Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 149

“Cái gì? Chạy rồi?!”

“Các ngươi không sao chứ? Minh Liệt đâu?”

Đứng trước cửa thư phòng, Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương đều há miệng to tới có thể nhét một quả trứng đà điểu!

Trên đường tới đây, các thị vệ trong cung phần lớn đều nhận ra Thẩm Lăng Vân, chẳng qua Thẩm Lăng Vân đã trọng sinh đổi người, không nhận ra bọn họ mà thôi… nhưng dù cho có biết mặt, cũng không thể tùy tiện cho bọn họ vào, nhưng nam nhân xa lạ trực tiếp ôm ngang Mỹ nhân kiếm Thẩm Lăng Vân lên, lại có kim lệnh bài đại nội do hoàng thượng khâm ban, ai dám chậm trễ?

Thẩm Lăng Vân mặt đen thui bị nam nhân ôm, có khổ không thể nói… không phải y già mồm, nếu có thể chọn lựa, đánh chết y cũng không muốn như vậy, cư nhiên bị Phi Dương ôm như ôm công chúa trước mặt mọi người! Tên này sớm đã có dự định như vậy rồi đi… Cái mông đáng thương của y, tối qua thực sự là bị ức hiếp quá đáng, nhưng trước là do y sai, nên không thể đập tên này, vừa nghĩ tới mọi người có thể sẽ mất mạng dưới tay phản tặc Phụng Thiên Vũ, mà mình thì, y liền hận không thể tìm lỗ chui vào! Hiện tại bộ vị khó mở miệng nào đó của y thực sự là đau tới mức đi cũng khó chịu, bên cạnh lại có bạn đời khẩn trương, chỉ đành nhận mệnh để tên này làm bừa…

Đi thẳng tới nơi đã nói sẽ dùng để động thủ__ ngự thư phòng, trên đường Thẩm Lăng Vân vẫn còn thầm nghĩ… nếu có một ngày, hoàng thượng biết thân phận thật sự của Phi Dương, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là người yêu của y. Lúc đó nghĩ tới đặc quyền đã ban cho hắn hôm nay, không biết có phun máu hay không!

Nhưng, hai người vừa vào thư phòng liền ngốc lăng… đây là tình trạng gì?!

Vết máu đầy đất… đó là ‘thiên lan’ đắc ý nhất của Nhiên Thiên, toàn bộ bị đứt, chính vì dính đầy vết máu, nên có thể nhìn được vô cùng rõ ràng, roi của Lạc Dực cũng nằm yên trên mặt đất, móc câu toàn bộ bị gãy, lưỡi móc màu bạc tán loạn khắp nơi, mai hoa tiêu của Minh Liệt cũng rơi loạn, trên mặt đất còn có một thanh cự kiếm bị gãy, đó là của Ngạo Thiên Di… mùi máu còn rất nồng, hiển nhiên là kịch chiến vừa kết thúc không lâu…

Mà trong ngự thư phòng lúc này, thảm liệt sau chiến lại khiến người ta sợ hãi không thôi__

Trên long bào của Phụng Thiên Lam dính đầy vết máu, đang ngồi tĩnh tọa ở đó, Nhiên Thiên hình như bị thương nhẹ nhất, nhưng hai tay cũng dính đầy vết máu, rất rõ ràng, ‘thiên lan’ là tuyệt kỹ tinh xảo, toàn dựa vào hai tay, một khi bị phá giải, bị thương nặng nhất là hai tay, Nhiên Thiên lảo đảo còn đang vận công trị thương cho Phụng Thiên Lạc… Phụng Thiên Lạc dù sao cũng là hoàng đế được giáo dục từ nhỏ, tuy tính cách hòa ái, nhưng văn thao võ lượt vẫn không kém, thân thủ tự nhiên cũng không quá tệ… nhưng hắn là hoàng thượng, có thể tưởng tượng thảm đấu trước đó, dù thế nào cũng không thể để hắn đích thân ra trận, vậy mà vẫn bị thương…

Ngạo Thiên Di và Lạc Dực bị thương còn nghiêm trọng hơn Nhiên Thiên… dù sao, Nhiên Thiên là ở vòng ngoài thao túng ‘thiên lan’, mà hai người họ thì lại ở bên trong thiên lan, giao đấu cự ly gần với Phụng Thiên Vũ… sau lưng Ngạo Thiên Di toàn là máu, trên bụng của Lạc Dực cũng không tốt hơn tới đâu….

