__ “Trị thương!”

Căn bản một chút cũng không quan tâm thuộc hạ! Xem Hồng Ngọc bị thương thành thế này rồi… còn ở đó mà ăn dấm chua bậy bạ!

Nói thế nào đây, khắp thiên hạ cũng chỉ có Thẩm Lăng Vân có thể trị được Triển Phi Dương… còn chưa đợi hắn phát hỏa, hai chữ này đã dập lửa đầy bụng hắn! Thuận theo hai tay Thẩm Lăng Vân nhìn, vết thương buồn nôn trên lưng Hồng Ngọc dọa nam nhân nhảy dựng__ “Đây… làm sao mà có?”

Hồng Ngọc không tiện nói, hơn nữa vết thương… để trần lưng như vậy, Thẩm Lăng Vân nhìn cũng không tính là gì, tuy Thẩm Lăng Vân là đại nam nhân hàng thật giá thật, nhưng từ một góc độ nào đó mà nói thì lại khiến nữ tử này không tự chủ xem y như tỷ muội… nhưng Triển Phi Dương thì khác, đó là người nàng vẫn luôn trộm thích đó…

Kết quả ấp a ấp úng nửa ngày, vẫn là Thẩm Lăng Vân đem chuyện nói rõ ra.

Triển Phi Dương chìm vào trầm tư, vấn đề suy nghĩ đương nhiên không khác gì Thẩm Lăng Vân, chỉ là bọn họ xuyên tới đây, ký ức gì cũng không có, chuyện này đương nhiên cũng không thể nói cho Hồng Ngọc… Thẩm Lăng Vân kéo nam nhân cùng vận công trị thương cho Hồng Ngọc tới sáng, tuy hơi mạo hiểm, lúc này vốn cần có người canh chừng, nhưng bọn họ không có ai khác, nếu Hoắc Vũ Phương lại tới gây loạn thì rất nguy hiểm!

May mắn là, viên ‘Can thi lệ quỷ hoàn’ của Hồng Ngọc đã dọa đại tiểu thư không nhẹ… một đêm không trở ngại.

Đến sáng, ba người toàn thân đều thấm ướt mồ hôi… nhưng cũng chỉ có chút hiệu quả, đường đen trên tay Hồng Ngọc gần như đã lui hết, diện tích màu đen trên lưng cũng nhỏ đi một vòng lớn.

“Tạ ơn cứu mạng của giáo chủ đại nhân, giáo chủ phu nhân…”

Sáng sớm, tuy mệt đổ đầy mồ hôi, nhưng nghe Hồng Ngọc mở miệng là giáo chủ phu nhân, Triển Phi Dương vẫn rất hưởng thụ, chỉ là cố ý bỏ qua khóe mắt Lăng Vân bên cạnh luôn giật… phu nhân à, thật ra cưng nên nhận mệnh đi, cả đời này cưng sớm đã định là phu nhân của ta rồi!

“Hồng Ngọc, ngươi ở lại đây, chúng ta mấy ngày nữa sẽ trở về… mấy ngày này, làm phiền ngươi chăm sóc Hoắc gia một chút, đừng để tên cẩu quan kia tính kế, nếu bọn chúng lại tới, thì bảo thủ hạ giả thành gia đinh, đừng kháng cự, đừng bại lộ thân phận… còn có vết thương của ngươi tạm thời đã được khống chế, vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh, lần sau chúng ta tiếp tục trị thương cho ngươi, trong thời gian này cố gắng đừng thúc động nội lực…”

Thẩm Lăng Vân ngàn dặn vạn dò phân phó, tuy Hoắc Vũ Phương bất nhân, nhưng y không thể bất nghĩa, càng huống hồ hiện tại sự tồn vong của Hoắc gia không phải chuyện của một Hoắc gia nhỏ bé, nếu Hoắc gia không còn, nơi này sẽ trở thành nơi tập trung của phản quân! Lần này trước không kinh động cẩu quan, hôm qua đóng cửa đánh chó cũng là vì cái này, để cẩu quan cho rằng chỉ là người Hoắc gia mai phục đám thổ phỉ mà thôi, để Hồng Ngọc lại là để phòng cẩu quan nóng nảy nhảy tường… đợi khi đón được Phụng Thiên Lam lúc ‘đi ngang’ nơi này, chỉ cần tiểu vương gia giở tính, giả vờ một chút, tống cẩu quan ‘chiêu đãi không chu toàn’ này vào ngục, kẻ đứng sau cũng chỉ nghĩ rằng tên cẩu quan này xui xẻo… hơn nữa có tiểu vương gia làm chứng, lật ngược hộ quốc đại tướng quân cũng không phải không thể!

