Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 134

Phụng Thiên Lạc ngồi trên vương tọa, cũng vô cùng kinh ngạc… hôm đó, Nhiên Thiên trên võ đài cạnh tranh vào vị trí bổ đầu Phụng Túc sơn trang, không hề sử dụng thủ đoạn lợi hại này!

… Mỗi ngày họ cùng ngủ một giường, hắn cưỡng ép Nhiên Thiên hết lần này tới lần khác… kỳ thật Nhiên Thiên cũng từng rất muốn giết hắn như thế đi? Nhưng Nhiên Thiên không có… hắn bỉ ổi dùng người quan trọng nhất bên cạnh Nhiên Thiên để uy hiếp Nhiên Thiên, khiến Nhiên Thiên một thân bản lĩnh lại không tiếc nhịn nhục để không liên lụy bằng hữu…

Chí tình chí nghĩa… nhưng lại bị mình lợi dụng dể uy hiếp, hắn quả đúng là kẻ tiểu nhân…

Phụng Thiên Lạc đột nhiên cảm thấy, người trước mắt… càng khiến hắn đau lòng, hổ thẹn…

Mà Nhiên Thiên thì bình tĩnh xuống đài, quỳ trước mặt Phụng Thiên Lạc, không tự ti không kiêu ngạo, mặt không biểu tình__

“Xin hoàng thượng cho phép Nhiên Thiên ra phía sau tẩy sạch vết máu trên người, để tránh làm nhiễm bẩn long bào của hoàng thượng.”

Ngữ điệu bình tĩnh, trong đó bao hàm bao nhiêu ủy khuất… người này vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm, ngay cả khuất nhục cũng không muốn để lộ cho hắn thấy.

Phụng Thiên Lạc ngồi trên vương tọa cao cao, đột nhiên thấy chua xót__

“Nhiên Thiên, ngươi muốn trở về Phụng Túc sơn trang như thế sao? Muốn chạy khỏi trẫm như thế sao?”

Đáy mắt nam nhân hơi đỏ, lúc này hắn đã hiểu… có vài chuyện, không phải vì hắn là hoàng thượng thì có thể làm được, không phải vì hắn là hoàng thượng thì có thể đạt được tất cả, chẳng hạn, tim một người! Nhiên Thiên vừa rồi liều mạng thi đấu, sự khốc liệt của võ đài đó, trước kia khi hắn nhập trang cũng chưa từng trải qua, chỉ sợ ‘Thiên Lan’ đối với hắn mà nói, cũng là gánh nặng cực lớn đi?

Ai biết, Nhiên Thiên nhàn nhạt nhìn Chân Hổ bị nâng đi, đã giống như một cục máu__

“Ta chỉ bảo vệ một vài thứ mà thôi, bất luận ta đi tới đâu, Phụng Túc sơn trang đều là nhà ta, ta bảo vệ nhà ta, là thiên kinh địa nghĩa!”

Trước đó vẫn luôn ngồi bên cạnh Phụng Thiên Lạc, khẩn trương quan sát trận thi đấu này, bất kể hắn có cam tâm hay không, đều không thể thay đổi sụ thật người này sắp trở thành người thay thế mình, nếu không thể nghịch chuyển, ít nhất để hắn nhìn thấy người đủ để xứng với Phụng Túc sơn trang xuất hiện, chứ không phải là người thế này… Chân Hổ đó, ngay từ khi bắt đầu, đối diện với đối thủ thực lực chênh lệnh xa, hoàn toàn có thể một chiêu khắc chế đối phương, chỉ cần không cách nào phản kích, hắn sẽ thắng, Nhưng Chân Hổ này trừ trận với Thẩm Lăng Vân ra, mỗi trận đều hạ sát thủ, đối thủ thi đấu với hắn, nhẹ thì một thân võ công mất hết, nặng thì mất mạng… cao thủ quá chiêu quả thật đao kiếm không có mắt, nhưng kẻ mù cũng nhìn ra loại thực lực chênh lệnh xa này căn bản không cần hạ tử thủ, người này rõ ràng là hiếu sát thành tính, căn bản không xứng vào Phụng Túc sơn trang, nếu để Chân Hổ trở thành một thành viên của Phụng Túc sơn trang, vậy, bọn Lăng Vân nên làm sao?

Cho dù hắn không thể trở về nữa, cũng không cho phép có người làm bẩn vinh quang của Phụng Túc sơn trang!