Nhưng Minh Liệt… thì không thấy bóng người, chỉ có mai hoa tiêu dính máu đầy đất, khiến Thẩm Lăng Vân nhìn mà phát sợ là__ trong đó có mấy cái tập trung vào một nơi, nhưng không ghim vào mặt sàn, hình như không phải là do khi tấn công để lại, chỉ là bị rớt mà thôi, nhưng trên đó còn có lượng máu lớn dính cả lên đất… trong chiến đấu kịch liệt, lý do vũ khí phòng thân rơi rớt như thế, chỉ có một khả năng… chính là Minh Liệt hắn…

Thẩm Lăng Vân không dám nghĩ tiếp nữa!

“Vốn muốn đóng cửa đánh chó, kết quả khinh địch… thân thủ của tên đó quả thật biến thái! Không phải người! Ta và Lạc Dực cùng tấn công hắn, bên ngoài còn có tấn công ‘hoa rơi đầy trời’ của Minh Liệt, mà lại bị tên đó đánh bại trong vòng trăm chiêu, còn thuận thế phá tan ‘thiên lan’ của Nhiên Thiên… may là hoàng thượng lao vào trợ trận, mới miễn cưỡng chiếm thượng phong… hết cách, trước khi bắt được hắn, chuyện này phải che giấu, không thể kinh động thị vệ bên ngoài, vạn nhất để lộ tiếng gió, khiến Lâu tướng quân và các sát thủ của vương phủ ở bên ngoài nghe tiếng mà tới, thì sẽ tiêu… kết quả không ngờ hắn lại mạnh như thế, đánh cả buổi tối, mấy người chúng ta có thể giằng co với hắn toàn bộ dựa vào số người nhiều, dùng cả chiêu ‘giết địch một ngàn tổn mình tám trăm’… cuối cùng vừa rồi, tên đó bị chúng ta hao tổn, đã sắp thua… ai biết lại đột nhiên triệt để phá vỡ ‘thiên lan’ phong tỏa của Nhiên Thiên… chạy mất…”

Ngạo Thiên Di ngồi trên đất, nghiến răng nghiến lợi… trận chiến tối qua, quả thật chính là kỳ đại sỉ nhục của hắn!

Một vương gia được hưởng đủ thứ tốt, sao lại mạnh như thế… quả thật là không giống người!

Mỗi người, đều chịu kích thích không nhỏ… bọn họ là cao thủ hàng đầu võ lâm, chưa từng nghĩ rằng, họ liên thủ lại còn bị đánh thảm như thế….

Nhưng so với sự chán nản của mọi người mà nói, thảm nhất là Lạc Dực__

“Tên ngốc Minh Liệt… Lăng Vân, huynh cầu đệ, đệ đi cứu hắn đi… hiện tại hắn được thái y khiêng đi rồi, vì không thể để lộ chuyện tối qua, tạm thời hắn sẽ do thái y mang tới tẩm cung hoàng thượng trị liệu, Lăng Vân huynh cầu đệ… cứu hắn đi…”

Tên ngốc đó… tại sao lại ngốc như thế? Khi Phụng Thiên Vũ liều hết sức cuối cùng chạy đi, giống như ác ma khát máu, mà roi của hắn đã gãy, lại đứng ngay cửa… căn bản không thể chống nổi kích toàn lực cuối cùng của kẻ kia! Vốn người nên ngã xuống là hắn… nhưng tên ngốc kia đột nhiên lại lao tới lấy lưng cản cho hắn… đến hiện tại hắn vẫn không hiểu, mình có gì tốt? Vì dộng dung, vì gạo đã thành cơm, cho nên thuận lý thành chương ở cùng Minh Liệt, rõ ràng tình cảm hắn bỏ ra không thể sánh bằng người kia… tên ngốc đó lại…

Thoáng chốc đó, Lạc Dực liền biết, cả đời này mình sẽ không rời khỏi tên ngốc đó được nữa… Minh Liệt bị trọng thương như thế, hắn đã hoàn toàn thấy lòng rối loạn!

Đầu Thẩm Lăng Vân vang lên ong ong, thật là tội tề, bên mình tổn thất thảm trọng không nói, hiện tại Phụng Thiên Vũ cũng không biết đã chạy đi đâu… nếu hắn có thể về vương phủ, vậy thì lúc hắn về tới sẽ thành chó cùng rứt giậu, mệnh lệnh binh lính tới ngoài thành. Nếu hắn cũng đã quá sức mệt mỏi không thể trở về được, mai phục ở góc nào đó trong cung, thì càng tệ, không chỉ người trong cung có nguy hiểm, thời gian dài hắn không trở về, trong cung lại chần chờ không truyền ra tin tức thái hậu tạ thế, đám người bên ngoài phi thường nhạy bén, chỉ cần những kẻ đó phát giác được, liền biết bọn họ có âm mưu, không còn đường lui, sẽ lập tức tạo phản, đến lúc đó cục diện sẽ biến thành__ bên ngoài có mười vạn đại quân của Lâu tướng quân vây thành, bên trong có sát thủ vương phủ đại khai sát giới, trong ứng ngoại hợp, máu chảy thành sông..