Hồng Ngọc liên tục đáp ứng xong, Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương không ăn cơm sáng đã đi.

Chuyện hôm qua, Triển Phi Dương đã nói rõ ràng với Hoắc lão gia, không thể lấy Hoắc gia tiểu thư, hơn nữa đã công khai nói rõ quan hệ của mình và Lăng Vân… Hoắc lão gia đó rõ ràng không cao hứng lắm, nhưng đối diện với ân nhân cứu mạng của mình, lại không thể nói gì… Triển Phi Dương mới bất kể, cũng không muốn nói nhiều với Hoắc gia chủ này.

Thương thế của Thẩm Lăng Vân, đã tốt lên không ít… hai người cả đường khinh công đến trấn phồn hoa, tắm rửa thoải mái, trang bị đủ vật dụng, sau đó cả đường vận công, thể lực cũng không tiêu hao bao nhiêu, bắt đầu tay nắm tay, lại lên đường.

… Cái nơi khó ưa Hoắc gia trang đó, hai người ai cũng không nhắc tới, nếu bảo vệ những thị dân đó là nghĩa vụ, thì nghĩa vụ này họ đã tận rồi… chỉ là vừa nghĩ tới Hoắc Vũ Phương đó, hơn nữa nghĩ tới sau khi biết đã an toàn, Hoắc lão gia trở mặt như lật sách khi nghe nói không lấy nữ tử kia, bất luận là Thẩm Lăng Vân hay Triển Phi Dương đều cảm thấy như nuốt phải xương gà, trong lòng khó chịu không thể nói rõ!

Suốt đường hai người thảo luận chuyện Ngạo Thiên sơn trang__ rốt cuộc là Ngạo trang chủ giả chết, hay là Ngạo Thiên Di chính là Ngạo trang chủ, cố ý giả đò không quen biết họ… nếu là cái sau, thì Phụng Thiên Lam sẽ nguy hiểm!

Nghĩ tới an toàn của Phụng Thiên Lam, cho dù không còn sức để dùng khinh công ngự phi, nhưng Thẩm Lăng Vân vẫn đi rất nhanh, hai người lại đi mất ba bốn ngày, Triển Phi Dương tựa vào thân cây, cầm địa đồ thở dài một hơi__ “Bảo bối, nghỉ ngơi một chút đi! Mấy hôm nay không ngủ nghỉ, mệt chết rồi đi? Hiện tại đã tới phạm vi thế lực của Ngạo Thiên sơn trang rồi, ngồi nghỉ một chút, lát nữa chúng ta đi qua khu rừng này sẽ tới ngay!”

Y đâu có yếu như thế? Nhưng lại dần quen với sự chăm sóc tỉ mỉ của người này.

Hai người nhìn nhau cười, có sự xấu hổ nhàn nhạt, có nuông chiều nồng đậm, hai môi nhẹ chạm một cái, tất cả đều không cần phải nói.

Chỉ đáng tiếc, chuyện tốt luôn có người phá ngang, hơn nữa kẻ phá hoại chuyện tốt của người ta, thường xuyên đều không phải người tốt__ Thẩm Lăng Vân vừa mới bỏ miếng bánh bơ vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền từ xa tới, Triển Phi Dương lập tức gói ghém mỹ thực lại, Thẩm Lăng Vân ngạc nhiên một thoáng, nam nhân đã dùng một tay vòng qua nách y, mang y nhảy lên cành cây.

“Cậu làm gì vậy?”

Thẩm Lăng Vân không hiểu nhìn hắn… tự thấy mình cũng không có gì không dám gặp ai!

“Ngạo trang chủ nếu thật sự giả chết, mà Ngạo Thiên Di lại không biết chuyện… vậy hành động của chúng ta cũng nên ẩn giấu thì tốt hơn.”

Nam nhân nhẹ nói bên tai y, y liền bừng tỉnh đại ngộ.

… Ít nhất trước khi chưa vào Ngạo Thiên sơn trang, bại lộ thân phận vạn nhất gặp phải cạm bẫy gì…

Nhưng rất nhanh người xuất hiện trong tầm mắt hai người, không phải là người đáng gờm nào… mà chỉ là… một hài tử?!

Hơn nữa hài tử này bọn họ đều từng có duyên gặp mặt__ tại Đào Nguyên Trấn, Ngạo Thiên Di muốn cứu chính là nó, hơn nữa còn nói đó là hài tử của Ngạo trang chủ trước kia, tức là ca ca của hắn, Đồng Đồng!

Nhưng sau lưng Đồng Đồng này còn có một nữ tử đi theo, trông tuổi tác cũng cỡ hai mươi lăm hai mươi sáu, đương nhiên tại cổ đại, tuổi tác này sớm đã trở thành mẫu thân__ “Đồng Đồng! Đợi mẹ với!”