“Nhiên Thiên, nếu ngươi muốn trở về như thế…”

Không ai biết, khi Phụng Thiên Lạc nói, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay__ có lẽ, hắn thật sự không nên giam cầm tự do của người này, Nhiên Thiên ở bên cạnh hắn nhất định thống khổ vô cùng, nhưng hắn sợ… sợ Nhiên Thiên hối hận sự hy sinh lúc đầu, sợ người này chạy mất… hắn hận không thể cột người này bên người…

Hắn muốn nói “Ngươi muốn trở về như thế, thì trở về đi, tiếp tục làm bổ đầu của ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ, chỉ cần ngươi có thể cười”… nhưng hắn không nỡ.

Hắn muốn nói “Đừng đi, ở lại bên cạnh ta… ta thật lòng thích ngươi!”… nhưng hắn nhìn bi thương trong mắt người này, lại trở nên không biết làm sao…

Hoàng đế hậu cung ba ngàn giai lệ, thật ra không biết nên làm sao biểu đạt tình yêu của mình.

Hơn nữa, trong ánh mắt lạnh nhạt của Nhiên Thiên, hắn cũng không tìm được đáp án… là đi hay ở, đều nghẹn trong cổ họng.

Không ngờ, Phụng Thiên Lam lúc này lại phun ra một câu nghị luận khiến người bất ngờ, không biết nên nói là đánh tan bế tắc, hay dồn người vào bế tắc!

“Hoàng huynh, ngọa long thị vệ của huynh thật lợi hại, cho đệ mượn mấy ngày được không? Để hắn dạy đệ võ công!”

Chuyện này vốn đã thương lượng tốt, thật ra ban đầu kế hoạch hoàn chỉnh của Triển Phi Dương là thế này_

Người tài nổi bật muốn thay thế Nhiên Thiên, cho nên đương nhiên cần phải vượt qua Nhiên Thiên, để Nhiên Thiên lên võ đài, chỉ cần Nhiên Thiên có thể thắng, người khác cũng không thể thay thế hắn! Sau đó do Phụng Thiên Lam ra mặt, biểu thị mình nhìn trúng thân thủ Nhiên Thiên, muốn để Nhiên Thiên dạy hắn võ công, trước tiên mang người về cửu vương gia phủ, ở chỗ người của mình, lại bắt đầu bàn kế… Phụng Thiên Lam từ nhỏ được thái hậu sủng ái, đã quen không lớn không nhỏ, cho dù hoàng thượng cũng rất ít khi bác bỏ thỉnh cầu của hắn, càng huống hồ ở trước mặt nhiều hoàng thân quốc thích như thế, vì một nam sủng mà làm mất thể diện hoàng đệ, hoàng thượng như hắn cũng không thể tùy tiện như thế… chỉ cần kéo người về, hắn và Ngạo Thiên Di lại giả tạo mấy vụ án, mượn Nhiên Thiên từ chỗ Phụng Thiên Lam cùng xuất thủ, giải quyết, cuối cùng Phụng Túc sơn trang và cửu vương gia cùng thượng tấu, nói Phụng Túc sơn trang không thể không có Nhiên Thiên, thỉnh cầu điều về…

Chẳng qua kế hoạch hôm nay có thay đổi, Minh Liệt vốn nên phụ trách xin để Nhiên Thiên ra đấu không biết chạy đi đâu, Phụng Thiên Lam chỉ đành liên tục ra mặt, đừng nói Phụng Thiên Vũ, ngay cả Phụng Thiên Lạc cũng ngửi được âm mưu! Cộng thêm bọn họ tính sai địa vị của Nhiên Thiên trong lòng Phụng Thiên Lạc… chuyện này, vốn là Phụng Thiên Lạc tuyệt đối sẽ không đáp ứng!

… Nhưng, hiện tại hắn lại đột nhiên phát hiện, mình không có lý do cự tuyệt__ rõ ràng thích lâu như thế, nhưng ban đầu lý do kiên trì muốn nạp người này vào cung, là vì người mặt nạ! Người đó quá mạnh, hơn nữa biết rõ tâm ý của mình thích Nhiên Thiên, tuy ở bên cạnh mình cũng chưa chắc an toàn, mẫu hậu là giáo huấn sống, nhưng để Nhiên Thiên về lại Phụng Túc sơn trang, mỗi ngày thản nhiên nhận nhiệm vụ, ra ngoài hành sự, càng dễ dàng mắc bẫy, vạn nhất rơi vào trong tay người mặt nạ… nỗi khổ này, hắn thà làm người xấu, cũng không nói ra, chỉ có thể làm người xấu tới cùng, giam cầm người này bên cạnh hắn, bảo vệ người này…