“Lạc Dực, huynh đừng gấp, chỗ Minh Liệt đệ sẽ qua ngay, dược trong cung rất đầy đủ, đệ sẽ cố gắng cứu hắn. Mọi người còn lực chiến đấu không? Có thể đánh tiếp một trận không?!”

__ Thẩm Lăng Vân nói gần như là yêu cầu hà khắc, nhưng cũng hết cách, nếu Phụng Thiên Vũ đã chạy, tin tức không thể lộ ra ngoài, vậy thì muốn ngăn cản trận máu tanh này, chỉ có thể dựa vào những người ở đây!

“Được, ngươi nói giết ai?”

Ngạo Thiên Di không nói hai lời, hắn tĩnh tọa đã nửa canh giờ, coi như cũng tạm ổn, chơi trò liều mạng lần nữa chắc không vấn đề, chỉ cần đối với tên biến thái Phụng Thiên Vũ, thì vẫn có thể kiên trì… quan trọng hơn là, Thẩm Lăng Vân sẽ đưa ra yêu cầu này vào lúc này, thì nhất định là có lý do không thể không làm!

Lạc Dực và Nhiên Thiên cũng đứng lên, tuy còn hơi lảo đảo, nhưng đã hồi phục được ít nhiều… khi nên liều mạng, thì không thể bận tâm quá nhiều!

“Giết tất cả sát thủ trong tam vương phủ… hiện tại bọn họ đã vào lúc đại sự sắp tới, mẫn cảm nhất, tam vương gia suốt đêm không về lại không có tin tức nào truyền về, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi, trước khi bọn họ chó cùng rứt giậu đại khai sát giới, thì phải tiêu diệt toàn bộ trong vương phủ, không để lão bách tính gặp nguy!”

Những người này đều vừa đánh xong một trận sinh tử, hiện tại là lúc đầu còn nóng, cho nên Thẩm Lăng Vân cũng không bận tâm có vượt quy củ hay không, chỉ đành do y chủ trì!

“Được, không vấn đề…”

Ba người đều đáp ứng rất nhanh chóng, liên quan tới quốc gia, bách tính, đây là trách nhiệm bọn họ dù có rơi đầu cũng phải gánh vác!

Phụng Thiên Lạc tràn đầy lo lắng nhìn người yêu của mình, không biết nên nói gì… lời níu giữ nghẹn lại trong miệng, muốn nói lại thôi… bọn họ đều đã như thế, lại đi chơi trò sinh tử nữa, thì còn có thể trở về không? Nhưng những người này đang cứu bách tính, lúc này hắn không có mặt mũi nào giữ Nhiên Thiên lại, mà người yêu tràn đầy chính nghĩa cũng không chịu ở lại…

“Các ngươi… tiểu viện cạnh thư phòng của ta, bình thường là nơi ta luyện công, vũ khí nào cũng có, tuy có thể không phải thứ của mình thì không vừa tay lắm, nhưng vũ khí của các ngươi đều đã bị hủy rồi, các ngươi qua đó chọn vũ khí để dùng đi!”

Lúc này, Phụng Thiên Lạc có thể làm, chỉ là ủng hộ, sau đó ký thác tất cả hy vọng và niềm tin lên người những anh hùng này.

Mọi người không nói gì, đi thẳng tới tiểu viện, cầm vũ khí rồi đi, trước khi đi, Nhiên Thiên đột nhiên quay đầu, cười với nam nhân__ “Lạc, yên tâm đi, ta sẽ sống sót trở về… ta đáp ứng ngươi, không rời khỏi ngươi.”

Kỳ thật hắn vẫn luôn biết nam nhân muốn nói lại thôi này nghĩ gì, có lúc, người tâm ý tương thông, cho dù không có ngôn ngữ vẫn có thể giao lưu, cũng có thể hiểu rõ nội tâm đối phương!

Giờ phút sinh tử, đây là lần đầu tiên Nhiên Thiên nói ra cảm giác trong lòng.