Quả nhiên, đây là quả phụ của Ngạo trang chủ đó.

Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương ăn ý trao đổi ánh mắt, yên lặng ẩn náu trên cây__ vừa hay, lời của một phụ nhân với tiểu hài tử, thật ra là đáng tin nhất đúng không? Vì không cần phải lừa gạt! Nếu có thể nghe được đầu mối hữu ích nào thì thật tốt! Chỉ là phụ nhân này… thiếu phụ ăn mặc hoa lệ, đầu cài trâm, son phấn trên mặt rất được chú trọng… quả thật là một nữ tử mỹ mạo dung nhan xuất chúng, nhưng trượng phu vừa mới chết không lâu, nàng như vậy cũng không khỏi quá mức khác thường đi?

Chỉ thấy thiếu phụ đó đuổi theo Đồng Đồng, ngồi xổm xuống dỗ tới dỗ lui, tựa hồ yêu cầu Đồng Đồng làm gì đó, mà Đồng Đồng sống chết không đáp ứng…

“Mẹ! Con không muốn làm! Tại sao phải hãm hại Thiên Lam ca ca, Thiên Lam ca ca đối với con rất tốt, hơn nữa còn từng cứu con…”

Đồng âm mềm mại, hài tử là đơn thuần nhất… chỉ đáng tiếc…

“Đồng Đồng, Thiên Lam đó tốt, nhưng nếu có hắn ở đây, con và mẹ không thể nào sống tốt biết chưa? Con nghĩ xem, cha con chết rồi, hiện tại Ngạo Thiên sơn trang là của thúc thúc Ngạo Thiên Di của con, cuộc sống còn dài, mẫu tử chúng ta đều là dư thừa, có thể sống tốt sao? Nói không chừng không cần bao lâu sẽ bị đuổi đi… nếu không muốn bị đuổi đi, chỉ có một cách, chính là để mẹ tiếp tục làm trang chủ phu nhân, con vẫn là tiểu thiếu gia! Dù sao hiện tại bên ngoài đều không biết Ngạo Thiên sơn trang của chúng ta đã đổi trang chủ… chỉ có khi nhị thúc con cưới mẹ, đến lúc đó hai ta mới có thể sống tốt… cho nên mẹ không phải bảo con đi hãm hại Thiên Lam ca ca của con, mẹ bảo con giúp đuổi hắn ta đi, nếu không nhị thúc của con lấy hắn rồi, sơn trang này không còn chỗ cho chúng ta dung thân nữa…”

Đồng Đồng nghe nửa hiểu nửa không, chỉ là nữ nhân này mở miệng liền “không còn chỗ dung thân”, ngậm miệng là “bị đuổi ra khỏi sơn trang”… hiển nhiên đã dọa tiểu hài tử không dám phản đối nữa, sau đó mới ghé vào tai Đồng Đồng, tựa hồ dạy nó mưu kế thế nào…

Thẩm Lăng Vân ở trên nhìn, chân mày anh tuấn nhíu chặt lại__ chính vì nghe được vài thứ đánh tan lo lắng lớn nhất, Ngạo Thiên Di quả nhiên không phải Ngạo trang chủ ban đầu!

Nhưng tâm nhãn của nữ nhân này cũng quá xấu xa! Lúc trước Ngạo Thiên Di đó khua chiêng đi cứu Đồng Đồng, sao có thể đuổi bọn họ đi được?

Lại nhìn cách ăn mặc của nàng, căn bản là trượng phu vừa chết đã chịu không nổi tịch mịch, muốn câu dẫn Ngạo Thiên Di, làm lại trang chủ phu nhân… thật vô sỉ, lại lợi dụng tiểu hài tử!

Triển Phi Dương cầm tay y, cho y một ánh mắt đừng nôn nóng__ Ngạo Thiên Di không còn ở đây, hai người họ đều là người ngoài, nữ nhân này dù sao cũng là tiền trang chủ phu nhân, một khi phát sinh xung đột gì, bị nữ nhân này đánh ngược, họ sẽ không thể nói rõ!

Xem ra, nếu nàng dám vọng động như thế, thân phận chân thật của Phụng Thiên Lam chắc là che giấu rất tốt… cho dù bị nàng hãm hại, chịu chút thiệt cũng không có gì lớn lao…

Hai người đang nghĩ đợi bọn họ đi rồi sẽ xuống đất, không ngờ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, còn chạy không kịp thở, còn vừa gọi tên tiểu hài nhi__ “Đồng Đồng, đệ chạy chậm chút thôi… ca ca đuổi không kịp…”
Bình Luận (0)
Comment