Nhưng hiện tại, thì ra khả năng của Nhiên Thiên vượt xa dự liệu của hắn… thì ra Nhiên Thiên vẫn luôn ở bên cạnh hắn, đã thống khổ thế nào… vậy thì, hắn còn có lý do giam cầm người này bên cạnh sao? Không còn nữa…

“Được, trẫm chuẩn! Nếu hôm nay người thắng cuộc trên võ đài căn bản không có bản lĩnh thay thế Nhiên Thiên, Nhiên Thiên lại muốn trở về như thế… vậy thì về Phụng Túc sơn trang đi, chẳng qua gần đây không cần ra ngoài làm nhiệm vụ, bớt chút thời gian dạy cửu vương gia… cứ làm thế đi.”

Long uy còn đó, chỉ là tim đã vỡ… ai có thể nhìn thấy được?

Phụng Túc sơn trang và vương phủ đều coi như an toàn, lại thêm Nhiên Thiên một thân công phu tuyệt hảo, chỉ cần không một mình ra ngoài… chắc không tới mức bị người nào đó thừa cơ.

Chỉ là lời này nói ra, Phụng Thiên Lam hơi ngạc nhiên… hắn không nghĩ rằng sẽ dễ dàng như thế, vốn cho rằng còn phải làm nũng với hoàng huynh nửa ngày… ngay cả Nhiên Thiên cũng đờ ra, cúi mặt, nhìn không rõ đáy mắt thanh lãnh đó đã vụt qua biểu cảm gì__

“Thần, Nhiên Thiên, lĩnh chỉ tạ ơn. Bệ hạ, Nhiên Thiên có điều thỉnh cầu, có thể để Nhiên Thiên tiếp tục sử dụng hai vị cung nhân đã được ban cho Nhiên Thiên hôm nay…”

Hắn ở trong cung trên danh nghĩa là thị vệ, thật ra mỗi ngày Phụng Thiên Lạc không để hắn xa mình, hoàn toàn sống trong tẩm cung hoàng thượng, vì tiện chăm sóc hắn, hoàng thượng an bài cung nữ cho hắn, Nhiên Thiên lại cảm thấy mình là thân nam nhân, không tiện, sau đó đổi thành hai cung nhân nam tính, Nhiên Thiên rất không nguyện ý có người chuyên chăm sóc, cuối cùng thật sự không từ chối được mới miễn cưỡng tiếp nhận…

“Đương nhiên không có vấn đề gì! Hai người đủ không?”

Tuy không biết hiện tại Nhiên Thiên tại sao lại muốn, nhưng trước khi chia tay, đối phương cái gì cũng không cần… có người có thể chăm sóc hắn, cũng tốt.

“Đủ rồi, vậy tối nay Nhiên Thiên cùng mọi người thu dọn chuyện hoàn tất võ đài xong, sẽ dẫn họ về cung thu xếp chút đồ, rồi chính thức về Phụng Túc sơn trang.”

Không biết bao nhiêu người đang ở sau lưng chửi hắn không biết liêm sỉ, lấy thân nam nhân câu dẫn hoàng thượng, nhưng trong lòng đều cảm thấy… người này lúc này không biết tốt xấu, bỏ mặc vinh hoa phú quý tốt như thế… lãng phí sủng ái của hoàng thượng.

Chỉ có Phụng Thiên Lạc, khóe miệng không tự giác cứng lại, trong mắt vụt qua một chút ngạc nhiên, quái dị, cuối cùng lại biến thành hàm ý sâu xa__

“Được, tùy ngươi.”

Nhiên Thiên ở trong cung, căn bản không có hành lý đáng để thu dọn… Nhiên Thiên, là muốn nói gì với hắn sao?

Võ đài kết thúc, hoàng thượng và các hoàng thân quốc thích đương nhiên là bãi giá hồi cung, người hồi phủ thì hồi phủ.

Thật ra chuyện thu xếp cũng không phiền phức như Nhiên Thiên đã nói, người bị thương có y sinh chăm sóc, để những người này ở lại một đêm nữa… ngày mai bảo hạ nhân dọn dẹp vệ sinh, sau đó đóng biệt uyển là được.