Ba người đi rồi, Thẩm Lăng Vân nghiêng đầu nhìn Triển Phi Dương__

“Phi Dương, chỉ có cậu không bị thương, không có máu, cho nên sẽ không tạo nên hoài nghi… cậu dùng khinh công, dùng tốc độ nhanh nhất tới doanh trại của Lâu tướng quân cách đây hai trăm dặm, cứ nói cậu là mật sứ tam vương gia phái tới, có chuyện gấp cầu kiến! Hiện tại bọn họ đang giờ phúc mẫn cảm, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, cho nên Lâu tướng quân đó không thể không gặp cậu! Sau khi gặp hắn, cứ nói tam vương gia có lời muốn cậu truyền đạt, hắn nhất định sẽ đơn độc mật đàm cùng cậu… một khi gặp riêng, thì dùng phương thức sạch sẽ nhất lấy thủ cấp của hắn, cầm đi tướng quân lệnh của hắn… những binh sĩ đó chưa chắc biết họ dựng doanh ở đây để làm gì? Bắt tặc phải bắt tặc vương, hơn nữa binh sĩ nhận quân lệnh không nhận người, chỉ cần cậu lấy được quân lệnh, chém thủ cấp của hắn… cho dù có binh sĩ biết chuyện, tham gia mưu phản, cũng là đám rồng vô đầu! Tuyệt đối không thể để hắn dẫn đại quân vây thành!”

“Ừm, không vấn đề…”

Triển Phi Dương buông y xuống, lúc này không thích hợp tâm tình… người yêu phó thác chuyện quan trọng nhất cho hắn, hắn tuyệt đối không thể thất bại!

“Cái này cho ngươi…” Phụng Thiên Lạc lấy thượng phương bảo kiếm treo nghiêng trên vách tường dính đầy máu sau thư án, “Thượng trảm hôn quân, hạ trảm nịnh thần! Một khi Lâu tướng quân chết, có người gây sự, trảm lập quyết…. ta phó thác quốc gia của ta cho ngươi!”

Hắn chỉ biết nam nhân này là người yêu của Thẩm Lăng Vân, nhưng lúc này, hắn chỉ có thể tin tưởng.

Triển Phi Dương không bị thương, thân thủ đương nhiên nhanh hơn những người khác nhiều, nhẹ hôn lên trán người yêu, câu ‘bảo trọng thân thể, tôi rất nhanh sẽ trở về’ còn chưa dứt âm, người đã không thấy bóng dáng.

Hôm nay, quả thật là một ngày nhiều việc, đã hoàn toàn rối loạn!

Ngự thư phòng trống rỗng, trừ binh khí bị hủy, máu tươi đầy phòng, thì chỉ còn lại Thẩm Lăng Vân và Phụng Thiên Lạc.

Thẩm Lăng Vân nhìn vết máu đầy người hoàng thượng, khẽ nhíu mày__

“Xin lỗi hoàng thượng, ta biết ngài là long thể tôn quý, nhưng là y giả ta coi trọng tính mạng hơn, hiện tại ta phải đi trị cho Minh Liệt trước, vì hắn nghiêm trọng hơn… ngài đi cùng ta, nếu có thời gian, ta sẽ cầm máu cho ngài…”

Vào cổ đại, chỉ sợ không ai dám nói với quân vương câu này!

Nhưng Phụng Thiên Lạc lại cười__ “Mau đi đi, ta không theo ngươi, ta còn có thể chịu được, ta sẽ thủ ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý chuyện đột phát__”

Hắn có trách nghiệm hắn phải gánh trên lưng, rất nặng, đó là giang sơn.

Những người này, bán mạng vì hắn như thế… nhưng lại không vì lập công, không phải vì quân vương… liều mạng là vì dân chúng… dưới tay có đám người thế này, hắn là quân vương cũng thấy đáng giá.

Thẩm Lăng Vân cũng không giằng co nhiều, cứu người như cứu hỏa, vừa rồi y đã chậm trễ nhiều thời gian, nên giờ không nói gì cả, sớm đã quên toàn thân đều đau như sắp rã xương, quay đầu chạy tới tẩm cung.

Hôm nay vì muốn mật mưu bắt Phụng Thiên Vũ, cho nên hoàng thượng đã bố trí sẵn, cho lui thị vệ và cung nữ… một là để bảo mật, hai là cũng muốn tránh thương vong vô tội, ngược lại giúp y lao tới tẩm cung rất tiện lợi!

Nhưng, vừa vào tẩm cung, Thẩm Lăng Vân lại bị dọa__

Máu, đâu đâu cũng là máu…

Trong tẩm cung của hoàng thượng, thi thể các ngự y nằm chằng chéo, đâu đâu cũng là thi thể!

“Lăng Vân, ngươi quả nhiên đã tới rồi__

Âm thanh vang lên từ long sàn, khiến toàn thân y chấn động!

Phụng Thiên Vũ…
Bình Luận (0)
Comment