Cho nên sau khi đưa mấy vương cung quyền quý đi, họ cũng có thể trở về Phụng Túc sơn trang… suốt đường ngồi xe ngựa, Thẩm Lăng Vân đều nắm chặt tay Nhiên Thiên, y không biết tại sao người này lại trông có vẻ không cao hứng như thế, lẽ nào trong cung chịu sỉ nhục và giày vò nhiều chất chứa trong lòng sao?

“Nhiên Thiên, đã không sao rồi!”

“Ừm, ta biết… ta rất vui…”

Nhiên Thiên tâm tư tỉ mỉ, lúc này lại trở nên thất hồn lạc phách, ngay cả khẩu thị tâm phi cũng trở nên rõ ràng như thế.

Xe ngựa dù có hào hoa, thì vẫn là xe ngựa, Thẩm Lăng Vân và Nhiên Thiên ngồi rất gần, nhưng bộ dáng Nhiên Thiên lại khiến y không thể nói được một câu an ủi… trong khoang xe nhỏ hẹp, chỉ có thể lúng túng nghe tiếng người đánh xe quất roi.

Người đánh xe là do Triển Phi Dương giả trang, nam nhân nói hôm nay dù gì cũng phải theo y về Phụng Túc sơn trang… Triển Phi Dương không phải người tùy tính, nhưng dùng cách nói của Triển Phi Dương là, chuyện hôm nay, từ Minh Liệt và Lạc Dực biết rõ thời khắc mấu chốt lại vô cớ mất tích tới Nhiên Thiên rõ ràng đã đạt được tự do mà mình mong muốn lại hồn vía đâu đâu, lại thêm Phụng Thiên Lam rõ ràng đã bại lộ chuyện hắn và họ cùng bọn, hơn nữa còn có thể dễ dàng đạt được mục đích, Phụng Thiên Vũ không lưu lại tiếp tục quấn Lăng Vân, Phụng Thiên Lạc để Nhiên Thiên rời khỏi mà mặt đầy ưu thương… nói đơn giản, đâu đâu cũng lộ rõ không bình thường!

Cho nên hắn không yên tâm!

Cùng không yên tâm, còn có Ngạo Thiên Di tới cùng hắn, sớm đã ẩn mình ở ghế khán giả, nam nhân này đã đi cửu vương phủ rồi… tóm lại tối nay rất có thể sẽ có nhiều chuyện, mà bọn họ quyết không cho phép người tâm ái có chút bất trắc nào!

Khi về tới Phụng Túc sơn trang, Thẩm Lăng Vân vốn muốn an ủi Nhiên Thiên một lúc, lại bất ngờ nghe thấy hạ nhân nói, Minh Liệt và Lạc Dực sớm đã trở về rồi!

Nhiên Thiên dù sao cũng giống như ca ca của họ, lập tức yên tâm không ít, dẫn Thẩm Lăng Vân đi thẳng tới phòng Minh Liệt.

“Minh Liệt, ngươi có đó không?”

Thẩm Lăng Vân gõ cửa, rõ ràng khẩu khí không tốt.

Đúng thôi, hôm nay là trường hợp mấu chốt, cư nhiên vì mấy người ngoài mà tranh cãi, giở tính bỏ lại Nhiên Thiên chạy về, xuýt làm lỡ chuyện… tại sao trước đó Phi Dương kiên trì nói bọn họ nhất định phải thắng, vì chỉ cần có người thua, đến lúc đó cho dù Nhiên Thiên có thắng, thì tam vương gia nhất định cũng sẽ nhân cơ hội nói vào, để Chân Hổ thay thế người đã thua trên võ đài… kết quả bọn họ lại trực tiếp bỏ đấu! May là hôm nay Nhiên Thiên hạ tử thủ, phế Chân Hổ, nếu không…

Nhưng chưa từng nghĩ, cửa lại mở bật từ bên trong, người từ trong lao ra, lại là Lạc Dực y sam bất chỉnh!

Mặt Lạc Dực lúc này đen hơn đáy nồi, cũng bất kể người ngoài cửa là ai, hiếm khi ngay cả Thẩm Lăng Vân cũng không để ý, lao ra như cơn gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng!

“Hắn làm vậy là sao đây? Giữa lúc đấu võ đài lại chuồn mất… hắn có lý sao?”

Thẩm Lăng Vân xém chút bị tông ngã, bực bội nghiêng đầu nhìn vào trong cửa, lại đột nhiên ngẩn ra__
Bình Luận (0)
Comment